Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 98

Cập nhật lúc: 2025-11-13 13:52:27
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Tấn Vương thế tử ung dung trong bộ áo cừu mỏng, tay phe phẩy quạt, dáng một quý công tử phong lưu.

“Thiếu Huyên, ngươi...”

Hắn mở miệng Đỗ Thiếu Huyên cắt ngang: “Trời mùa đông mà còn phẩy quạt, trông ngốc hết sức. Chẳng hiểu trong đầu ngươi nghĩ gì nữa, cả ngày cứ vẻ đây, mệt ? Ta còn thấy mệt.”

Tấn Vương thế tử sa sầm mặt. Ở phòng trong, Hoàng thượng và Thái tử bất giác cùng co giật khóe miệng. Vẫn thẳng thắn như , quá dễ đắc tội khác.

Nếu vì gã võ công cao cường, thì sớm trùm bao tải đ.á.n.h cho một trận .

Đỗ Thiếu Huyên chẳng thèm quan tâm. Chàng từ nhỏ quen thói ngang ngược, ai dám bắt nạt là đánh. Ngay cả khi đập vỡ đầu Đại hoàng tử, Hoàng thượng cũng chỉ dùng một câu “trẻ con đ.á.n.h là chuyện thường” cho qua.

Chàng ở trong cung tung hoành ngang dọc, ở Tây Lương cũng là một sự tồn tại ai dám chọc .

“Có chuyện thì , thì biến , đừng lãng phí thời gian của .”

Tấn Vương thế tử câm nín. Hắn hiểu tại đối phương ghét đến ? Rõ ràng là ai cũng thích . Chắc là do khí trường bẩm sinh hợp .

“Ngươi đúng là... Thôi, ngươi sắp về Tây Lương ?” Ánh mắt Tấn Vương thế tử lóe lên: “Ta nhắc ngươi một chuyện. Dưới quyền quản lý của ngươi một gia tộc an phận, ngươi cẩn thận một chút, kẻo ngày nào đó liên lụy.”

Đỗ Thiếu Huyên thấy vô cùng kỳ quái: “Ngươi bụng ? Ta cứ tưởng ngươi mong gặp xui xẻo, còn hung hăng đạp thêm một cái chứ.”

Tấn Vương thế tử: “...” Tên đúng là đáng ghét! Nói bậy bạ cái gì thế .

vẫn mỉm : “Chúng lớn lên cùng . Ngươi hiểu lầm , nhưng vẫn hy vọng ngươi sự .”

Đỗ Thiếu Huyên chịu nổi bộ dạng giả tạo . Huynh ? Ha hả, thật lòng với ai bao giờ? “Chỉ thôi ? Ngươi đấy.”

Tấn Vương thế tử sắp sụp đổ đến nơi. Hắn tự cho là công phu nhẫn nhịn của đạt đến mức thượng thừa, nhưng gặp một tên vũ phu thế , ai mà nhịn nổi?

Chỉ đ.ấ.m một trận ngay lập tức!

Đáng tiếc, đ.á.n.h !

“Ngươi thể chuyện tử tế ? Ta thật sự lo lắng cho ngươi. Gia tộc đó tự thấy ủy khuất, nên cực kỳ bất mãn với triều đình. Vạn nhất bọn họ chuyện gì, dù Hoàng thượng tin tưởng ngươi đến mấy, cũng cho thiên hạ một lời công đạo.”

“Gây chuyện? Ngươi cứ thẳng là tạo phản , vòng vo tam quốc gì?” Đỗ Thiếu Huyên lập tức thấy hứng thú: “Ai mà ngươi coi trọng đến thế?”

Tấn Vương thế tử mím môi: “Gia tộc của cựu Hộ Bộ Thị lang Mộc Trọng Đức, đó xét nhà, lưu đày đến Lương Thành...”

Ở phòng trong, Hoàng thượng sững sờ, vẻ mặt kinh ngạc. Mộc Trọng Đức? Tên phế vật đó? Mộc Trọng Đức mà dám tạo phản, thì đúng là ông nhầm .

thể? Năng lực của Mộc Trọng Đức cũng , nhưng thể thế.

Đỗ Thiếu Huyên nhạo thương tiếc: “Mộc Trọng Đức tạo phản? Ngươi bệnh ? Một tên phạm nhân lưu đày thôi mà cũng đòi lật trời? Ngươi hiểu lầm gì về đãi ngộ của phạm nhân lưu đày ? Tới nơi khai hoang thì thành thật trồng trọt, cấp quản lý nhiều, nộp lương thực đúng hạn, nếu thì khổ kể xiết.”

