Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 96
Cập nhật lúc: 2025-11-13 12:59:35
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những viên bánh trôi trắng nõn, mập mạp xoay tròn trong nồi nước sôi, phập phồng lên xuống. Hơi sương trắng lượn lờ bốc lên, mang theo hương thơm ngọt ngào quẩn quanh chóp mũi.
Mộc Vãn Tình hít một thật sâu, đây mới đúng là hương vị của khói lửa nhân gian.
Nơi cha mới là nhà. Du tử dù xa đến , chỉ cần nhà, luôn một chốn để về.
Trở nơi an , bên cạnh là , sự mệt mỏi quãng đường bôn ba vất vả dần ập đến, mí mắt nàng bất giác trĩu xuống.
Những bên cạnh thấy đều ngừng chuyện, lặng lẽ nàng. Chạy vạy cả ngàn dặm, thật sự mệt rã rời. Huống hồ, đầu óc nàng còn liên tục suy tính, tinh thần tiêu hao cực lớn, thể mệt cho ?
Vợ chồng Mộc nhị gia ba đứa con, thế nào cũng thấy đủ, lòng ngập tràn vui sướng. Mấy ngày nay họ lo lắng đến hỏng , ăn ngủ yên, chỉ sợ các con xảy chuyện.
Không qua bao lâu, bên ngoài vọng một giọng vui mừng: “Tam ! Tam , về !”
Mộc nhị phu nhân vội chạy , đưa tay lên miệng hiệu im lặng: “Suỵt! Nhỏ tiếng một chút, con bé mới ngủ...”
“Cứ ạ.” Mộc Vãn Tình đ.á.n.h thức. Nàng thẳng dậy, tấm t.h.ả.m lông tuột xuống, nàng vội giữ .
Mộc Dung Tuyết áy náy ở cửa: “Xin , đang ngủ...”
Mộc Vãn Tình ngáp một cái, dụi dụi mắt: “Không , đói , ăn chút gì mới .”
Mộc nhị gia vội vàng vớt một chén bánh trôi, bưng cho con gái: “Ăn nhanh con, còn ăn gì nữa, cha cho.”
Mộc Vãn Tình múc một viên bánh trôi, c.ắ.n một miếng, nhân vừng nóng hổi chảy , ngọt ngào thơm lừng khắp khoang miệng.
“Có canh xương hầm ạ? Nếu thì cho con tô mì nước, thì mì trộn cũng .”
Tuy là đang đón Tết, nhưng cũng chẳng thức ăn gì ngon. Dù cũng đều là phạm nhân lưu đày, mỗi ngày ăn màn thầu bột ngô là ân huệ lắm .
Còn vợ chồng Mộc nhị gia thì ăn uống giống như đám sai dịch, cơm, thịt, thỉnh thoảng còn thêm đồ ăn.
Đầu bếp từ xuất hiện, vui vẻ : “Tiểu thư ăn mì nước , đương nhiên là . Chờ nhé!”
Chỉ chốc lát , Mộc Vãn Tình ăn một tô mì sườn nóng hổi, bên rưới thêm thịt bằm xào cay. Ăn một tô, cả nóng hầm hập, cảm giác như sống .
Mộc Dung Tuyết cũng chia một chén, ăn một cách thỏa mãn: “Tam , cuối cùng cũng về , chờ đến sốt cả ruột.”
Tuy nàng thể nào bỏ luôn, nhưng Mộc Vãn Tình là trụ cột tinh thần của họ. Nàng ở đây, ai nấy đều chút bất an.
Mộc Vãn Tình mỉm : “Ngày mai chúng tụ tập, mời một bữa tiệc mổ heo.”
Mộc Dung Tuyết reo lên một tiếng, lập tức nhảy dựng lên: “Vậy thông báo cho ngay.”
Mọi đang ở trọ rải rác trong nhà dân, ăn ở đều tạm bợ. Cũng đành chịu, điều kiện ở đây là . Dân chúng biên tái sống khổ cực, ăn đủ no, nhà cửa thì rách nát, gió lùa tứ phía.
Thư Sách
Mộc Vãn Tình ăn no, tinh thần tỉnh táo hơn, sắc trời bên ngoài, khuya lắm . “Nhị ca, mời Tằng đại nhân qua đây. Vừa chỉ mới chào hỏi qua loa, chắc ông vẫn ngủ.”
“Được ngay!”
