BÍ MẬT SINH CON - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-06-15 11:42:33
Lượt xem: 11
Chưa bao giờ kể từ lúc được sinh ra được hiểu biết và khôn lớn đến ngày hôm nay mình đặt chân ở sân bay Nội Bài kèm tấm hộ chiếu và lịch bay đi Mỹ. Mỹ Hương tôi đâu có từng nghĩ mình sẽ rời khỏi quê hương, rời khỏi ba mẹ và căn nhà của chính mình để đi qua một đất nước xa lạ nào hết đó, vì tôi yêu quê hương mình, tôi muốn cống hiến chút kiến thức của mình để xây dựng lên một công ty lớn và đem lại giá trị lao động cho những người dân ở nước mình được lập nghiệp. Đó vốn là ước mơ từ nhỏ của tôi. Thế mà có lẽ tôi không thể thắng nổi số phận khi mà hiện tại tôi đang phải chạy trốn mối tình dang dở của mình.
Vì đời này tôi không muốn gặp lại họ nữa.
Vô thức nhớ chuyện cũ tôi phải bật cười trong sự xót xa vô tận khi mà ngày hôm nay tôi phải quyết định cái điều mà mình không muốn thế này. Nhưng nếu tôi ở lại, tôi sợ mình sẽ không thể nào tự tin để đối mặt với một người đã từng là cùng mình đậm sâu.
Mẹ đứng đó. Đưa tay ôm lấy tôi vào lòng, tôi nghe rõ từng tiếng thở nặng nề của mẹ, tay mẹ xoa đầu tôi. Ánh mắt thoáng buồn đầy nặng trịch.
Giọng mẹ nghèn nghẹn cất lời bên tai tôi
-Giữ gìn sức khỏe nha con. Sang đến nơi nhớ gọi về ngay cho mẹ
-Dạ mẹ cũng giữ gìn sức khỏe nha. Trời lạnh rồi nhớ mặc áo ấm ạ.
-ừ. Canh chừng ba giúp mẹ. Ba mà có lén phén với con nào nói mẹ ngay nha.
-Dạ. Thôi con đi đây .
Ba mẹ tôi đều làm kinh doanh, nên ga đình tôi cũng thuộc dạng có điều kiện và tiếng tâm trong xã hội.
Mẹ tôi là người phụ nữ quyền lực và đầy mạnh mẽ. Mẹ rất giỏi kinh doanh nên đã có riêng một doanh nghiệp tư nhân chuyên về may mặc cho chính mình. Còn ba tôi là một trong những cổ đông lớn của tập đoàn chuyên sản xuất giày ở Mỹ. Cả hai đều tự chủ được Kinh Tế, nên suốt từng ấy năm với nghĩa vụ vợ chồng ba mẹ tôi chưa từng cãi nhau lớn tiếng bao giờ. Chỉ có hơi buồn là ba với mẹ tôi rất ít thời gian bên nhau, mẹ thì ở Việt Nam. Ba tôi định cư ở Mỹ. 1 năm có khi hai người gặp nhau không đến 2 lần, nhưng chắc chắn có một điều là nếu như đối phương có việc gì cần thì cả ba và mẹ tôi luôn dành thời gian ra để cùng nhau tìm hướng giải quyết.
Tôi thích ở Việt Nam nên tôi ở cùng với mẹ, Cho nên khi biết tin con gái mình chưa chồng mà đã có thai, lại chưa có một thành tựu nào lớn lao mẹ tôi đã sốc và giận tôi rất nhiều. Vì bà kỳ vọng về tôi nhiều lắm. Chuyện tôi có thai, Bà không nói với ba vì ba tôi rất bận và một phần mẹ tôi sợ ba sẽ trách mẹ không dạy được con gái.
