Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 87
Cập nhật lúc: 2025-11-12 01:18:38
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nơi cổng thành, xếp thành hai hàng dài. Một hàng là thương đội thành, hàng còn là dân thường.
Vào thành nộp phí. Dân thường mỗi hai văn, nhưng thương đội thì giá cả tùy hứng, dựa tâm trạng của lính gác.
Thư Sách
Cuối cùng cũng đến lượt đoàn của Mộc Vãn Tình. Lính gác chặn họ : “Người nào? Tới đây gì? Lộ dẫn , lấy !”
Thẩm Vĩnh chuẩn từ , lấy một tờ lộ dẫn đưa qua: “Ta là thương đội Quách gia từ Giang Nam tới đây buôn bán.”
Lính gác liếc đoàn xe dài dằng dặc cùng đống hòm rương, trong mắt lóe lên một tia tham lam. “Mang theo hàng gì?”
“Chỉ lá và vải vóc.” Thẩm Vĩnh cố tình giảm .
Đây đều là hàng . Lính gác phất tay: “Mở rương kiểm tra!”
Bọn chúng khám xét cử chỉ đặc biệt thô lỗ, lục lọi hàng hóa lung tung cả lên. Thẩm Vĩnh khẽ nhíu mày nhưng nổi nóng, mà dúi một thỏi bạc qua. Tên lính gác ước lượng thỏi bạc, vẻ mặt vui.
Đây là chê ít ? Thẩm Vĩnh thầm mắng trong lòng: "Lũ ch.ó giữ cửa". Hắn đành dúi thêm hai thỏi bạc nữa, tên lính gác lúc mới chịu nhét ngực. “Tất cả nhẹ tay một chút!”
Các lính gác khác lúc mới thu liễm hơn. Mộc Vãn Tình đều thấy hết, trong lòng bắt đầu suy tính.
Rèm xe vén lên, Mộc Vãn Tình lập tức mở to mắt, tỏ sợ sệt, nhút nhát.
Tên lính gác đ.á.n.h giá Mộc Vãn Tình vài lượt. Dáng vẻ môi hồng răng trắng, mày thanh mắt tú, mặc một gấm trơn, trông hệt như một thiếu gia nhà phú thương bình thường.
“Đây là ai?”
Thẩm Vĩnh tươi : “Là của , cố ý dẫn nó theo để mở mang tầm mắt, học buôn bán học từ sớm.”
“Chào quan gia.” Mộc Vãn Tình lí nhí chào hỏi, vẻ mặt vô cùng e thẹn.
Tên lính gác gặp đủ loại nên cũng để ý, chỉ lấy một tấm thẻ bài đưa cho Thẩm Vĩnh: “Đây là thẻ bài chuyên dụng cho thương hộ, cầm cái mới chợ phiên. Còn nữa, đoàn của các ngươi ở khách điếm Duyệt Lai.”
Thẩm Vĩnh đầu tiên lính gác cổng còn luôn việc môi giới khách, thật kỳ quái. “Trong thành chỉ một khách điếm thôi ?”
Tên lính gác giận dữ trừng mắt: “Bảo ngươi ở thì ở đó, nhảm nhiều gì! Có thành nữa ?”
“Vào, , .” Thẩm Vĩnh quyết định cứ thành tính.
Lính gác gọi một tên thuộc hạ tới: “Tiểu Lục Tử, dẫn họ đến khách điếm Duyệt Lai.”
Tiểu Lục Tử vui vẻ , như thể vớ món hời lớn.
Thẩm Vĩnh chút hoang mang: “Tiểu... công tử, cứ thấy gì đó ?”
Mộc Vãn Tình cũng thấy kỳ quái: “Huynh theo tên Tiểu Lục Tử , lựa lời moi tin tức, hỏi xem rốt cuộc là thế nào.”
“Được.” Thẩm Vĩnh lập tức đến bên cạnh Tiểu Lục Tử, khéo léo gợi chuyện. Tiểu Lục Tử tính tình thẳng thắn, lơ đãng thế nào hết những gì .
Chỉ lát , Thẩm Vĩnh với vẻ mặt phức tạp: “Nghe khách điếm Duyệt Lai là sản nghiệp của Kỷ gia, mà gia chủ Kỷ gia chính là Chỉ huy sứ của Cam Châu Vệ. Nếu là thật, tay Kỷ gia vươn dài thì , nhưng thể như ?”
