Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 94
Cập nhật lúc: 2025-11-13 12:45:14
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chợ phiên mở, những tin lập tức kéo đến, chen kín các quầy hàng.
Tiểu thương của Bắc Sở và Tây Vu đến chậm một bước, lúc họ tới thì vị trí chiếm hết. , họ đến đây chủ yếu là để đổi hàng.
Trong phút chốc, khí trở nên vô cùng náo nhiệt.
Có hai quầy hàng đặc biệt chào đón. Một là quầy bán đồ tạp hóa, hàng hóa đủ loại, tinh xảo xa hoa, chỉ một điểm trừ là hàng cũ.
“Ui, đây đều là hàng !” Một tiểu thương Bắc Sở xổm xuống, ngắm nghía lư hương đỉnh vàng, quạt ngà voi, cây san hô đỏ cao bằng nửa . Vô bảo bối hiếm .
Tiểu thương mân mê nỡ buông tay: “Mấy thứ bán thế nào? Hàng từ ?”
Tên thị vệ giả chủ quán, cũng đang xổm đất, lạnh lùng đáp: “Không cần hỏi nhiều, mua thì mua, thì thôi. Bán lẻ một món một ngàn lượng. Bán gộp cả đống hai mươi vạn, mặc cả.”
Mấy xe hàng mà bán gộp hai mươi vạn, chắc chắn là quá hời.
Tiểu thương Bắc Sở rõ đám đồ lai lịch rõ ràng, nhưng thì ? Chỉ cần lợi ích đủ lớn, cái gì họ cũng dám .
Hắn lóe lên ý nghĩ, lập tức gọi một đám đồng hương tới, hùn tiền mua chung. Còn việc phân chia thế nào, đó là chuyện của bọn họ.
Thị vệ cầm tiền xong liền biến mất. Anh đến điểm hẹn bí mật, tìm đám dân đói ban nãy, phát cho mỗi mười lượng bạc, bảo họ cầm tiền mau mua đồ ăn.
“Nhớ kỹ, ngậm miệng, giữ bí mật tuyệt đối, cho đến khi xuống mồ. Nếu ai cứu các ngươi . Tốt nhất là mang gia đình rời , đến thành khác cuộc đời.”
Đám dân đói gật đầu lia lịa, vội vàng cầm tiền chạy lấy . Có khoản tiền , mà sống chẳng .
Một quầy hàng khác thì đang nấu một nồi , ai thấy hứng thú đều thể uống thử một chén.
Mọi tò mò nếm thử, vị ngon thuần khiết ngoài dự đoán. “Trà nấu từ cái cục đen thui ?”
Tên thị vệ sức giải thích: “Cái gọi là bánh, chế biến qua công nghệ đặc biệt, dễ dàng bảo quản. Hơn nữa, loại càng để lâu hương vị càng thơm. Đây là bí pháp độc môn của nhà chúng .”
Lá là nhu yếu phẩm đối với dân du mục thảo nguyên. Mỗi ngày ăn thịt bò, thịt dê xong, họ đều uống một chén để thanh lọc dày. Vì , lượng tiêu thụ cực kỳ lớn.
Vừa nhiều lợi ích như , giá cả rẻ hơn tưởng tượng, còn chờ gì nữa?
“ lấy một vạn cân!”, “ lấy hai vạn cân!”. Rất nhanh, lô bánh chia hết.
Thị vệ lấy loại thượng hạng, sức rao: “Loại là bảo bối gia truyền, chúng tốn bao công sức mới thu mua vài ngàn cân. Đi ngang qua đừng bỏ lỡ, một năm chỉ một cơ hội thôi!”
Đây xem là hàng xa xỉ, nhưng cũng thiếu thị trường. Bất cứ nơi nào cũng tầng lớp quyền quý, họ luôn hưởng thụ những thứ nhất.
Quầy hàng còn bày bán đủ loại vải vóc, từ lụa là thượng hạng đến vải bố, vải tang thông thường, chủng loại vô cùng phong phú.
“Lụa Giang Nam nhất đây! Thử sờ xem, mịn như sữa, tơ lụa dày dặn mà nhẹ bẫng. Chúng khắp các nơi sản xuất ở Giang Nam, cũng chỉ gom góp bao nhiêu đây...”
