Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 99

Cập nhật lúc: 2025-11-13 13:53:02
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Hoàng thượng lộ rõ vẻ thất vọng, “Các ngươi lớn đầu cả mà còn đ.á.n.h , thấy mất mặt ?”

Hai lúc mới sực tỉnh, đồng loạt quỳ xuống đất.

“Phụ hoàng, nhi thần sai .” Ngũ hoàng tử nhận sai nhanh gọn lạ thường, dù , phụ hoàng "ăn" chiêu .

Cùng lúc đó, Tấn Vương thế tử cũng lên tiếng. “Hoàng thượng, chúng thần chỉ đùa giỡn thôi, từ nhỏ đến lớn vẫn cãi cọ ồn ào, quen ạ.”

Ngũ hoàng tử đột ngột đầu, “Ai đùa giỡn với ngươi? Phụ hoàng, dám tự ý thu một nữ phạm nhân lưu đày phòng, đây là công khai khiêu chiến luật pháp triều đình.”

Lỗi của chỉ là vặt, đ.á.n.h thì ? Đàn ông con trai ai mà chẳng đ.á.n.h ?

tội của Tấn Vương thế tử mới là tội lớn!

Tuy xui xẻo, nhưng thấy Tấn Vương thế tử còn xui xẻo hơn , cũng thấy an ủi phần nào.

Tấn Vương thế tử thầm c.h.ử.i gì. Toàn một lũ chẳng , mà cũng , trong cung thì mấy ai ?

dám chối, vì những chuyện thể điều tra kỹ .

“Hoàng thượng, là do con còn trẻ dại, nhất thời hồ đồ, xin Hoàng thượng trách phạt. Hoàng thượng đánh, mắng, phạt thế nào con cũng xin chịu, là con phụ sự dạy bảo của Hoàng thượng bấy lâu nay.”

Hắn cúi đầu nhận tội, tỏ thái độ vô cùng hèn mọn, còn đ.á.n.h đòn tình cảm, dù gì cũng coi là do Hoàng thượng dạy dỗ.

Nếu là đây, Hoàng thượng cùng lắm chỉ giơ cao đ.á.n.h khẽ, nhưng lúc đúng là khi ngài đang phiền muộn nhất, bọn họ cứ nhất quyết tự đ.â.m đầu .

“Tiêu Hi Đằng, ngươi thích Mộc gia đại tiểu thư đến ?”

Vừa Hoàng thượng gọi cả họ lẫn tên, Tấn Vương thế tử rùng , xem ngài thật sự nổi giận.

Hắn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, não nề thở dài: “Nàng xinh như , tự dâng lên tận giường. Hoàng thượng, con cũng là đàn ông bình thường, chịu nổi cám dỗ đó? Con chỉ phạm sai lầm mà đàn ông nào đời cũng mắc thôi.”

Đỗ Thiếu Huyền: ...Hay cho lắm, đây là đang đá xoáy ?

Hắn liền phản bác: “Ha hả, rõ ràng là tham hoa háo sắc, chừng là ngươi cưỡng bức . Ngươi là Tấn Vương thế tử, ‘trắng trợn cướp đoạt’ là ngón nghề của ngươi mà.”

Cái quái gì ! Tấn Vương thế tử tức điên, gã cứ xen ? “Ngươi ngậm m.á.u phun ! Ta là Tấn Vương thế tử đàng hoàng, chẳng lẽ thiếu đàn bà ?”

thiếu đàn bà bình thường.” Đỗ Thiếu Huyền ung dung đáp trả, “ Mộc đại tiểu thư nữ nhân bình thường, gọi là ‘hàng hiếm’, thỏa mãn tâm lý biến thái của ngươi. Trông ngươi chẳng khác gì một tên dê xồm.”

Ngũ hoàng tử vui vẻ hùa theo: “, đúng, .”

Hai kẻ ấu trĩ. Tấn Vương thế tử tức đến mức thèm đáp . “Hoàng thượng, ngài con lớn lên, con là thế nào ngài là rõ nhất. Ngài phạt con thế nào, con đều theo.”

Hoàng thượng mà phân xử cho họ. “Phạt ngươi một năm bổng lộc, đến Quốc Tử Giám học "Lễ Ký".”

Vương gia và thế tử đều bổng lộc, đương nhiên, nếu chỉ sống bằng bổng lộc thì chỉ hít gió Tây Bắc.

“...Vâng.” Mặt Tấn Vương thế tử tái . Phạt bổng lộc , đau ngứa, nhưng từng tuổi mà còn bắt về Quốc Tử Giám học "Lễ Ký", thì thật quá bẽ mặt.