Đô Chỉ Huy Tư là của Đỗ gia, quản lý mười sáu Vệ Chỉ Huy Sứ, nữa là Thiên hộ, Bách hộ. Nói cách khác, Đô Chỉ Huy Tư là cấp tập đoàn quân, còn các Vệ Chỉ Huy Sứ là cấp sư đoàn.
Thông thường, các nhà đều sản nghiệp riêng, nhưng đến mức trắng trợn lấy công tư như . Hắn cảm thấy gì đó thật.
Hai em Mộc Tử Thành trộn trong đám tới: “Muội , là chúng ở đó, tự tìm chỗ khác?”
Lần Mộc Vãn Tình mang theo cả hai trai. Mộc Tử Thành qua mấy ngày rèn luyện trưởng thành hơn nhiều, quen thuộc với trong thương đội nên thể giúp đỡ.
Còn Mộc Tử Ngang thì chỉ theo để mở mang tầm mắt.
Mộc Vãn Tình nhíu mày: “Đây là địa bàn của Kỷ gia, nhiều tai mắt. Chúng đừng hành động thiếu suy nghĩ, cứ xem tình hình .”
Mục tiêu của họ là âm thầm kiếm một mẻ lớn, chứ khắp nơi gây thù chuốc oán.
“Vậy cũng .”
Thành Cam Châu lớn nhưng khá xiêu vẹo, đường lát đá xanh gập ghềnh bằng phẳng. Hai bên đường là những căn nhà lụp xụp, cũ nát, san sát , bức tường loang lổ rêu xanh như đang kể lịch sử xa xăm của nó.
Đi một đoạn, tầm mắt trở nên quang đãng, nhà cửa cũng khang trang hơn. Đây là một con phố buôn bán sầm uất.
Đi qua ngã tư, Mộc Vãn Tình ngoài. Bên tay trái là các khách điếm, còn bên tay ... Bách Hoa Lâu, Vạn Hoa Các? Đó là nơi quái quỷ gì ? Cả một con phố thanh lâu ư?
Đoàn dừng cửa khách điếm Duyệt Lai. Khách điếm trang hoàng khá bắt mắt, cổ kính và tinh xảo.
Một tên tiểu nhị nhiệt tình chạy đón: “Tiểu Lục Tử, hôm nay là ngươi dẫn khách tới?”
Tiểu Lục Tử chỉ đoàn của Thẩm Vĩnh: “Tiểu nhị ca, Ngô ca bảo mang đến.”
Tên tiểu nhị thản nhiên liếc qua, vui mặt, gật đầu: “Được, , ngươi mau về .”
Hắn nhanh nhảu đón đoàn , miệng ngừng : “Các khách quan, thành Cam Châu của chúng hơn chục khách điếm, nhưng Duyệt Lai là nhất. Rượu và thức ăn, phòng ốc đều là hạng nhất. Hiện đang là phiên chợ lớn nhất mỗi năm một , thương hộ khắp nơi đều đổ về, khách điếm của chúng chật kín...”
Đầu tiên là tự nâng tầm lên, khoe khoang một hồi.
Thẩm Vĩnh dừng bước, đầu thẳng: “Sao sớm? Vậy chúng ngay.”
Tiểu nhị ngớ , còn hết mà, khách thẳng tính ? “Không, , ... ý là, tuy kín, nhưng chúng vẫn giữ hai sân viện nhất, chỉ dành cho những vị khách quý nhất.”
Thẩm Vĩnh tiểu nhị với vẻ mặt kỳ quái, dường như : Ngươi đúng là đồ thật thà. “Vậy lấy một sân.”
Tiểu nhị suýt nữa lật xe, dám ba hoa thêm nữa: “Hàng hóa của các vị nhiều như , thể gửi kho của chúng , đảm bảo an đáng tin cậy. Các vị lẽ , đây là khách điếm của Vệ Chỉ Huy Sứ mở, bất kể xảy chuyện gì, đều thể giải quyết giúp.”
“Không cần.” Thẩm Vĩnh dứt khoát từ chối. Hắn ngốc mới đem hàng hóa gửi kho của khác.
“Khách quan...” Tiểu nhị còn định cố gắng thêm.
Mộc Vãn Tình theo ho khan một tiếng: “Ta tắm nước nóng, sắp xếp .”
Giọng điệu của nàng cho phép kẻ khác nghi ngờ, khiến tên tiểu nhị dám thêm. “Vâng, .”