Phạm nhân lưu đày còn bằng quân hộ, quyền con , lập hộ riêng, tài sản tư nhân, bất cứ quân hộ nào cũng thể quát mắng.

“Lá gan ngươi càng ngày càng nhỏ. Cũng , ngươi từ nhỏ đ.á.n.h dám . Ngươi kém thật.”

Ủa, Mộc gia? Sao quen quen.

Tấn Vương thế tử chằm chằm: “Không ông , mà là tộc trưởng Mộc thị hiện tại – Mộc Vãn Tình. Cô tâm tư quỷ quyệt, gáy xương phản nghịch, nửa điểm kính sợ hoàng quyền hoàng thất...”

Mộc Vãn Tình? Ở phòng trong, hai cha con Hoàng thượng đồng loạt sững sờ. Cái tên họ qua.

Chỉ là, ngờ một nữa từ miệng Tấn Vương thế tử.

Nếu nhầm, nàng mới mười ba tuổi, vẫn là một thiếu nữ xuất các. Thật là một cô gái kỳ lạ, thể khiến cả Phó thống lĩnh Hắc Y Vệ và Tấn Vương thế tử cùng bằng con mắt khác.

“Mộc Vãn Tình? Một cô gái?” Đỗ Thiếu Huyên cũng ngớ . Là tiểu cô nương mà ? Nàng xử lý Mộc Trọng Đức, tự lên tộc trưởng? Giỏi ?

Thư Sách

Tấn Vương thế tử tưởng tin: “Ngươi tuyệt đối đừng xem thường nàng . Nàng tuy tuổi còn nhỏ, nhưng còn mưu trí hơn cả mấy lão cáo già quan trường...”

Đỗ Thiếu Huyên ha hả: “Ngươi chịu thiệt thòi nặng trong tay cô ? Mau , cô gì ngươi?”

Khốn kiếp! Tấn Vương thế tử chỉ c.h.ử.i thề. Giờ phút nghiêm túc thế , cái gì chứ, còn vui vẻ như .

Đáng lẽ để Hoàng thượng và Thái tử tận mắt chứng kiến, cái thiếu niên "thẳng thắn nhiệt thành" trong miệng họ, thực chất là một kẻ bụng hẹp hòi, chuyên vui sướng nỗi đau của khác.

Không chút tố chất nào!

“Ta quen nàng !”

“Vậy mà ngươi còn tên con gái nhà , mở miệng là c.h.ử.i xương phản nghịch. Ngươi mượn tay xử lý nàng chứ gì.” Đỗ Thiếu Huyên cũng ngốc, ngược , thông minh, chỉ là bề ngoài vũ phu mà thôi.

Có đôi khi, thẳng thắn chính là một lớp vỏ bọc tự vệ.

Tấn Vương thế tử vốn cũng định gì, chuyện qua thì thôi. ngờ Mộc Vãn Tình chơi cái chiêu bẩn bựa...

“Ta...”

Gia nhân vội vàng bẩm: “Chủ tử, Ngũ hoàng tử đến.”

Vừa , Đỗ Thiếu Huyên còn kịp phản ứng, Tấn Vương thế tử vội vái chào đầu bỏ chạy.

Tình huống gì đây?

Đỗ Thiếu Huyên kịp nghĩ nhiều, liền vươn tay, túm chặt áo Tấn Vương thế tử: “Đừng !”

“Mau thả !” Tấn Vương thế tử tức c.h.ế.t . Tên vẫn đáng ghét như .

Một kẻ chạy, một kẻ sống c.h.ế.t kéo buông. Đỗ Thiếu Huyên là võ tướng, sức lực hơn hẳn Tấn Vương thế tử yếu ớt, nên tài nào thoát .

Đang lúc giằng co, một bóng xông : “Tiêu Hi Đằng!”

Đối phương vung một cú đ.ấ.m tới. Đỗ Thiếu Huyên lập tức buông tay, lùi sang một bên, mắt sáng rực.

Ối chà, đ.á.n.h !

Tấn Vương thế tử đ.ấ.m trúng má , tức điên. Đánh đ.á.n.h mặt! Hắn lập tức phản đòn. Ngũ hoàng tử cũng chịu thua. Hai lao đ.á.n.h long trời lở đất, chỉ một lát , cả hai đều bầm dập.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-98.html.]