“Chúng dùng đồ đổi . Chúng thịt bò, thịt dê, các sản phẩm từ sữa...”
Thị vệ khẽ lắc đầu, về phía các tiểu thương trong đám đông: “Ai đổi hàng với họ ? Rồi giao dịch với chúng . Chúng chỉ cần ngân phiếu.”
Tam tiểu thư dặn, ngay cả bạc cũng cần.
Hình thức trao đổi ba bên như cũng là một phương án , đều đồng ý. Chỉ là chút khó hiểu: “Tại các vị chỉ cần ngân phiếu? Mấy thứ như t.h.ả.m lông, da thú mang về kinh thành bán, thể lãi gấp mấy đấy.”
Thị vệ chỉ mà .
Hàng hóa họ mang đến đều là hàng hiếm, chất lượng , giá cả chăng. Hơn nữa, đây là phiên chợ cuối cùng Tết, việc tích trữ hàng hóa Tết là chuyện bình thường, nên nhu cầu lớn.
Họ gặp đúng thời điểm, nên chỉ trong một ngày bán sạch hàng, túi tiền lập tức căng phồng đến mức hoa mắt.
Mộc Vãn Tình cũng hề rảnh rỗi. Nàng chọn lựa một vật tư thiết yếu, chia mấy phần.
Chờ tiền về tay, nàng lập tức chia tiền theo thỏa thuận đó. Cả tiền tống tiền từ Hà thiên hộ cũng chia hết.
Thẩm Vĩnh nhận một xấp ngân phiếu dày cộp, vui mừng khôn xiết, đếm đếm . Gần mười vạn lượng! Cả nhà đời ăn tiêu lo.
Chuyến thật quá xứng đáng!
Mặt ai nấy đều tràn ngập nụ vui vẻ. Phát tài !
Mộc Vãn Tình cũng nhận một phần. Nàng đúng là kiếm tiền đến mỏi tay. “Số tiền đủ cả chứ?”
Thẩm Vĩnh rạng rỡ: “Đủ, đủ ! Sao ngài thể sai ? Ngài đúng là thiên tài!”
Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu: “Vậy thì . Chúng chia tay ở đây thôi.”
“Cái gì?” Nụ mặt các thị vệ cứng đờ.
Mộc Vãn Tình quanh, thần sắc bình thản: “Năm đó rõ, kiếm một mẻ xong là đường ai nấy . Bây giờ, đoạn đường đến điểm cuối, tiền bạc nên kiếm cũng kiếm . Đã đến lúc chia tay. Ta chúc các vị phú quý bình an, cả đời vui vẻ.”
Một cảm giác mất mát dâng lên trong lòng Thẩm Vĩnh: “Tiểu thư, cô cần chúng nữa?”
“Ta là gì của các ngươi mà quản?” Mộc Vãn Tình nhíu mày. Bọn họ quên mất phận của ? “Các ngươi nên trở về kinh thành, cũng nên Lương Thành. Thiên hạ bữa tiệc nào tàn.”
Thẩm Vĩnh và các đồng bạn , nên lời: “Chỉ ba các cô trở về ? Đường an , là... chúng hộ tống cô đến Lương Thành hẵng rời .”
Mọi lập tức hưởng ứng: “, đúng! Cứ !”
Mấy ngày nay theo Mộc Vãn Tình, họ hung hăng kiếm một món tiền khổng lồ. Quan trọng nhất là, ở bên cạnh Mộc Vãn Tình, họ cảm nhận một cảm giác an từng .
, là cảm giác an , do một cô gái tay trói gà chặt mang . Nghe vẻ buồn , nhưng đó là sự thật.
“Cảm ơn ý của các vị, xin nhận tấm lòng.” Mộc Vãn Tình nhẹ giọng nhắc nhở: “ các vị nên mau chóng về. Tranh thủ lúc Ngũ hoàng tử còn rõ tình hình, bí mật đưa nhà , tìm một thành trì nào đó định cư, mai danh ẩn tích một thời gian, chờ sóng yên biển lặng hẵng tính.”
“Động tác nhất định nhanh, tranh thủ yếu tố thời gian, hiểu ?”
Bọn họ mượn danh Ngũ hoàng tử để gây sóng gió. Để lâu, chuyện sẽ bại lộ, lúc đó là họa diệt môn.