Sân viện rộng, giữa sân trồng một cây cổ thụ, lá rụng hết, trơ trụi.
Nhà chính ba gian. Mộc Vãn Tình một gian, em Mộc gia và Thẩm Vĩnh một gian, gian giữa dùng để tiếp khách.
Thuộc hạ thì chen chúc ở nhà tây sương. Hàng hóa một nửa đưa nhà đông sương, một nửa dỡ xuống, cứ để ngoài sân.
Trong phòng lắp tường sưởi nên ấm áp. Đồ đạc bằng gỗ hoa lê trông nhã nhặn, còn cả một phòng tắm riêng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-87.html.]
Trong làn nước nóng hổi, Mộc Vãn Tình cho thị nữ lui , tự tắm rửa sạch sẽ, cảm thấy cả nhẹ nhõm hẳn.
Khách điếm đúng là bỏ tiền lớn để trang hoàng, chỗ nào cũng dụng tâm, chuyên để phục vụ các phú thương giàu .
Nàng chính đường, ở đó để bàn chuyện.
Thấy nàng bước , đều dậy. Mộc Tử Ngang kéo nàng xuống. Mộc Tử Thành bưng lên một chén sữa: “Muội , sữa dê. Em nếm thử , hâm nóng .”
“Khách điếm cung cấp ?”
Mộc Vãn Tình uống một hớp, khẽ nhíu mày. Mùi tanh nồng quá.
“Nấu với hạnh nhân một lát là thể khử mùi tanh.”
Mộc Tử Thành thì chê tanh, nhưng vốn kén ăn, nên bưng chén sữa dê góc bếp lò nhỏ, xử lý một chút.
Mộc Tử Ngang để tâm đến chuyện đó: “Muội , tên tiểu nhị chúng như thể thấy mỏ vàng di động , thấy cứ bất an thế nào .”
Mộc Vãn Tình đương nhiên cũng thấy: “Vậy thì chia hai ca, phiên canh giữ cổng viện cẩn thận, hàng hóa đảm bảo an .”
“Được.”
“Cử ngoài dò la tin tức một chút. Biết , trăm trận trăm thắng.”
“Vâng.”
Mộc Tử Thành bưng sữa dê xử lý xong cho Mộc Vãn Tình: “Được , em nếm thử xem ?”
Mộc Vãn Tình uống một hớp, vui vẻ híp cả mắt : “Hết tanh , ngon quá! Cảm ơn đại ca, đại ca giỏi thật.”
Nàng mỉm ngọt ngào, khen Mộc Tử Thành sướng rơn, thầm nghĩ thật mắt .
Mộc Tử Ngang cũng ghen tị, chạy tới mặt Mộc Vãn Tình: “Muội , cũng giỏi mà! Việc giao, đều xong hết .”
Mộc Tử Thành trợn mắt trắng dã. Thằng em ấu trĩ thế thật nỡ .
Mộc Vãn Tình chọc : “, đúng, cả hai đều giỏi.”
Nàng dậy: “Đi thôi, chúng đại sảnh ăn cơm.”
Đại sảnh đầy , ồn ào ngớt.
Tiểu nhị dẫn họ lên lầu hai: “Thật xin , các phòng riêng đều kín chỗ. Đành phiền các vị chịu ủy khuất, tạm ở ngoài .”
Lầu hai cũng là một sảnh lớn, lầu ba mới là khu vực phòng riêng.
Mộc Vãn Tình chọn cạnh cửa sổ. Cửa sổ đóng kín mít, ánh sáng trong nhà tối nên họ thắp lồng đèn đỏ từ sớm, khí cũng khá .
“Món tủ của quán là gì?”
Tiểu nhị vênh mặt: “Dê nướng nguyên con, canh thịt dê, bánh thịt dê.”
Mộc Vãn Tình thấy ngán, chẳng ăn. Suốt đường vội vã, lâu họ ăn một bữa tử tế.
“Nhìn ngài kìa, mùa đông thế lấy rau xanh?” Tiểu nhị kỳ quái hỏi .
“Vậy lấy một con dê nướng nguyên con .” Mộc Vãn Tình gọi bừa vài món, sợ lãng phí, vì nhiều ăn.
Các món khác nàng đụng đũa, chỉ ăn một chút thịt dê nướng. Phải công nhận, con dê nướng tới, da vàng óng, ngoài giòn trong mềm. nước chấm, cứ thấy thiếu thiếu thứ gì.