Việc chẳng khác nào cho thiên hạ , là kẻ quy củ, phẩm hạnh cũng vấn đề.

Đây mới là điều ch·ết .

Ngũ hoàng tử đang thầm trộm, liền Hoàng thượng trừng mắt. “Còn cả ngươi nữa, cùng luôn.”

Ngũ hoàng tử tái mặt, vội ôm lấy chân Hoàng thượng van xin: “Phụ hoàng, phụ hoàng, con sai , tha cho con .”

Một hoàng tử phẩm hạnh thì chắc chắn thể leo lên vị trí , sẽ ai ngu ngốc theo .

Hình phạt vô hình trung chặt đứt khả năng tranh đoạt ngôi vị của .

Chỉ vì một trận đ.á.n.h ?! Hậu quả quá nghiêm trọng! Hắn phục!

Hoàng thượng đang bực, gắt lên: “Im miệng! Cút !”

Ngũ hoàng tử còn van xin, nhưng thị vệ cung đình lôi thẳng ngoài.

Tấn Vương thế tử cũng đối xử y như .

Ngũ hoàng tử ngây ngẩn cánh cửa đóng chặt, hồn bay phách lạc, như đả kích cực lớn.

Tùy tùng của cẩn thận khuyên nhủ: “Chủ tử, Hoàng thượng lúc đang bực, ngài về , đợi ngài nguôi giận hẵng đến cầu tình.”

Ngũ hoàng tử đột ngột , sắc mặt âm u như sắp nhỏ nước, trong mắt là lửa hận ngùn ngụt.

“Tiêu Hi Đằng, ngươi hại thê t.h.ả.m thế , tuyệt đối tha cho ngươi!”

Ném câu độc ác đó, ôm hận rời .

Lúc chỉ là đ.á.n.h cho hả giận, thể đ.á.n.h vài trận, đấu vài hiệp, nếu lợi ích chung thì sẽ bắt tay giảng hòa.

bây

giờ, hai kết thù, một mối thù đội trời chung.

Sắc mặt Tấn Vương thế tử khó coi đến cực điểm, cũng hiểu vì Hoàng thượng nổi giận lôi đình đến thế?

Tiền đồ của Ngũ hoàng tử mất , lẽ nào của thì còn?

Không , điều tra xem rốt cuộc xảy chuyện gì.

...

Hoàng thượng uống một tách nóng mà cơn giận vẫn nguôi.

Thái tử cũng lên tiếng, chỉ im lặng .

Không khí trong phòng trùng xuống, Đỗ Thiếu Huyền đành tung tuyệt chiêu: “Hoàng thượng, ngài đừng nóng giận, nếm thử món bò viên trân quý của con , chỉ một túi nhỏ thế thôi.”

Vẻ mặt "đau như cắt" của Hoàng thượng bực buồn : “Bò viên thôi mà, đến mức đấy ? Trẫm cho ngự trù thêm cho ngươi, mang theo ăn dọc đường.”

khi viên bò miệng, sắc mặt ngài lập tức đổi.

Đỗ Thiếu Huyền đưa cho Thái tử: “Ngon đúng ? Con còn chẳng nỡ ăn nhiều đấy.”

Thái tử vốn màng ăn uống, nhưng món bò viên mềm thơm, cực kỳ ngon miệng, khiến kìm mà gắp thêm một viên.

“Mua ở ?”

Đỗ Thiếu Huyền túi bò viên vơi , xót ruột thôi: “Là Mộc Vãn Tình đấy.”

Hoàng thượng giật , ho sặc sụa: “Khụ... khụ... Ngươi cái gì?”

Sao là cái tên ? Cảm giác như cũng mặt cô .

Một nữ nhân thuộc chi thứ của gia tộc lưu đày, lấy sức hút ghê gớm ? Sao ai cũng dính dáng đến cô thế ? Bản tính đa nghi khiến Hoàng thượng khỏi tự suy diễn.

Đỗ Thiếu Huyền hì hì: “Là bò viên Mộc Vãn Tình . Mấy phương t.h.u.ố.c và cả tương thịt bò đều là từ tay cô .”

“Phương t.h.u.ố.c tổ truyền của Mộc gia?” Hoàng thượng trầm ngâm một lát tự bác bỏ, “Không thể nào.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-99.html.]

“Cái đó thì con , con xin cô là cô cho.” Đỗ Thiếu Huyền thản nhiên kể chuyện cũ, từng chi tiết vẫn sống động như in.

Hắn đặc biệt nhớ món mì thịt bò, bò viên, bò kho... món nào cũng ngon tuyệt.

