Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 91
Cập nhật lúc: 2025-11-13 12:31:04
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bốn phía khách điếm đều nữ binh tuần tra, cổng chính thị vệ canh gác, phòng thủ tầng tầng lớp lớp, kín kẽ một khe hở. Cổng lớn treo một tấm biển thông báo: "Chủ nhân việc, tạm nghỉ mấy ngày."
Vì , dân thường dám đến gần, chỉ những kẻ ý đồ mới lén lút quan sát từ trong bóng tối.
Mộc Vãn Tình đổi một giả dạng. Nàng còn là một tiểu công tử nhà phú thương bình thường, mà khoác lên bộ cẩm y, bên ngoài choàng áo choàng màu đỏ rực, đầu đội ngọc quan, dáng một vị quý công tử phong lưu.
“Thẩm Vĩnh, cứ dẫn canh giữ khách điếm, bảo vệ hàng hóa. Ta dẫn vài thăm dò chợ phiên.”
“Như an .” Thẩm Vĩnh yên tâm. Mộc Vãn Tình cái gì cũng , chỉ là sức trói gà chặt.
Mộc Vãn Tình xua tay: “Ta chừng mực.”
Thẩm Vĩnh thuyết phục nàng, đành đề nghị: “Hay là, cô cửa , lẻn ngoài?”
“Cửa cũng theo dõi.” Mộc Vãn Tình thản nhiên đáp. Cả cửa lẫn cửa đều giám sát, thì ?
Nàng công khai xe ngựa rời từ cổng chính. Quả nhiên ngoài dự liệu, mấy cái bóng lập tức bám theo.
Nàng dường như chỉ loanh quanh mục đích, dừng lâu mỗi cửa hàng, nhưng nhất quyết xuống xe. Những kẻ bám đuôi phía hiểu , rốt cuộc là ý gì?
Mộc Vãn Tình dừng dừng, quan sát tòa thành Cam Châu . Theo lý mà , chợ phiên đặt ở đây, thương nhân cả nước đều đổ về, đáng lẽ náo nhiệt.
, khung cảnh hề náo nhiệt như nàng tưởng tượng.
Quán trọ nhiều, thanh lâu nhiều, tửu lầu nhiều, nhưng phố xá hề phồn hoa, thậm chí phần vắng vẻ. Chuyện bình thường ?
Dân chúng ai nấy cũng áo quần rách rưới, da vàng vọt, trông như sắp c.h.ế.t đói đến nơi.
“Đi thôi.”
Bỗng nhiên, xe ngựa một đám chặn . “Quý nhân xin thương xót, ban cho chúng chút gì ăn !”
“Cầu xin các ngài! Chúng mấy ngày gì ăn, sắp c.h.ế.t đói !”
Mộc Vãn Tình từ cửa sổ xe . Tất cả đều gầy trơ xương, hốc hác như bộ xương khô, tinh thần hoảng loạn. Số lượng vô cùng đông, cảm giác như chỉ một giây là họ thể lật tung cả cỗ xe ngựa .
Mộc Tử Ngang căng thẳng che chắn mặt em gái, bản năng cảm thấy nguy hiểm.
Gió lớn. Mộc Vãn Tình che miệng mũi, mở cửa sổ thò đầu . Đám đói thấy , lập tức ùa tới, điên cuồng cầu xin, phảng phất như nàng là hy vọng sống sót duy nhất của họ.
Trong tình huống , thể từ chối ?
Mộc Vãn Tình còn kịp gì, một giọng từ trong đám đông vang lên: “Mọi thấy ! Mấy kẻ giàu bất nhân căn bản sẽ bố thí cho dân nghèo ! Bọn chúng chỉ mong chúng c.h.ế.t đói hết! Cùng liều mạng với bọn chúng ...”
Người đói và kẻ bạo loạn chỉ cách một lằn ranh. Khi c.h.ế.t đói, sẽ màng đến bất cứ điều gì, chuyện gì cũng dám .
Mộc Vãn Tình híp mắt, giọng nhẹ nhàng vang lên: “Mọi theo ! Chúng ăn thịt, ăn cá! Đi nào!”
Muốn mượn tay dân đói để đẩy chỗ c.h.ế.t ? Được thôi, thì cùng náo loạn một phen.
Mắt của tất cả đói đều sáng rực lên. Họ hoan hô nhảy nhót, tất cả đều bám theo xe ngựa của nàng. Mấy kẻ giật dây ẩn trong đám đông , nên thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-91.html.]
Dọc đường , Mộc Vãn Tình còn ngừng vẫy gọi qua đường: “Mời ăn rượu thịt miễn phí! Ta mời bộ dân chúng trong thành ăn!”