Một lát , Tằng đại nhân tới. Ông cô gái mắt đang vận trang phục thiếu nữ biên tái, trông cũng dáng lắm. “Tiểu thư, chuyện gì cứ để mai hẵng bàn, cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe .”
Vừa về, trông mặt nàng mệt mỏi rã rời, bây giờ đỡ hơn nhiều.
“Không ạ. Cứ chia tiền , việc gì cố gắng để qua đêm.” Mộc Vãn Tình mở một cái túi, lôi một bao lì xì phồng cộm. “Của ông đây.”
Tằng đại nhân mở xem, là một xấp ngân phiếu dày cộp. Ông đếm đếm ... vẫn là một vạn lượng?!
Ông sửng sốt: “Có đưa nhầm ?” Nhiều hơn ông tưởng tượng nhiều.
Mộc Vãn Tình lấy một xấp bao lì xì khác, mỗi bao đều ghi tên: “Ông một vạn lượng, các khác mỗi 8000 lượng, coi như là tiền lì xì năm mới.”
Tuy cả quá trình họ tham gia, nhưng cũng phối hợp và tạo nhiều thuận lợi, cho nên đều chia phần.
Tằng đại nhân lặng . Bọn họ sai dịch cả đời cũng kiếm nhiều tiền như . “Đa tạ tiểu thư, ngài đúng là Thần Tài sống.”
Người lưu đày thì khổ sở, mất tiền. Còn Mộc Vãn Tình thì lời to, còn kéo theo cả những bên cạnh cùng kiếm tiền.
Chỉ riêng dọc đường ông kiếm mấy ngàn lượng, cộng thêm một vạn lượng , cả đời ông cần lo ăn mặc.
Mộc Vãn Tình dặn thêm một câu: “Sau khi về, các vị nên mua một thôn trang nhỏ, 'tiểu phú thì an' (giàu đủ thì an nhàn). Trồng ít lúa mì, trồng ít rau dưa, nuôi ít gà vịt, đào cái ao thả cá, trồng thêm ít sen, cả nhà ăn uống thiếu thứ gì.”
Chừng tiền thì nhiều, nhưng ở kinh thành cũng chẳng là gì. Muốn buôn ư? Không chỗ dựa thì khó lắm. Lỡ bí phương gì quyền quý nhòm ngó, chỉ một giây là thể khiến ngươi tan nhà nát cửa.
Chẳng bằng mua một thôn trang nhỏ, sống cuộc đời thái bình.
Tuy nàng rõ, nhưng Tằng đại nhân là sinh trưởng ở kinh thành, ông hiểu rõ những điều .
“Ta thật sự cảm ơn một . Chuyến là do đề nghị. Vốn dĩ chọn đội lưu đày về phía Nam.”
Mộc Vãn Tình sững sờ: “Là ai ?”
Ánh mắt Tằng đại nhân chút phức tạp: “Phó thống lĩnh Hắc Y Vệ, Ngô Đông Minh. Chúng là bạn chơi với từ nhỏ. Hắn , gặp một cô gái kỳ lạ, bảo để ý một chút.”
Với ông mà , cũng , đều là để kiếm thêm thu nhập. Nếu bạn bè ý, thì đổi một chút. Ai ngờ, cuộc đời cho ông một bất ngờ lớn đến .
“Là giám sát?” Mộc Vãn Tình lập tức hiểu . Ngô Đông Minh ngay từ đầu luôn giữ thái độ dò xét đối với nàng. Đương nhiên, đây cũng là điều nàng cố ý.
“Cũng là một sự chăm sóc.” Tằng đại nhân lúc đó cho là đúng, cảm thấy bạn mắc bệnh nghề nghiệp, suy nghĩ quá nhiều. Một cô nương 13 tuổi yếu ớt, bao năm sống trong khuê phòng thì gì đặc biệt chứ?
Bây giờ, ông mới nhận , nhạy bén thật. Làm nghề đó, ai cũng nhạy bén hơn thường.
Mộc Vãn Tình mỉm : “Ông định khi nào bàn giao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-96.html.]
Tằng đại nhân thì cũng , ngày nào cũng xong: “Tùy tiểu thư thu xếp.”
Mộc Vãn Tình trầm ngâm một lát: “Vậy nghỉ ngơi ba ngày. Cũng phiền Tằng đại nhân cử do thám một chút, hỏi thăm tình hình, xem đoàn chúng sẽ sắp xếp đến nơi nào. Nếu thể, hy vọng chúng phân đến một nơi một chút.”
