Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 93
Cập nhật lúc: 2025-11-13 12:38:06
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hà thiên hộ lập tức lệnh: “Triệu tập tất cả binh lính của đến đây! Không để một tên loạn dân nào chạy thoát! G.i.ế.c hết tha!”
Hôm nay, lão mở một cuộc tàn sát, g.i.ế.c cho m.á.u chảy đầu rơi! Lão cho , đụng nhà họ Hà thì kết cục chỉ một, đó chính là CHẾT! G.i.ế.c gà dọa khỉ!
Nếu , bất cứ kẻ nào cũng dám mạo phạm Hà gia, lão còn chỗ nào nữa?
Sắc mặt Hà thị vô cùng khó coi và giận dữ: “Đại ca, tại như ? Lũ dân đen đó dám?”
Thật bà sợ. Binh lính đến, lũ loạn dân thể là đối thủ? Điều bà tức giận là bọn chúng dám phạm thượng! Bà chính là nữ chủ nhân của thành Cam Châu, mà kẻ dám xông nhà đẻ của bà đốt phá cướp bóc? Không sống nữa ? Đây là sự mạo phạm nghiêm trọng đến tôn nghiêm của bà !
Hà thiên hộ nhíu mày: “Là kẻ đó.”
“Kẻ nào?” Hà thị hiểu.
“Kẻ cầm đầu đám thị vệ của phủ Ngũ hoàng tử.” Trước đó, lão lệnh cho thuộc hạ dùng dân đói con cờ để đối phó với đám thị vệ , nhưng hiển nhiên, lão gậy ông đập lưng ông.
“ là kẻ thù tất báo. Đây là đòn phản kích của .”
đến giờ, lão vẫn gặp mặt kẻ đó.
Ánh mắt Hà thị lóe lên tia tàn độc: “Vậy càng thể để bọn chúng sống sót rời khỏi thành Cam Châu.”
Bà nắm lấy cánh tay Hà thiên hộ, ánh mắt âm u: “Đại ca, hãy điều động tín của phong tỏa khách điếm Duyệt Lai, phóng một mồi lửa, thiêu c.h.ế.t hết tất cả bên trong. Như là c.h.ế.t đối chứng.”
Hà thiên hộ chút do dự. Lão trải qua nhiều chuyện nên càng nhiều kiêng dè: “Ta lo lắng chúng vẫn còn mai phục.”
Nếu chuyện lộ ngoài, sẽ hậu họa.
Hà thị là kẻ to gan lớn mật, chút sợ hãi: “Sợ gì chứ? Đến lúc đó, chúng cứ đổ hết trách nhiệm cho gian tế Bắc Sở, là bọn chúng . Trời cao hoàng đế xa, chẳng lẽ triều đình còn gọi chúng về kinh chất vấn? Dù khâm sai đến tra, thì cứ dùng tiền mà đập, đập đến khi nào đối phương về phía chúng thì thôi.”
“Chúng chỉ cần dỗ dành Đô Tư Phủ và Kỷ đại nhân là . Kỷ đại nhân thì cần lo, dù ông , thì nể mặt mấy đứa con, ông cũng sẽ bảo vệ chúng đến cùng.”
“Còn về Đỗ soái, tâm tư của ông đều đặt việc trị quân, cai quản thành trì sở trường của ông .”
Là con thì đều nhược điểm. Đỗ soái uy vọng cực cao trong quân, bách chiến bách thắng, xưng là quân thần, nhưng rành việc thành trì. Phải là tinh lực hạn, thể cái gì cũng tinh thông.
Còn Đỗ tiểu tướng quân thì quanh năm rèn luyện trong quân, chính là thời điểm để lập công lập nghiệp.
Có Kỷ chỉ huy sứ và Đỗ soái ở phía chống đỡ, chẳng lẽ triều đình vì mấy kẻ c.h.ế.t mà trở mặt ? Làm sẽ khiến công thần lạnh lòng.
Chứ hoàng tử, c.h.ế.t mấy tên thị vệ thì là gì.