Dân chúng mừng phát điên, thi nhập bọn, tụ tập càng lúc càng đông.
Mộc Vãn Tình dẫn đoàn đến một tửu lầu: “Tiểu nhị, chuẩn yến tiệc ngon nhất của các ngươi! Ta mời dân chúng Cam Châu ăn cơm!”
Tiểu nhị tái mặt, vẻ mặt đầy ghê tởm. Một đám bẩn thỉu thế mà quán, họ còn ăn thế nào nữa?
Hắn dứt khoát từ chối, lời lẽ vô cùng khó : “Lũ ăn mày các ngươi còn , gọi quan phủ đến bắt hết bây ..."
Mộc Vãn Tình lập tức nổi giận: “Nói cứ như quan phủ lệnh nhà ngươi bằng. Ngươi tưởng ngươi là ai?”
Tên tiểu nhị hếch cằm lên, kiêu ngạo vô cùng: “Lão bản tửu lầu chúng là của Kỷ gia. Quan phủ cũng là do Kỷ gia mở!”
Mộc Vãn Tình lập tức hô lớn: “Mọi thấy ? Toàn bộ việc ăn ở thành Cam Châu đều là của Kỷ gia! Kỷ gia kiếm đầy bồn đầy chậu, bạc chất trong kho đến nỗi còn chỗ chứa, tối đến ngủ núi bạc, mỗi ngày ăn sung mặc sướng, ăn một con gà, vứt một con gà, nhưng cho dân chúng sắp c.h.ế.t đói trong thành một miếng ăn! Bởi vì chúng xứng!”
Hai câu cuối cùng nàng cố ý nhấn mạnh, giọng điệu đầy phẫn nộ.
Những lời lập tức kích động đám đói. Lại ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng từ trong tửu lầu bay , thần kinh vốn yếu ớt của họ càng kích thích mạnh.
Giọng (của tên giật dây) lúc nãy lập tức nóng nảy: “Ngươi đừng bậy! Kỷ gia tháng nào cũng phát cháo, dân trong thành ai mà từng uống? Đó là Bồ Tát sống...”
Mộc Vãn Tình gật mạnh đầu: “, đúng, đúng! Một vị Bồ Tát sống chuyên ăn mồ hôi nước mắt của nhân dân!”
Câu đúng là hiểm thật.
Thư Sách
Một nữ binh (của Kỷ Trừng) theo Mộc Vãn Tình lanh trí nhận tình hình , vội hét lên: “Kỷ đại nhân bận rộn công vụ, chuyện ăn đều do Hà thiên hộ quản lý. Chuyện ai cũng ! Nhà Hà thiên hộ mới là giàu nứt đố đổ vách!”
“! ! Trong thành giàu nhất là nhà họ Hà! Bọn họ giàu bất nhân, xa vô cùng!”
Mộc Vãn Tình thản nhiên liếc bọn họ một cái. Tốt lắm, tất cả đều trong tầm kiểm soát của nàng. “Con cái nhà Hà thiên hộ đứa nào đứa nấy cũng béo tròn béo mập, ăn uống thì sang trọng khỏi bàn. Gạo, gà, vịt, thịt, cá chất đầy nhà kho. Chúng đến cầu xin nhà họ Hà, đồ ăn họ ăn hết vứt , cũng đủ cho chúng no bụng !”
“Nhỡ họ cho thì ?”
Mộc Vãn Tình, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, môi đỏ khẽ nhếch: “Vậy thì 'đả đảo thổ hào, chia ruộng đất'!”
“Đả đảo thổ hào! Chia ruộng đất! Cùng !” Những đang đói khát thì còn lý trí gì nữa, trong đầu họ chỉ một ý niệm duy nhất là ăn cho no.
Con dễ ảnh hưởng bởi đám đông. Ngay cả những dân thường ban đầu chỉ hóng chuyện cũng cuốn theo bầu khí cuồng nhiệt, chạy theo đám đông.
Đám gián điệp trộn trong đám sợ hãi: “Các hương , cô đang gây sự đấy! Đừng cô ...”
Mộc Vãn Tình chỉ tay chính xác về phía bọn chúng: “Đó là ch.ó săn của nhà họ Hà! Bọn chúng ăn no, cho các ngươi ăn no! Dựa cái gì? Đánh bọn chúng!”
Đám gián điệp lôi , ăn một trận đòn nhừ tử ngất lịm. Đám đói bỏ mặc bọn chúng, rầm rộ kéo về phía Hà gia...