Cả đám rùng : “Đã hiểu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-94.html.]
Mộc Vãn Tình kéo cổ áo lông xù, để lộ ngón tay thon dài trắng nõn: “Đi cả . Tranh thủ lúc Kỷ chỉ huy sứ về, Hà thiên hộ kịp phản ứng, lúc quyền lực đang trống, chính là thời cơ nhất để chúng rút lui.”
Một thị vệ buột miệng: “Không xử lý luôn nhà họ Hà ?” Hắn còn theo Tam tiểu thư một trận lớn nữa. Đi theo nàng việc thú vị thật.
Mộc Vãn Tình nhịn : “Nói ngốc gì ? Chúng bao nhiêu ? Ngoài thành Cam Châu cả vạn binh lính đồn trú. Chỉ cần Hà thiên hộ lệnh một tiếng, chúng mọc cánh cũng thoát .”
Thẩm Vĩnh lá gan to : “Chúng đang nắm giữ điểm yếu của , sợ gì chứ?”
Bản nhận tội của con trai , quan ấn của , đều là điểm yếu.
Mộc Vãn Tình cảm thấy bọn họ vẫn còn quá ngây thơ. Không giống nàng, trải qua thời đại bùng nổ thông tin, nàng quá hiểu rõ nhân tính thể đen tối đến mức nào.
“Nhà họ Hà bám rễ ở đây nhiều năm, quan hệ chằng chịt, lợi ích gắn liền với nhiều gia tộc, Kỷ gia chống lưng. Có thể , ở tòa thành , thể một tay che trời. Ý kiến của dân chúng thì quan trọng ?”
Thẩm Vĩnh chút cam lòng: “Cứ tha cho bọn họ như ? Bọn họ thứ gì .”
Mộc Vãn Tình thản nhiên : “Kỷ gia một ngày đổ, thì Hà gia thể đổ. Kỷ gia nhiều thế hệ là thuộc hạ của Đỗ gia, trung thành tuyệt đối, kiêu dũng thiện chiến, hết đời cha đến đời con đều cống hiến. Động đáng.”
Cho nên, chỉ cần còn thể đ.á.n.h giặc, giữ biên cương, và trung thành, Đỗ gia sẽ sức bảo vệ, Hoàng thượng cũng sẽ chỉ mở một mắt nhắm một mắt.
Con ai hảo, nước trong quá thì cá.
Mà nàng, cũng ở thời khắc sinh tử tồn vong, cớ gì khiêu chiến với những kẻ cầm đầu ? Không cần thiết, thật sự cần thiết.
Hơn nữa, ai thể đảm bảo thế nhất định sẽ hơn?
Nàng vĩnh viễn tỉnh táo một cách đáng sợ. Thẩm Vĩnh và đám thị vệ . Cũng đúng, cứ lời Tam tiểu thư.
Trước khi , Mộc Vãn Tình còn dặn dò họ cẩn thận: “Đều đổi trang phục, giả thương nhân, trộn đám đông. Nếu thực sự , thì tìm đến quan phủ cầu cứu, lớn chuyện lên, để bọn họ 'ném chuột sợ vỡ đồ', ?”
Phải chu .
“Đã .” Có hốc mắt đỏ hoe.
Cứ như , ba nhóm chia đường. Đám thị vệ về kinh thành. Người của tiêu cục về nhà. Ba Mộc Vãn Tình Lương Thành. Họ nhanh chóng hòa đám đông và biến mất.
Thư Sách
Thành Cam Châu
Hà thiên hộ hôn mê hai ngày mới tỉnh. Việc đầu tiên lão là chạy đến khách điếm Duyệt Lai bắt , nhưng còn một bóng.
Lão lấy cớ truy bắt gian tế, phong tỏa cổng thành, cho gõ cửa từng nhà lục soát suốt đêm.
, vẫn thu hoạch gì. Đừng là đoàn Mộc Vãn Tình, ngay cả một tên dân đói cũng bắt .
Sau một đêm điều tra, bẩm báo: “Đại nhân, những đó đến chợ phiên.”