Một phần nửa mẹ sợ tai tiếng ảnh hưởng đến gia đình nên chỉ sau vài tiếng từ lúc nhìn thấy 2 vạch trên que thử thai của tôi mẹ đã lạnh lùng buông một câu với tôi là “Không thể giữ lại”
Sau khi xong việc, mẹ tức tốc làm hồ sơ cho tôi ra nước ngoài ngoài lần này tôi rời Việt Nam sẽ qua ở với ba tôi một thời gian. Cũng như để mẹ yên tâm rằng tôi rời đi sẽ quên hết mọi chuyện cũ, và chuyên tâm học tốt chuyên ngành của chính mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-mat-sinh-con/chuong-1.html.]
Thế nhưng cuối cùng mẹ tôi vẫn là không thể ngờ rằng. Lúc tôi bước chân vào căn phòng phá thai lạnh lẽo theo ý mẹ, tôi cuối cùng vẫn là không thể làm trái với lương tâm của chính mình. Mẹ… con gái thật sự có lỗi.
Chuyến bay cất cánh
10 năm sau ngày trở lại
Tình yêu đôi lứa hay tình cảm ruột thịt mới là thứ làm chúng ta day dứt nhất về sau cùng. Điều này tùy thuộc vào cảm nhận của riêng mỗi người. Có thể chúng ta còn trẻ, chúng ta còn nhiều thời gian để đổ lỗi cho thứ gọi là "sai lầm của tuổi trẻ". Nhưng
thực ra mà nói, cuộc đời là một chuỗi những hành trình mà bước đi sau sẽ cần phải dựa vào chính bước đi từ phía trước.
Tình yêu có thể trở thành ngốc nghếch và dằn vặt, cũng có thể đơn giản là một cái phủi tay như thể rằng ngày mai sẽ khác.
Đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ đột nhiên nhớ ra về tuổi trẻ của mình và thoải mái đối mặt lại với những nỗi đau mà bản thân từng trốn chạy. Đó là lúc mà tình yêu vốn dĩ chẳng còn là điều đặc biệt quan trọng như cách chúng ta từng nghĩ.
Người cũ, tình cũ hay bất cứ những thứ gì cũ kỹ, có thể cũng chỉ đơn giản được gói trong một câu chuyện dửng dưng bên tách cà phê để hồi tưởng, hoặc một nụ cười thoáng qua nếu vô tình bắt gặp đâu đó trong dòng đời.
***
Tôi đứng nhìn xuống lòng đường đầy ồn ào sau lớp cửa kính dày đặc. Thành phố về chiều, từng dòng xe chen chúc nhau đến hối hả. 10 năm rồi trở lại, thành phố trong lòng tôi vẫn như thế, vẫn là nhịp sống bận rộn và ồn ào, vẫn xa hoa lộng lẫy đầy hào nhoáng, vẫn kiêu xa hãnh diện khoác lên mình ánh hào quang rực rỡ của thành phố mang tên Bác.
Ngắm một lúc tôi thôi lưu luyến, đưa tay chậm rãi kéo tấm rèm cửa lại và rời khỏi phòng làm việc vào lúc năm giờ chiều, như cách mà bất cứ ngày nào trong tuần vẫn đều đặn diễn ra.
Phòng làm việc của tôi nằm trên lầu mười của một cao ốc giữa trung tâm thành phố. Đây là nơi tôi làm việc kể từ khi về nước với tấm bằng tiến sĩ ngành tâm lý học cách đây hai năm.
Cái ngành tôi đang theo đổi này vốn chưa nhận được sự quan tâm nhiều ở Việt Nam, tuy nhiên ở các nước phát triển thì đây lại là một ngành được coi trọng.
Do đó xu hướng du học ngành tâm lý học hiện đang tăng khá nhanh, đặc biệt với các bạn trẻ như tôi mong muốn được định cư và học tập tại các quốc gia hàng đầu thế giới như Anh, Úc, Mỹ, Canada… với cơ hội thăng tiến nghề nghiệp cực kỳ triển vọng. Cho nên đó cũng chính là lý do mà mẹ tôi muốn cho tôi rời đi năm đó… Vì nếu như ngày ấy tôi ở lại, có lẽ cuộc đời tôi đã không được như bây giờ.
..