Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 88

Cập nhật lúc: 2025-11-12 01:24:45
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Gã mập tức giận: “Bắt hết cái đám dám bậy mê hoặc lòng cho !”

C.h.ế.t tiệt, mới hợp một câu đòi bắt . Thẩm Vĩnh cũng nổi giận: “Ngươi dám!”

Người " lính cho tể tướng cũng oai như quan thất phẩm", huống hồ vốn xuất từ phủ Ngũ hoàng tử, ở kinh thành đến cũng tâng bốc. Dọc đường , nỗ lực, chịu khổ bao nhiêu vì kiếm tiền. Kẻ nào dám cản đường tài lộc của , chẳng khác nào k·ẻ th·ù gi·ết cha , thể nhịn ?

Gã mập càng kiêu ngạo: “Bắt hết! Không tha một ai!”

Gã mập chỉ vài tên tay chân, trong khi Thẩm Vĩnh ngoài mang theo sáu bảy mươi . Dù những khác đang ở sân viện, bên cạnh vẫn còn hơn chục . Hai bên xông , đầy mấy chiêu, đám của gã mập đ.á.n.h ngã sõng soài.

Gã mập đè sấp xuống đất, tức đến mức "oa oa" gào lên: “Các ngươi c.h.ế.t chắc !”

Thực khách chạy toán loạn. Chưởng quầy dám chạy xa, co rúm trong góc, la lên: “Mau buông tay! Dượng của là Vệ Chỉ Huy Sứ Kỷ Thành Đống, là trưởng quan cao nhất ở thành Cam Châu !”

Thẩm Vĩnh sững sờ. Thật giả? Không chứ, đến đắc tội với trưởng quan cao nhất? Vậy còn bán hàng thế nào nữa?

Gã mập đắc ý mặt: “Không sai! Dượng là lớn nhất! Các ngươi dám đối xử với như , cứ chờ xui xẻo !”

Mộc Vãn Tình nhướng mày, chậm rãi : “Cháu trai của Vệ Chỉ Huy Sứ là gian tế? Trời ơi, như ? Vệ Chỉ Huy Sứ ? Đô Chỉ Huy Sứ ? Bệ hạ ?”

Nụ mặt gã mập cứng đờ: “Ngươi hươu vượn! Các ngươi mới là gian tế! Đừng hòng sống sót rời khỏi thành Cam Châu! Cứ chờ đấy cho !”

Thẩm Vĩnh chút rầu rĩ: “Tiểu thư, nhất thời nhịn , hình như gây họa .”

Tình thế phát triển quá nhanh, còn kịp phản ứng thì nông nỗi .

Mộc Vãn Tình thản nhiên: “Ồ, giỏi giải quyết rắc rối nhất đấy.”

Có câu , Thẩm Vĩnh lập tức yên lòng. Không ai mà Mộc tam tiểu thư trị .

“Giờ đây?”

Mộc Vãn Tình nhấp một ngụm : “Chờ thôi, thích xem náo nhiệt nhất.”

Gã mập hiểu, tại bọn họ vẫn còn dám kiêu ngạo như ? Hắn đe dọa: “Có kết cục của đám thương đội dám phản kháng đây ? Hàng hóa tịch thu bộ, thì đưa đào mỏ...”

Mắt Mộc Vãn Tình sáng rực: “Ở mỏ quặng? Mỏ than ? Hay là mỏ vàng, mỏ sắt?”

Gã mập trợn mắt há mồm, bao giờ ngờ phản ứng của nàng là thế . Đầu óc vấn đề ?

Thẩm Vĩnh vung tay tát một cái: “Hỏi ngươi đấy, mau trả lời!”

Gã mập nào chịu nổi sự uất ức , chỉ cảm thấy gò má nóng rát, phẫn nộ tột độ: “Ngươi quan tâm là mỏ gì! Vào đó thì đừng hòng sống sót ngoài! Ngày nào cũng đào quặng ngừng nghỉ, ăn thì ăn cơm thừa canh cặn, lời là đánh, mỗi ngày đều c.h.ế.t cũng ai quan tâm!”