Hà thiên hộ vỗ trán, tuổi càng lớn lá gan càng nhỏ, còn quyết đoán bằng một phụ nữ. “Được, cứ . Việc thể chậm trễ, lập tức phái .”
Hai đang bàn bạc xem cho thỏa, giải quyết hậu quả, thì đúng lúc , quản gia lảo đảo chạy : “Không !”
Hà thiên hộ thấy hai chữ là trán đau giật giật: “Lại nữa?”
Quản gia vẻ mặt hoảng sợ: “Cổng lớn chặn , !”
Hà thiên hộ thật đá bay lão: “Ngu xuẩn! Đi cửa hông, cửa ! Chuyện đơn giản thế cũng để dạy ?”
Quản gia điên cuồng lắc đầu, cuống quýt: “Tất cả các cửa đều chặn kín !”
Sự việc xảy quá đột ngột, lão quản gia luống cuống như ruồi đầu, mất hết vẻ khôn khéo thường ngày.
Hà thiên hộ kinh ngạc vô cùng. Bị chặn hết ? Lũ loạn dân mà cũng đầu óc ? Có tổ chức, trật tự như ...
“Muội , chúng gặp đối thủ .”
Đòn phản kích của đối phương quá mãnh liệt, đ.á.n.h cho bọn họ kịp trở tay.
Bất quá, rồng mạnh ép rắn đất. Lão sẽ dạy cho kẻ quy củ! Đây là địa bàn của lão, là rồng cũng rạp xuống cho lão!
Thư Sách
“Đừng hoảng! Tập trung hết đám gia đinh , đích chỉ huy...”
Lời còn dứt, cách đó xa ánh lửa bốc ngùn ngụt.
“Không ! Cháy!” Sắc mặt Hà thiên hộ đại biến, đó là vị trí của nhà kho.
“Mau cho dập lửa! Mau lên!”
Giọng đột ngột im bặt, dám tin mà dụi mắt.
Có kẻ đang phóng hỏa khắp nơi, lửa cháy rực trời.
Lão bất chợt nhớ âm mưu mà hai bàn, định thiêu c.h.ế.t đám .
, kẻ đó đoán hành vi của lão và tay một bước.
Tâm kế thật đáng sợ!
Hà thị hét lên thất thanh: “Đại ca, đó là hoa viên ?”
Hai , tức vội đến phát điên. Cả hai màng hình tượng, xách vạt áo chạy như bay qua đó, còn sức mà để ý đến thứ khác.
Chạy vội tới hoa viên, Hà thiên hộ hòn non bộ đang cháy rừng rực, đầu óc trống rỗng, như một chậu nước đá dội từ đầu xuống, trái tim lạnh buốt.
Lão nổi điên lao về phía đám cháy, nhưng con trai cả ngăn : “Phụ , nguy hiểm!”
Hà thiên hộ sắc mặt dữ tợn, hốc mắt đỏ bừng, gần như điên loạn: “Mau dập lửa!”
Hà đại thiếu cũng đau lòng vô cùng. Những kẻ đó xông nhà đốt phá cướp bóc, đập nát đồ đạc, đồng thời cũng chà đạp thể diện của Hà gia xuống đất.
, giữ mạng sống mới là quan trọng nhất.
“Phụ , chỉ là hòn non bộ thôi mà, cháy thì thôi. Sau chúng xây cái khác hơn. Người còn thì của còn mà cha!”
“Cút!” Hà thiên hộ cuồng loạn đẩy con trai cả , màng tất cả lao về phía đám cháy.
Hà đại thiếu ngã sõng soài, lồm cồm bò dậy thì thấy Hà thị, uất ức : “Phụ ... Cô cô, phụ điên !”
Hà thị lúc còn tâm trạng dỗ dành , bà lẩm bẩm: “Bên hòn non bộ là bảo khố bí mật của Hà gia, cất giấu nhiều báu vật, là đường lui của cả nhà họ Hà.”
bây giờ, nó hủy hoại.
Hà đại thiếu sợ ngây , hề gì về chuyện .
, đại thiếu gia Hà gia , chỉ hai Hà thị .