Theo quy củ, phạm nhân lưu đày sẽ phân đến các Vệ sở để khai hoang. Có những nơi điều kiện vô cùng gian khổ, quan chủ quản đặc biệt hung tàn, còn thích hành hạ phạm nhân.
“Được, để xử lý.” Tằng đại nhân nhận lời ngay.
Ngày hôm , Mộc Vãn Tình ngủ một giấc đến tận chiều. Khi nàng tỉnh dậy, ngoài cửa chật ních .
Các tộc nhân thấy nàng thì mừng rỡ, hưng phấn như đón Tết. “Tộc trưởng, cuối cùng ngài cũng về ! Ngài ở đây, mấy ngày Tết cũng đón trọn vẹn, ai cũng lo lắng yên.”
“Tộc trưởng, thấy ngài bình an trở về, lòng mới vững .”
Khi buổi tối ăn tiệc mổ heo, vui mừng reo hò.
Trong lúc chuyện, ba con heo và một con dê đưa tới. G.i.ế.c heo, mổ dê, vô cùng náo nhiệt. Mộc Vãn Tình còn mời cả dân làng đến, cùng liên hoan.
Dân làng mừng sợ, còn chuyện như ?
Mộc Vãn Tình thấy dân làng ai nấy đều xanh xao vàng vọt, khỏi thở dài. Ngay cả ở thời hiện đại, việc xóa đói giảm nghèo, cho ai cũng cơm no, cũng là một nhiệm vụ gian khổ. Thôi, bản nàng bây giờ còn khó giữ nổi .
Suốt cả buổi chiều, Mộc Vãn Tình đến cũng một đám vây quanh, như quanh trăng rằm.
Phương gia chủ thấy nàng cũng cố ý chạy tới, nhiệt tình bắt chuyện. Mọi đều điều, ai hỏi nàng ngoài gì.
, cũng kẻ điều. Phương gia tam thiếu gia tò mò hỏi: “Mộc tiểu thư, cô ngoài lâu như , rốt cuộc là gì?”
Phương gia chủ kịp ngăn cản, tức đến trừng mắt. Thằng ôn con đúng là não.
Mộc Vãn Tình nhướng mày: “Ngươi thuộc bảng cửu chương ? Ngày mai kiểm tra, ai đạt thì chuẩn chạy mười vòng .”
Nàng tuyên bố, đây là thể phạt, mà là, thành tích thì nỗ lực rèn luyện thể, để còn việc tay chân.
“Ách... ách...” Phương gia tam thiếu gia mặt tái mét, đầu bỏ chạy. A a a! Dân học dốt ghét nhất là kiểm tra!
Các thiếu niên thiếu nữ khác liếc đầy khinh bỉ. Cho cái miệng hại cái ! Giờ thì , tất cả đều ngươi kéo xuống nước. Đón Tết yên ?
Mộc Vãn Tình chẳng quan tâm họ nghĩ gì. Nàng vui vẻ ăn một bữa tiệc mổ heo no nê, ngày hôm liền tổ chức kiểm tra. Thi thưởng, thi thì ngoài chạy bộ, thương lượng.
Một nhà vui, một nhà sầu, nỗi buồn vui của nhân loại vốn tương thông.
Ngược , đám trẻ mẫu giáo là vui nhất. Đứa nào cũng chia kẹo và điểm tâm, sướng đến mức nhảy cẫng lên, vây quanh Mộc Vãn Tình ngừng gọi "cô cô".
Ngày thứ ba, Tằng đại nhân đến tìm nàng: “Tiểu thư, cho hỏi thăm. Họ là phân phối ngẫu nhiên, tùy thuộc tâm trạng của quan chủ quản. Ta sắp xếp , chúng sẽ phân đến Lương Châu Vệ, nơi điều kiện nhất, cũng gần Lương Thành nhất. Phủ Đô Tư cũng đóng quân ở Lương Thành.”
Có thể , Lương Thành chính là thủ phủ, còn những nơi khác chỉ là các phủ huyện cấp .
Mộc Vãn Tình nhanh chóng suy tính: “Đỗ gia quân đóng ở ?”