Thư Sách

Mộc Vãn Tình bịt tai , bộ mặt từ bi: “Ta nỡ mấy chuyện tàn nhẫn đẫm m.á.u nhất. Haiz, chúng đều là văn nhã, đ.á.n.h .”

“Tuân lệnh!” Thẩm Vĩnh lập tức rút roi , "xoát xoát" quất liền hai roi.

Gã mập nuông chiều từ bé, bình thường trầy da chút cũng lóc nửa ngày, lúc roi quất trúng, đau đến c.h.ế.t sống . “Mẹ nó, các ngươi dám dùng roi quất ! Ta sẽ tha... Á! Á! Á!”

Hắn quất cho lăn lộn đất, la hét t.h.ả.m thiết.

Chưởng quầy sợ đến hồn bay phách tán, chạy báo tin. Xảy chuyện ở đây, gã cũng khó thoát liên can. “Mau dừng tay! Đừng đ.á.n.h nữa! Thật sự sẽ c.h.ế.t đó, hậu quả nghiêm trọng lắm!”

đám ngoài gan to bằng trời, dám động thổ đầu Thái Tuế, thật sự sống nữa ?

Gã mập ban nãy còn kiêu ngạo, giờ đ.á.n.h cho lóc: “Đừng đ.á.n.h nữa! Ta sai ! Xin các ngươi đừng đ.á.n.h nữa!”

Mộc Vãn Tình xong một tờ giấy: “Được , bảo ký tên.”

Gã mập nhét giấy và bút lông tay, đầu óc cuồng, đó gì. “Là cái gì?”

Thẩm Vĩnh múa roi dọa: “Ký ?”

“Ký! Ký! Ký!” Gã mập chẳng quan tâm nội dung là gì. Chỉ cần qua kiếp , sẽ điên cuồng trả thù, trả thù gấp trăm ngàn .

Mộc Vãn Tình nhắc: “Bảo điểm chỉ nữa.”

Gã mập còn nữa? Chỉ đành theo.

Mộc Vãn Tình thổi thổi tờ giấy nhận tội trong tay, khẽ nhướng mày. Vừa lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gầm giận dữ: “Người bên trong đây! Cả khách điếm vây! Mau đây tự thú!”

Gã mập lập tức tỉnh táo hẳn: “Cha đến cứu ! Ha ha ha! Các ngươi xong đời !”

Ánh mắt Mộc Vãn Tình lóe lên tia sáng, nàng hất cằm: “Mở cửa sổ .”

“Để ! Để !” Thẩm Vĩnh chạy nhanh hơn ai hết, đẩy toang cửa sổ . Một cơn gió lạnh ùa , khiến trong phòng bất giác rùng .

Thẩm Vĩnh thò đầu xem. Trời ạ! Cả con phố đầy binh lính, tay cầm v·ũ kh·í, đằng đằng sát khí, khiến rét mà run.

“Người lầu là ai?”

Người đàn ông cầm đầu trông hung thần ác sát: “Ta là Hà thiên hộ, trướng Kỷ chỉ huy sứ. Ta lệnh cho các ngươi, thả Hà Phi Hùng , sẽ miễn cho các ngươi tội c.h.ế.t.”

Mộc Vãn Tình liếc gã mập: “Hà Phi Hùng? Nhìn giống heo thì .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-88.html.]

Gã mập tức đến trợn mắt. Thằng nhãi đáng ghét nhất! Cứ chờ xem thoát ngoài sẽ xử lý nó thế nào!

Thẩm Vĩnh chút run chân. Bị cả trăm binh lính vây khốn, xử lý khéo là toi đời. “Hà thiên hộ, ông huy động nhiều quan binh như , Kỷ chỉ huy sứ ?”

Ánh mắt Hà thiên hộ lộ hung quang: “Sự kiên nhẫn của hạn! Ta đếm đến mười! Nếu đầu hàng, thì chờ c.h.ế.t ! Một, hai, ba...” Hắn đếm đến ba, dừng một chút, đếm thẳng đến mười: “Bắn tên!”

Mẹ kiếp! Không giữ lời! Quá gian xảo!

Thẩm Vĩnh chút do dự, kéo ngay gã mập che mặt . Gã mập kịp đề phòng, trúng liền mấy mũi tên: “Á! Á! Á! Cha, cứu con!”