Vậy mà, tìm một cách chính xác và đốt trụi. Mấy chục năm tâm huyết!
Hà thiên hộ trông như phát điên, xông đám cháy, nhưng lửa quá lớn, chặn lão ở bên ngoài.
Lão gào lên gọi dập lửa. Bọn hạ nhân xách thùng chạy bờ sông múc nước, chạy về tạt nước, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-93.html.]
Hơn nữa, đây là khu vực hòn non bộ cố ý tạo tác, đá lởm chởm, lối uốn lượn chật hẹp, vô cùng hiểm trở, càng khiến việc cứu hỏa thêm khó khăn.
Thấy lửa mãi dập , Hà thiên hộ tức điên, giật lấy chậu nước từ tay hạ nhân xông lên.
Lối quá hẹp, lão đang nóng lòng, trượt chân thế nào, ngã văng , đầu đập mạnh một tảng đá nhô lên. “Bốp!” một tiếng, m.á.u tươi tuôn như suối.
“Đại ca!”
“Phụ !”
“Đại nhân!”
Biến cố đột ngột khiến tất cả sững sờ, khung cảnh càng thêm hỗn loạn.
Bên ngoài Hà phủ, trong một con hẻm nhỏ, một cỗ xe ngựa đang đỗ.
Một bóng nhanh nhẹn lướt tới: “Tiểu thư, xong xuôi.”
Rèm xe vén lên, Mộc Vãn Tình làn khói đặc bốc lên từ Hà phủ, nhướng mày: “Không ai thương chứ?”
“Không ạ.” Tên thị vệ nhỏ giọng bẩm báo: “Thuộc hạ lợi dụng lúc hỗn loạn để phóng hỏa, tránh chỗ , thấy ai mới đốt. Những dân đói lấy đồ chạy bằng cửa . Tiểu Dĩ ca dẫn họ đến chợ phiên, đồ vật tẩu tán là còn tang chứng vật chứng.”
Nhiệm vụ của là phóng hỏa yểm hộ cho đám dân đói rời an , những khác đều nhiệm vụ riêng.
Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu, chính là đ.á.n.h một trận chớp nhoáng. Đi là phong tỏa tất cả các cửa, khống chế cục diện.
Tiếp theo là xông thẳng nhà kho theo mục tiêu rõ ràng, mỗi cướp một thứ chạy cửa , tiếp ứng.
Không hại vô tội, cũng gi·ết .
G.i.ế.c ai chứ? Gia nhân đều vô tội, còn gi·ết quan viên thì sẽ tru di cửu tộc.
Hơn nữa, một khi mở đầu cho việc gi·ết quan, thì giống như mở chiếc hộp Pandora, chuyện sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát.
Vẫn là câu đó, đói và kẻ bạo loạn chỉ cách một lằn ranh.
Không thể khai sát giới, nếu khác học theo, tòa thành sẽ loạn .
Chiến tranh, chịu tổn thương nhiều nhất vĩnh viễn là dân thường.
Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu: “Quan ấn ?”
“A!” Tên thị vệ vỗ đầu, suýt nữa thì quên.
Hắn hai tay dâng lên một chiếc quan ấn, là trộm từ thư phòng bên ngoài của Hà gia.
“Sao ngài quan ấn của Hà thiên hộ giấu trong hộc bí mật bức tranh chữ tường ạ?”
Mộc Vãn Tình cầm quan ấn nặng trịch, mỉm . Đây mới là mục tiêu cuối cùng của nàng trong chuyến . Mọi thứ đều diễn như nàng dự liệu.
Còn tin tức, đương nhiên là do Kỷ đại tiểu thư cung cấp.
Đừng thấy Kỷ đại tiểu thư từng đặt chân cửa Hà gia, nhưng nắm rõ bố cục Hà phủ như lòng bàn tay.
Có thể thấy, hiểu ngươi nhất vĩnh viễn là đối thủ của ngươi.
Nàng thấy từ xa một toán đang thúc ngựa phi tới, khóe miệng khẽ cong lên.
“Có tới. Ngươi cầm quan ấn qua đó, cứ như vầy.”