Nghe Đỗ Thiếu Huyền kể một cách sinh động, chuyện hiện rành mạch, một tia kiêng kị Hoàng thượng dấy lên đối với Mộc Vãn Tình cũng tan thành mây khói.

Tất cả đều là cơ duyên xảo hợp.

Mộc Vãn Tình sẵn lòng đưa bí phương, chỉ vì ơn cứu mạng của Đỗ Thiếu Huyền, thể thấy đây là một đền ơn.

Miệng độc, nấu ăn ngon, hiếu thuận, thông minh, ân oán phân minh. Đó là Mộc Vãn Tình qua lời kể của Đỗ Thiếu Huyền, thật khó để ác cảm.

Đương nhiên, Hoàng thượng sẽ thừa nhận, là vì mấy bí phương .

“Ngươi khen một cô nương như thế.” Hơn nữa, đó là một cô nương chỉ mới gặp một .

Đỗ Thiếu Huyền ha hả: “Cô giống thường, phóng khoáng, cực kỳ thông minh, trọng tình nghĩa, cái gì cũng , chỉ một điểm : là con gái.”

“Phụt!” Thái tử phun cả trong miệng . Ông em họ chọc c·hết để thừa kế món bò viên của ?

Hoàng thượng giật giật khoé miệng: “Là con gái thì ?”

“Là con gái thì theo con chiến trường đ.á.n.h giặc ?” Đỗ Thiếu Huyền hỏi hùng hồn, “Con vốn định bụng bồi dưỡng nàng thành một tiểu tướng quân, ai ngờ, nàng chỉ mặc nam trang cho gọn gàng, hóa là con gái.”

Hắn thở dài tiếc nuối: “Haizz, con còn tặng cả "Binh pháp Tôn Tử" cho nàng nữa chứ.”

“Ha ha ha!” Thái tử bò, nước mắt nước mũi chảy cả .

Rốt cuộc thì nó nghĩ thế nào mà tặng binh thư cho một tiểu cô nương ?

Hoàng thượng bật , đúng là đứa nhỏ ngốc: “Ngươi như thì cưới vợ.”

Đỗ Thiếu Huyền thấy cả hai đều , thầm thở phào nhẹ nhõm, coi như nguy cơ của Mộc Vãn Tình qua.

“Hoàng thượng, ngài ngược . Phải là con chướng mắt đám phấn son tầm thường . Một ngày nào đó, con sẽ cưới cô nương xuất sắc nhất thế gian, khiến thiên hạ ghen tị đến phát .”

Chuyện hôn sự của đúng là một vấn đề nan giải, cả nhà đều sốt ruột, Hoàng hậu còn lo đến phát hỏa, chỉ hận thể ban hôn ngay cho .

Đáng tiếc, là kẻ bướng bỉnh, sớm tuyên bố thẳng thừng, nếu là ban hôn, sẽ tiếp chỉ!

Nói cho cùng, tính tình của là do nuông chiều mà thành.

Nhìn trai trẻ khí phách hiên ngang, kiêu ngạo sắc bén, Hoàng thượng thở dài: “Vậy trẫm sẽ chờ.”

Ngay đêm đó, Đỗ Thiếu Huyền dẫn xuống Giang Nam, ngày đêm nghỉ, tìm đến nơi Tôn thị nhất tộc ở ẩn, thỉnh Tôn thần y về kinh.

Hắn trở về nhanh như gió, chỉ mang về Tôn thần y, mà còn “vét” sạch một lượt các đại phu nổi danh ở Giang Nam về.

Lúc trở về, cả gầy một vòng, trông chút lôi thôi lếch thếch. Sau khi cung gặp Đế - Hậu và Thái tử, về phòng là ngã vật giường ngủ li bì.

Hoàng thượng Đỗ Thiếu Huyền mệt đến mức giày cũng kịp cởi, mà vô cùng cảm khái.

“Đứa nhỏ thật sự hiếm . Nghe suốt đường hề nghỉ ngơi tử tế, mỗi ngày

tám trăm dặm, mệt lả .”

“Từ nhỏ nó , nhận định ai thì một lòng một .” Hoàng hậu rưng rưng nước mắt, “Đối với ngài, với , với Thái tử, nó chỉ hận thể moi cả tim gan . là một đứa ngốc, luôn lo nó sẽ thiệt thòi.”

“Có chúng bảo vệ, ai dám?” Hoàng thượng cũng thương yêu đứa cháu . Người khác coi ngài là Hoàng thượng mà kính sợ, còn Đỗ Thiếu Huyền coi ngài là mà bảo vệ.