Sắc mặt Hà thiên hộ kịch biến: “Dừng tay! Mau dừng tay!”

Hắn đứa con trai tên b.ắ.n như que kẹo hồ lô, đau lòng phẫn nộ: “Các ngươi thật đê tiện! Mau buông Phi Hùng !”

Thẩm Vĩnh nấp lưng gã mập, lạnh lùng lên tiếng: “Đây là gian tế của Bắc Sở. Ngươi chắc chắn thả gian tế chạy?”

“Ngươi bậy! Người nhà họ Hà chúng trung can nghĩa đảm...” Hà thiên hộ tức điên, đám bệnh thần kinh từ .

Mộc Tử Thành kéo một tên thuộc hạ của gã mập đến bên cửa sổ, một tay giơ tờ giấy nhận tội lên.

“Đây là bản nhận tội do ký! Trên rõ ràng, Bắc Sở mua chuộc, cố ý dựa mối quan hệ đặc biệt với Kỷ chỉ huy sứ để loạn chợ phiên, phá hoại quan hệ hai nước, hủy hoại danh tiếng của Kỷ phủ, còn tiện thể kéo cả Đô Chỉ Huy Sứ xuống nước, hòng để Bắc Sở thuận lợi xâm chiếm vùng đất rộng lớn của Tây Lương...”

“Vút!” Một mũi tên b.ắ.n tới. Mộc Tử Thành kịp thời rụt đầu . Mũi tên găm cột nhà, lún sâu ba tấc, thể thấy lực b.ắ.n mạnh thế nào.

Mộc Tử Thành sợ toát mồ hôi lạnh.

Mộc Vãn Tình nhíu mày, chút bực bội, cất cao giọng hét:

“G.i.ế.c diệt khẩu! Nhà họ Hà gi·ết diệt khẩu! Nhà họ Hà là gián điệp, là gian tế! Là ch.ó săn của Bắc Sở! Bọn chúng bán tình báo, bán lợi ích của Tề quốc để đổi lấy tiền tài! Đồ hổ! Vô sỉ! Đê tiện... Quân bán nước, ai cũng thể gi·ết!”

Nghe nàng , sắc mặt đám binh lính đều đổi, họ hoài nghi cấp của . Thật giả?

Hà thiên hộ mặt tái mét, tứ chi lạnh băng, trong lòng dâng lên sát ý: “Nói bậy! Nhà họ Hà chúng trung thành tận tụy, thà c.h.ế.t chứ gian tế! Ta thấy các ngươi mới là gian tế! Các , đây là kế ly gián của chúng! Chúng bao năm, các ngươi tin ?”

“Hôm nay thể để bọn chúng sống sót rời ! Nghe lệnh , giương cung!” Chỉ gi·ết sạch đám , hẵng tìm cách tẩy trắng, nếu hậu họa vô cùng.

Cùng lúc đó, Mộc Vãn Tình cũng hét lên: “Tất cả rõ! Chúng cùng đám gian tế Bắc Sở nhà họ Hà quyết một trận tử chiến! Dù cạn kiệt giọt m.á.u cuối cùng cũng lùi bước! Vì triều Đại Tề tận trung! Vì Hoàng đế bệ hạ tận trung!”

Mộc Tử Thành chút do dự hùa theo: “Vì triều Đại Tề tận trung! Vì Hoàng đế bệ hạ tận trung!”

“Vì triều Đại Tề tận trung! Vì Hoàng đế bệ hạ tận trung!” Đoàn của Thẩm Vĩnh đồng thanh hét lớn. Mấy chục cùng hét, khí thế bi tráng, sẵn sàng hy sinh vì nước.

Cung tên trong tay đám binh lính lặng lẽ hạ xuống. Thế thì đ.á.n.h đ.ấ.m gì nữa? Ra tay với một nhà, đó là hành động mất hết lương tâm!

Mặt Hà thiên hộ tái mét, hai tay run rẩy. Nhà họ Hà khổ tâm kinh doanh mấy chục năm, vất vả lắm mới leo lên vị trí , lẽ nào lật thuyền trong mương cạn?

Không, cam tâm!