Những khác thì ăn ngấu nghiến, vô cùng vui vẻ.
Ăn cũng hòm hòm, vài gã đàn ông từ cầu thang lên. Tên cầm đầu là một gã mập mạp, mặc đồ vàng bạc lấp lánh, cả sáng lòa.
Những xuất hiện, các thực khách đang ồn ào lập tức im bặt, vẻ mặt căng thẳng.
Gã mập lên lầu ngó nghiêng tứ phía. Tên tiểu nhị chỉ về phía bàn của Mộc Vãn Tình. Hắn liền dẫn tới.
“Các ngươi mới tới hôm nay ?”
Thẩm Vĩnh sững : “ .”
Gã mập đột nhiên đập bàn, quát tháo hung hăng: “Mới tới thì nộp phí bảo kê!”
Ồ, phí bảo kê! Mộc Vãn Tình thẳng dậy, mắt sáng rực. Tới , kịch bắt đầu .
Thẩm Vĩnh ngờ loanh quanh nãy giờ, hóa là trong ngoài cấu kết để tống tiền. Xem từ lúc thành, họ coi là một con dê béo.
“Xin hỏi, thế nào gọi là phí bảo kê? Dựa mà thu? Ai thu? Và ngài là ai?”
Gã mập ha hả: “Các ngươi ở khách điếm Duyệt Lai của Kỷ gia, chịu sự bảo hộ của Kỷ gia, thì nộp phí bảo kê. Đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
Cái logic cũng chịu thật. Rõ ràng là trấn lột, còn cố khoác cho một cái vỏ bọc mỹ.
“Đây là ý của Kỷ gia? Ai cũng nộp ?” Thẩm Vĩnh thật thể tin Kỷ gia dám trắng trợn cướp tiền như , dù cũng là quan viên.
Gã mập vênh váo: “Đương nhiên! Đến địa bàn của Kỷ gia là theo Kỷ gia sắp xếp. Cũng thu nhiều, một xe hàng thu hai trăm lượng. Các ngươi 51 xe, tổng cộng là mười nghìn hai trăm lượng.”
Khốn thật, đúng là sư tử ngoạm! Vậy mà kêu là nhiều? Mọi tức đến c.h.ử.i thề.
Thẩm Vĩnh hết nhịn nổi: “Ngươi là thiếu gia Kỷ gia?”
Gã mập nhíu mày: “Ta tuy , nhưng còn thể diện hơn cả thiếu gia Kỷ gia.”
Thẩm Vĩnh , suy nghĩ một lát bỗng kinh hô: “Thất kính, thất kính! Hóa là công tử của nhà Đô Chỉ Huy Sứ, Đỗ công tử! Xin thứ cho mắt thấy Thái Sơn, xin bồi tội với ngài ngay.”
Hắn cung kính hành lễ. Cả sảnh lặng ngắt như tờ. Gã mập cũng ngây .
Mộc Vãn Tình lạnh lùng lên tiếng: “Không đúng. Đường đường là công tử nhà Đô Chỉ Huy Sứ, cớ gì thu phí bảo kê cho Kỷ gia? Chuyện hợp lý, là cấp cơ mà. Hơn nữa, Đỗ gia cả nhà trung liệt, tuyệt đối thứ chuyện lén lút gì thế .”
Nàng vỗ tay một cái, mắt sáng lấp lánh: “A, hiểu ! Ngươi mạo danh Đỗ công tử, cố ý bôi nhọ thanh danh, hãm hại Đỗ gia, lật đổ Đỗ gia trung thần! Ngươi là gian tế! Ta tố cáo ngươi!”
Nàng tiện tay chụp ngay mấy cái mũ lớn, tội nào tội nấy cũng đều nghiêm trọng.
Gã mập sợ đến ngây , vội phản bác: “Ta ! Ngươi bậy! Là ngươi...”
Thẩm Vĩnh thản nhiên cắt lời: “Ngay mí mắt Kỷ gia mà xảy chuyện như , Kỷ gia ? Hay là cố tình giả vờ ?”
Mộc Vãn Tình ngây thơ hỏi: “Tại giả vờ ?”
“Có thể là... bất hòa chăng?” Thẩm Vĩnh học theo Mộc Vãn Tình, nhưng với cái giọng điệu đểu đểu, đáng đòn.