Ở phòng trong, Hoàng thượng tức xanh mặt. Tốt lắm, đứa nào đứa nấy ở mặt ông thì giả vờ ngoan ngoãn, lưng đ.á.n.h loạn xạ.

Thái tử xem hứng thú. Ngũ hoàng và Tấn Vương thế tử là kẻ tám lạng nửa cân, khó mà phân thắng bại.

Tấn Vương thế tử bầm mặt, đau đến hít hà, nhưng chỉ dám đ.á.n.h Ngũ hoàng tử, dám đ.á.n.h mặt.

“Ngũ hoàng tử, ngài đủ đấy! Nếu để Hoàng thượng ngài vì một phụ nữ mà ẩu đả với trong hoàng tộc...”

Ngũ hoàng tử vô cùng cáu kỉnh: “Nói bậy! Ngươi cướp phụ nữ của !”

Mẹ kiếp, chuyện đều thuận lợi. Đầu tiên là đám cử bắt Mộc Cẩm Dao bặt vô âm tín. Tiếp theo, một gia tộc hào tộc ở địa phương dâng mỹ nữ lên kinh, mười dặm hồng trang, rầm rộ đưa đến tận cửa phủ Ngũ hoàng tử. Hắn lúc đó ngây cả , cái quái gì ? Mãi đến khi là Giang thị vệ sắp xếp, tìm cho một "cái mỏ tiền", mới đành nhận.

cũng vì thế, thanh danh của bắt đầu , nào là háo sắc, nào là tham tài. Rồi từ miệng ả đàn bà đó , Giang thị vệ ăn chặn mười vạn lượng bạc tiền nước ở giữa, càng nổi giận.

Toàn là chuyện quái quỷ gì! Dám lấy để kiếm chác?! Đến bây giờ, tên đó vẫn xuất hiện! Cầm bạc chơi bời.

Hắn chờ đám Giang thị vệ về kinh để tính sổ, nhưng chờ mãi, chờ một tin sét đánh. Mỹ nhân mà hằng mong nhớ Tấn Vương thế tử đưa phòng riêng! Hơn nữa, còn ngấm ngầm nhạo là kẻ bất tài, ngay cả phụ nữ cũng tranh .

Tức điên mất!

Tấn Vương thế tử vội vàng kêu oan: “Ngũ hoàng tử, thật sự ! Ta căn bản từng gặp Mộc Cẩm Dao, cũng là ai bậy bên tai ngài. Kẻ đó đang châm ngòi ly gián quan hệ của chúng , ngài thể mắc mưu !”

Chắc chắn là Mộc Vãn Tình giở trò quỷ! Con nhóc đó ranh ma xa!

Ngũ hoàng tử tin một chữ nào: “Ha hả, Tiêu Hi Đằng, bây giờ mới ngươi là một tên ngụy quân tử dám dám nhận! Mệt đây coi ngươi là . Sao ngươi nỡ thất vọng thế hả?”

Chỉ cần Tấn Vương thế tử thẳng thắn một chút, cũng sẽ tức giận đến . Đối với , đây là phản bội gấp đôi.

Giờ thì tin rằng, những tin đồn bất lợi cho đều là do Tấn Vương thế tử tung để cố ý bôi đen . Đây là chuyện nên chột , tay !

Hắn càng tưởng tượng, càng tức điên, vung thêm một quyền nữa.

Tấn Vương thế tử uất ức c.h.ế.t. Trước đó Ngũ hoàng tử để ý Mộc Cẩm Dao. ván đóng thuyền, chẳng lẽ đem phụ nữ của chắp tay dâng cho kẻ khác?

Là đàn ông, ai nhịn chuyện .

Điều may mắn duy nhất là Mộc Cẩm Dao đủ thông minh, giúp ít việc, còn đỡ cho một vụ á·m s·át. Con gái nhà họ Mộc quả nhiên danh bất hư truyền, đều năng lực phòng và lên kế hoạch .

Nếu thể thu phục cả tộc Mộc thị về trướng, để hai chị em họ Mộc hợp sức, nhất định thể giúp thăng tiến như diều gặp gió.

, mới chuyến .

Ý định ban đầu của là xử lý Mộc Vãn Tình, mà là dồn nàng đường cùng, để nàng chỉ thể sang đầu quân cho .

Hắn bỗng nhiên nổi giận: “Ngũ hoàng tử, ngài đúng là hồ đồ! Không tin lớn lên cùng , tin những kẻ lung tung rối loạn! Ngài thất vọng quá! Ta đau lòng quá!”