“Các , các ngươi đừng bọn chúng bậy! Bọn chúng...”

Mộc Vãn Tình một mẩu giấy đưa cho Thẩm Vĩnh. Sau khi xem xong, vẻ mặt Thẩm Vĩnh chút kỳ quái. Hắn hít sâu một , liều mạng hét lên: “Giang thị vệ của phủ Ngũ hoàng tử, cầu kiến Kỷ chỉ huy sứ!”

Hà thiên hộ hít một lạnh. Ngũ hoàng tử? Không là Quách gia ở Giang Nam ? chứ?

“Ngươi bằng chứng ?”

Thẩm Vĩnh thực lòng cảm thấy Ngũ hoàng tử gài bẫy quá thảm. , Mộc tam tiểu thư giúp ngài đ.á.n.h bóng tên tuổi? Chuyện ... bình thường ? Hắn dám hỏi.

“Đây là lệnh bài của phủ Ngũ hoàng tử. Chuyến bí mật điều tra, vốn công khai danh tính. Ai ngờ gặp chuyện thế , thể dàn xếp thỏa, đành cầu kiến Kỷ chỉ huy sứ.”

Hai chữ “bí mật điều tra” khiến tất cả biến sắc. Đặc biệt là Hà thiên hộ, tâm thần rối loạn. Một đám phế vật! Vô dụng! Ngay cả phận là gì cũng tra , vội vàng xông đến đòi tiền! Ngu xuẩn nhất chính là con trai , trong mắt chỉ tiền, tiền trong chảo dầu cũng dám thò tay vớt, mà nhà thiếu ăn thiếu mặc gì cho cam!

Hắn lời nào, tự nhiên khác lên tiếng: “Kỷ chỉ huy sứ trong thành, ngài tuần tra , khi nào mới về.”

Thẩm Vĩnh nhíu mày: “Vậy ai là chủ sự trong thành?”

Mọi đồng loạt về phía Hà thiên hộ. Sắc mặt Hà thiên hộ lúc xanh lúc trắng.

Thẩm Vĩnh lạnh: “Hèn gì kiêu ngạo như . Kỷ chỉ huy sứ dung túng đám họ hàng bên vợ lẽ thế , thật khiến suy nghĩ nhiều.”

Tình thế trở nên khó xử, để kết thúc.

Một giọng trong trẻo vang lên: “Anh trai và cháu trai của th·iếp thất thì coi là họ hàng đắn? Ta (cữu cữu) nào như , mà phụ cũng em vợ () nào như thế.”

Chỉ thấy một thiếu nữ áo đỏ cưỡi ngựa quý mà đến. Áo lụa tung bay, thần thái phi dương, rực rỡ như ánh mặt trời.

“Đại tiểu thư nhà họ Kỷ đến!”

Thiếu nữ áo đỏ ghì cương ngựa, ngẩng đầu lên lầu hai: “Kỷ Trừng, đích trưởng nữ nhà họ Kỷ, mắt thị vệ đại nhân. Không thể chuyện với ngài ?”

Thẩm Vĩnh sững sờ, bất giác về phía Mộc Vãn Tình. Nàng vẫn đang ung dung thưởng thức chén : “Mời cô lên .” Gặp thông minh vẫn hơn.

“Mời ngài lên lầu.”

Thiếu nữ áo đỏ xoay xuống ngựa, động tác nhanh nhẹn, vô cùng hiên ngang. Tay cầm roi ngựa, thần sắc thản nhiên tiến khách điếm. Có binh lính gọi cô , bảo rằng nguy hiểm, nhưng cô chỉ mỉm : “Ta sợ.”

Trong quán, Mộc Tử Ngang vẻ mặt hoang mang: “Muội , chúng cứ giúp Ngũ hoàng tử đ.á.n.h bóng tên tuổi như , thật sự ?”

Đã đắc tội với c.h.ế.t , lý nào lấy lòng nữa, kịp nữa .

Mộc Vãn Tình nhướng mày: “Toàn là chuyện , nghĩ Hoàng thượng sẽ tin ? Hơn nữa, một hoàng tử mà gây dựng uy tín ở biên quan, nghĩ đó là chuyện ?”

 

Loading...