Đó là đội quân tinh nhuệ nhất của Tây Lương, ngàn chọn một, là quân đội chính quy. Triều Đại Tề theo chế độ "ngụ binh ư nông" (quân khẩn chế), binh lính ở các Vệ sở ngày thường là nông dân trồng trọt, thời chiến mới là lính. Dưới tình huống , họ thể nào huấn luyện mỗi ngày, giống như dân quân thời hiện đại hơn.
“Ở quân doanh Kỳ Sơn, cách Lương Thành xa. Ruộng đất khai hoang của Lương Châu Vệ chuyên cung cấp lương thực cho Đỗ gia quân.”
Mộc Vãn Tình gật đầu, hiểu. Lương Thành chính là trung tâm quân sự và chính trị của Tây Lương.
“Vậy . Sáng mai chúng lên đường, buổi tối là thể đến Lương Thành.”
Nàng lệnh một tiếng, sáng sớm hôm cả đoàn liền xuất phát.
Gió rít lớn, đập cửa sổ xe, phát tiếng phần phật, khiến lòng phiền não.
Mộc Dung Tuyết chau mày, thở dài một tiếng. Mộc tam phu nhân thấy , nhịn hỏi: “Dung Tuyết, con đang lo lắng chuyện gì?”
Mộc Dung Tuyết ngập ngừng. Mộc tam phu nhân cứ gặng hỏi mãi, cuối cùng cô đành : “Chúng lẽ sẽ phân ở cùng một chỗ với gia đình Tam .”
Mộc tam phu nhân kinh hãi: “Hả? Cái gì? Không thể nào!”
“Nghe họ sẽ chia lẻ chúng , phân đến các nơi khác .” Mộc Dung Tuyết trải qua nhiều chuyện, còn là cô nương khuê phòng ngây thơ ngày , hiểu hơn nhiều. Chia lẻ là để phòng bọn họ tụ tập .
Vừa , Mộc tam phu nhân cũng cuống lên. Không Mộc Vãn Tình che chở, một nhà bọn họ, già yếu bệnh tật, mà sống nổi?
“Con với Tam của con một tiếng, bảo con bé sắp xếp cho chúng ở cùng .”
“Đây là chuyện thể quyết định ?” Mộc Dung Tuyết vô cùng bất đắc dĩ.
Mộc tam phu nhân suy nghĩ nửa ngày: “Ta thấy là thể. Không việc gì mà nó .”
Không chỉ tam phòng nghĩ , mà các tộc nhân khác cũng đều nghĩ đến điều . Ai cũng phân ở cùng chỗ với Mộc Vãn Tình.
Về chuyện , Mộc Vãn Tình ý kiến gì. Tới biên quan là nàng giải thoát , ai sống cuộc đời của nấy.
Kinh thành, hoàng cung
Hoàng thượng lạnh lùng thiếu niên đang quỳ đất. Thiếu niên quỳ mấy canh giờ, sắc mặt tái nhợt, đầy v·ết th·ương.
“Ngươi ngươi là con trai của Vi thái y? Ngươi một bí mật kinh thiên động địa cho trẫm? Liên quan đến sự sinh tử tồn vong của triều Đại Tề?”
Đây là tin do Hắc Y Vệ bẩm báo lên. Kẻ dù dùng hình cũng chịu mở miệng, kiên quyết đòi tự cho Hoàng thượng.
Thiếu niên dám ngẩng đầu: “Vâng, thần là con trai thứ năm của Vi gia, Vi Thiệu Huy. Từ nhỏ thể nhược nên gửi lên núi học võ, mấy năm mới về nhà một , ngoài đến sự tồn tại của thần, do đó tránh họa diệt môn. Thảm họa đó... đến từ cung đình.”
Vi thái y cáo lão về quê, đường thổ phỉ gi·ết hại, chuyện Hoàng thượng , nhưng chỉ nghĩ là tai nạn. Ông khẽ nhíu mày, dâng lên một dự cảm chẳng lành: “Nói! Bí mật gì?”
Thiếu niên hít sâu một : “Thái tử bẩm sinh thể nhược, mà là... trúng độc. Độc tích tụ lâu ngày.”
Hắn đột ngột ném một quả b.o.m hạng nặng. Tất cả trong điện đều biến sắc.
Chén tay Hoàng thượng đổ nhào, nước nóng văng cả lên , nhưng ông hề , kinh hãi tột độ bật dậy: “Ngươi cái gì? Lặp nữa!”