Thấy còn dám đ.á.n.h trả, Ngũ hoàng tử tức run , ném một lá thư mặt : “Tự ngươi xem !”

Tấn Vương thế tử vội mở xem, lập tức tối sầm mặt mũi. Trên đó ghi rõ thời gian, địa điểm xảy sự việc, còn đính kèm một bức tranh phác họa.

Tuy chỉ là vài nét vẽ đơn giản, nhưng vẫn thể đặc điểm khuôn mặt của Tấn Vương thế tử và Mộc Cẩm Dao, liếc mắt là nhận ngay. Hai đang đắm đuối, còn kèm theo một câu đối thoại:

Nam: Tình từ mà đến, khắc sâu đậm.

Nữ: Dù cho ruồng bỏ, cũng oán hận.

Bức họa thực vẽ xuất sắc, nhưng sức truyền cảm, khiến như đắm khung cảnh, cảm nhận bầu khí ngọt ngào đó.

“Là cô ! Nhất định là cô !”

Trừ Mộc Vãn Tình , còn ai khác!

khinh quá đáng! Rõ ràng cầm mười lăm vạn lượng phí bịt miệng, mà vẫn chịu để yên! là đồ tiểu nhân!

Ngũ hoàng tử cũng chỉ vì một lá thư mà dắt mũi. Hắn cố ý cho điều tra khách điếm, và việc đều là thật.

Vài chuyện cùng ập đến một lúc, thêm việc phụ hoàng mắng sưng mặt mấy hôm Tết, ngọn lửa kìm nén bấy lâu trong lập tức bùng cháy.

Mẹ kiếp, kẻ nào cũng dám trèo lên đầu ! Hắn dám hó hé gì với phụ hoàng, nhưng một kẻ để trút giận!

Tấn Vương thế tử, chính là ngươi!

Thừa Quốc Công phủ trưởng bối, một Đỗ Thiếu Huyên thích đ.á.n.h , đúng là một nơi lý tưởng để "hẹn đấu". Có đ.á.n.h vỡ đầu cũng ai dám quản.

Tấn Vương thế tử tâm tư cuồng: “Ngươi đừng kích động! Chúng một chơi xỏ, chính là Mộc Vãn Tình, đường của Mộc Cẩm Dao. Cô từ nhỏ ghen ghét sự xuất sắc của đường tỷ , cho nên...”

Nghe , Ngũ hoàng tử càng nổi điên: “Nói bậy! Ngươi tìm một để đổ vỏ mà cũng tâm như ! là coi thường ! Một đứa con gái lớn lên trong khuê phòng thì bản lĩnh gì chứ?”

Tấn Vương thế tử đau đầu như búa bổ. Cứ đ.á.n.h thế , chẳng ai lợi.

“Đỗ Thiếu Huyên! Ngươi đừng xem kịch nữa! Mau tới giúp !”

“Được thôi.” Đỗ Thiếu Huyên sải bước chạy tới, nhắm thẳng mũi Tấn Vương thế tử mà đ.ấ.m một quyền. Tấn Vương thế tử chỉ cảm thấy đau nhói, m.á.u mũi chảy .

“Khốn nạn! Ngươi dám đ.á.n.h !”

Đỗ Thiếu Huyên tỏ vẻ bất mãn: “Nói bậy gì thế, đang can ngăn mà! Vội quá nên nhầm thôi, đừng điều!”

Những lời trơ trẽn như mà cũng ! Tấn Vương thế tử tức run .

“Các ngươi hùa bắt nạt ! Ta cung cáo trạng!”

Hắn chỉ dọa thôi, chứ dám cung thật.

Đừng đùa, bất luận đúng sai, một là con trai ruột của Hoàng thượng, một là cháu trai của Hoàng hậu. Cặp vợ chồng tôn quý nhất thiên hạ đó lẽ nào giúp ?

“Cáo trạng cái gì?” Một giọng lạnh lùng vang lên: “Từng đứa một, ngày thường thì vẻ nghiêm chỉnh, lưng thì tranh giành phụ nữ, còn đ.á.n.h ! Giỏi lắm!”

Tấn Vương thế tử và Ngũ hoàng tử đồng loạt sững sờ. Họ đột ngột đầu . A! A! A! Xong đời !

Tại Hoàng thượng ở đây?

Đỗ Thiếu Huyên, cái tên đại xa ! Biết rõ Hoàng thượng ở đây mà nhắc họ!

Thế mà một kẻ nham hiểm như , kẻ mắt mù thẳng thắn, rộng lượng, tấm lòng son!

 

Loading...