Đó là cảm giác khác biệt, khiến lòng ngài ấm áp, kìm bảo bọc Đỗ Thiếu Huyền cánh .

Ngài vẻ mặt tiều tụy của chính thê, bất giác thở dài: “Nàng cũng đừng quá lo lắng, Thái tử của chúng sẽ .”

Chính thê là do Tiên hoàng chọn, ngài thực sự thích con gái của võ tướng suốt ngày múa đao múa kiếm. nể mặt Thái tử, ngài luôn dành cho bà sự tôn trọng và thể diện đầy đủ.

Hoàng hậu xuất tướng môn, giỏi tâm kế chốn hậu cung, tình cảm phu thê vẫn luôn nhàn nhạt. một con trai thông tuệ hơn , thế là đủ .

Đối với một phụ nữ, con trai mới là chỗ dựa vững chắc.

Cứ mà xem, trong cung mỹ nhân hết lớp đến lớp khác, nhưng trụ cuối cùng đều là phi tần con cái.

“Lòng nguội lạnh, là tự trách .”

Cuộc thanh trừng khiến nhiều ch·ết, chỉ Thái Y Viện, mà cả triều đình và hậu cung đều ch·ết. Mùi m.á.u tanh vẫn còn lẩn quất bầu trời kinh thành, mãi tan.

Hoàng thượng nhíu mày: “Trẫm cũng phát giác, của nàng. Nàng khoan dung độ lượng, nhưng kẻ voi đòi tiên, lòng tham đáy.”

Một hạ nhân bẩm báo: “Hoàng thượng, Thái hậu tuyệt thực đòi gặp ngài.”

Hoàng thượng nguy hiểm nheo mắt , lạnh một tiếng: “Vậy cứ để bà tìm c·hết.”

ruột, chỉ là đồng minh, nhưng bao năm nay ngài từng bạc đãi bà nửa phần. Ai ngờ, bà nhân lúc ngài chú ý mà đ.â.m ngài một nhát d.a.o hiểm.

Quả nhiên, bằng hữu vĩnh viễn, chỉ lợi ích vĩnh viễn.

Lương Thành

Tằng đại nhân đưa công văn cho quan chủ quản địa phương: “Người đều ở đây, đường ch·ết năm , đây là danh sách.”

Vị quan chủ quản khá ngạc nhiên, hao hụt đường ít như , đúng là đầu tiên ông thấy.

Sau khi đối chiếu kiểm tra nhân , xác nhận sai sót, việc bàn giao tất.

“Đội sẽ phân đến Lương Châu vệ sở. Người , đưa họ qua đó, giao cho... Khương bách hộ.”

Thuộc hạ chút kinh ngạc. Khương bách hộ là nổi tiếng khoan dung, xem đám phạm nhân lưu đày phận tệ. “Vâng.”

Mộc Vãn Tình liếc Tằng đại nhân, ông khẽ gật đầu. Đó là sắp xếp từ .

Đến bên đó, họ sẽ khó dễ, chỉ cần biểu hiện là sẽ cơ hội.

Với năng lực của Mộc Vãn Tình, còn sợ cơ hội ?

Một gã tráng hán râu ria xồm xoàm xông : “Lão Giang, bên ch·ết một nhóm nữa , thiếu trầm trọng, ông bổ sung cho .”

Quan chủ quản cau mày bực bội: “Sao ch·ết nữa ? Đây là thứ mấy? Ta , lão Lý, ngươi đừng quá tàn bạo...”

“Không tàn bạo, là bọn họ quá yếu ớt.” Gã tráng hán thấy đám Mộc gia và Phương gia, mắt lập tức sáng lên. “Ồ, đây là phạm nhân mới tới ? Tốt quá, cho một trăm .”

Thư Sách

Quan chủ quản dứt khoát từ chối: “Không .”

Gã tráng hán nhắm trúng đám : “Vậy 80, thể ít hơn.”

Hắn cợt, mặt dày mày dạn, lỳ lợm đến mức quan chủ quản hết cách: “Chỉ thể cho 50.”

“Được, chọn .” Gã tráng hán chỉ tay, “Lấy đám , theo ngay bây giờ.”

Hướng chỉ, chính là vị trí Mộc Vãn Tình đang , xung quanh cô là nhiều trẻ tuổi tràn đầy sức sống.

Thế là Lý bách hộ nhắm trúng .

Sắc mặt đều biến đổi.

Mộc Vãn Tình khẽ nhíu mày, đây chẳng lẽ là Lý bách hộ hung tàn và khó hầu hạ nhất trong truyền thuyết?

Người tính bằng trời tính.

 

Loading...