Một đám binh lính vội vã phi ngựa tới cổng lớn Hà phủ. Họ nhảy xuống ngựa, định xông trong.
Ủa, cổng lớn khóa.
Họ đập cửa rầm rầm, nhưng ai mở.
“Ngô bách hộ, tình hình thế nào? Chúng phá cửa xông ?”
Họ đều là thuộc hạ của Hà thiên hộ, tin Hà phủ xảy chuyện, liền vội vàng cưỡi ngựa tới chi viện.
Ngô bách hộ chần chừ một chút, bên trong tình hình . Bọn họ nhận lệnh mà tự ý hành động là vi phạm quy chế. Nếu tự tiện xông , mà sự tình như họ nghĩ, thì ăn thế nào?
Ông bèn cất cao giọng gọi: “Hà đại nhân! Hà đại nhân! Ngài ?”
Nên chờ ở ngoài? Ngài mau cho chúng một mệnh lệnh chứ!
“Hà đại nhân lệnh!” Một giọng vang lên từ phía .
Mọi đồng loạt , chỉ thấy một trẻ tuổi tay cầm quan ấn của Hà đại nhân tới. Họ kìm , vội hỏi: “Hà đại nhân thế nào?”
Tên thị vệ thản nhiên cất quan ấn : “Đại nhân , ngài đang 'đóng cửa đ.á.n.h chó', thứ đều trong tầm kiểm soát. Lát nữa dù xảy chuyện gì, tất cả cứ giả vờ như .”
Cử chỉ của quá tự nhiên, hơn nữa, Hà thiên hộ ngày thường hành sự đúng là cái giọng điệu , lúc nào cũng vẻ đây cao minh hơn .
Bọn lính : “Vâng!”
Tên thị vệ truyền xong lời nhắn liền rời . Mộc Vãn Tình cũng nán lâu: “Thông báo cho Thẩm Vĩnh, mang hàng hóa đến chợ phiên, chúng hội hợp ở đó.”
Tên thị vệ sững sờ: “Tiểu thư, chợ phiên hôm nay mở, chờ đến ngày .”
Mộc Vãn Tình ngắm nghía chiếc quan ấn: “Cầm quan ấn đến nha môn một chuyến, phát thông cáo, mở chợ phiên sớm hơn. Ngày mở chính là hôm nay. Ta quan sát , đại bộ phận thương hộ đều đến đủ, thể mở chợ bất cứ lúc nào.”
Tên thị vệ bừng tỉnh ngộ . Ban nãy Tam tiểu thư dừng dừng, chính là để quan sát việc !
Không hổ là Tam tiểu thư thần thánh. Người một bước một bước, còn nàng một bước thấu mười bước, kế sách tầng tầng lớp lớp.
“Vâng!”
Bọn họ chia hành động. Còn toán của Ngô bách hộ dám rời , cứ chờ mãi, chờ mãi ở cổng lớn Hà phủ. Cuối cùng, cửa lớn cũng mở .
Mấy tên gia nhân lảo đảo chạy , đầu bù tóc rối, quần áo xộc xệch, mặt mày xám xịt, vô cùng t.h.ả.m hại.
“Mau gọi hết đại phu trong thành tới đây! Nhanh lên!”
Ngô bách hộ vội vàng tiến lên: “Quản gia, xảy chuyện gì ?”
Quản gia túm lấy cổ áo , mặt đỏ bừng, giận dữ quát: “Sao bây giờ các ngươi mới tới? Hả?”
Ngô bách hộ ngớ : “Không ngài bảo chúng canh ở bên ngoài, xông ?”
Quản gia ngơ ngác: “Cái gì?”
Một gia đinh mất kiên nhẫn hét lên: “Đừng nữa! Quan trọng nhất là tìm đại phu! Mau tìm đại phu! Đại nhân ngã, ngất !”
Mọi : “...”
Thật quá hoang đường!
còn chuyện kỳ quái hơn đang chờ họ!
Mở chợ! Chợ phiên vốn quy định sắt là mỗi tuần một , nay mở sớm! Toàn thành chấn động!