“Chúng đến chợ phiên gì? Chẳng lẽ là trao đổi tình báo?” Lão tự tìm cớ đến một trăm , cuối cùng chính cũng tin. “Thông báo xuống, chợ phiên, kiểm tra nghiêm ngặt!”
Thuộc hạ yếu ớt : “Hôm nay kết thúc ạ. Có nhiều tiểu thương từ hôm qua.”
Vì sắp đến Tết, ăn xong đều vội vã về nhà. Đương nhiên, cũng vì thành Cam Châu đại loạn, khiến bất an, nên họ chạy sớm.
Hà thiên hộ ngây : “Chợ phiên ba ngày, hôm nay mới bắt đầu mà.”
Thuộc hạ vẻ mặt mờ mịt: “Đã mở sớm hai ngày ạ.”
Hà thiên hộ cảm giác thứ đều vượt khỏi tầm kiểm soát, kìm cơn thịnh nộ: “Ngươi cái gì? Ai cho phép? LÀ AI?”
Thuộc hạ càng kỳ quái hơn: “Là ngài mà. Ngài... vết thương lành ? Có thương trúng đầu ?”
Người trong cuộc vĩnh viễn là cuối cùng, trong khi khác đều tưởng lão .
Hà thiên hộ đờ đẫn. Sao thể?
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, lão vội chạy về phía thư phòng. Thư phòng bừa bộn, lão run rẩy gỡ bức tranh xuống, mở hộc bí mật phía .
Không xong! Quan ấn biến mất !
Lại một cú sốc nữa! Đánh cho lão xây xẩm mặt mày.
Mất quan ấn là trọng tội, sẽ hạch tội.
Bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo của hạ nhân: “Kỷ đại nhân về thành, triệu ngài lập tức qua đó.”
Sắc mặt Hà thiên hộ biến đổi, hít sâu một , định quần áo hẵng , nhưng chần chừ một chút, lão cứ thế vội vã chạy .
Kỷ chỉ huy sứ vợ râu ria xồm xoàm, sắc mặt tái nhợt, quần áo nhăn nhúm, đầu quấn băng, liền nhíu mày: “Ngươi là, ngươi đấu với thị vệ của phủ Ngũ hoàng tử một trận, và thua?”
Hà thiên hộ hổ thẹn vô cùng: “Là thuộc hạ vô năng, ngay cả quan ấn cũng lấy mất. Bọn chúng nắm rõ phủ của như lòng bàn tay. Ta thể nghi ngờ, trong Hà phủ nội gián.”
“Hơn nữa, Hà phủ của chỉ là một cái bia. Bọn chúng ‘giương đông kích tây’, mục tiêu thực sự là ngài đấy ạ.”
Kỷ chỉ huy sứ nhướng mày, rõ là tin tin. “Ta nay từng kết oán với Ngũ hoàng tử, căn bản là quen .”
Ông từng về kinh thành, còn là hoàng tử mắt cao hơn đầu, lấy thù hận?
Hà thiên hộ mặt mày sầu não: “Ta đoán là bọn chúng tìm điểm yếu của quan viên , đó khống chế, mặc sức bài bố.”
“Đây là ngươi tự đoán?” Kỷ chỉ huy sứ cầm chén lên uống một ngụm: “Hay là ngươi bằng chứng gì?”
Hà thiên hộ mặt đầy u ám: “Ta nắm chắc chín phần. Nếu thì lấy quan ấn gì? Đây chính là để áp chế. Hơn nữa...”
Lão ngập ngừng dám . Kỷ chỉ huy sứ mất kiên nhẫn: “Nói!”
Hà thiên hộ lắp bắp mách lẻo: “Đại tiểu thư... dường như hợp tác với bọn họ.”
“Nói bậy!” Kỷ chỉ huy sứ nổi giận, cầm chén ném thẳng mặt lão, phẫn nộ chất vấn: “Con gái ruột của bán thì lợi ích gì? Hả?”
Hà thiên hộ dám né, ném trúng, trán chảy máu: “Ta, ý đó...”
Bên ngoài truyền đến một giọng trong trẻo: “Phụ , con chuyện quan trọng, thể ?”
“Vào .” Kỷ chỉ huy sứ lập tức đổi sắc mặt ôn hòa.
Kỷ Trừng hai tay dâng một phong thư: “Phụ , vị để cho cha một phong thư.”