Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 86
Cập nhật lúc: 2025-11-12 01:12:12
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộc Vãn Tình trở về liền bắt đầu kiểm kê nhân , phát hiện mười ba chiếc xe ngựa lạc, bảy chiếc là của nhà Mộc, sáu chiếc là của nhà Phương.
“Người già, phụ nữ và trẻ em ở tại chỗ chờ. Thanh niên trai tráng ba một tổ, chia các hướng khác để tìm. Phải hành động mau lẹ, thời gian kéo dài càng lâu thì càng nguy hiểm.”
“Nhất định về khi trời tối, nhớ kỹ.”
“Tổ trưởng các tổ thống kê nhân , kiểm tra tình hình sức khỏe của tổ viên . Nếu ai thấy khỏe báo lên ngay, đặc biệt chú ý đến già và trẻ em.”
“Mộc Tử Thành, dẫn của bộ phận hậu cần nấu hai nồi canh gừng, cho nhiều gừng và d.ư.ợ.c liệu , đảm bảo mỗi đều uống một chén.”
Từng mệnh lệnh ban . Những đang hoảng loạn thấy Mộc Vãn Tình vẫn bình tĩnh như cũ, lòng họ lập tức trấn an.
Chỉ cần Mộc Vãn Tình ở đây, họ sẽ xảy chuyện gì.
Dưới sự dẫn dắt của nàng, họ nhất định thể bình an đến biên quan. Họ tin tưởng điều đó!
Mộc Vãn Tình gọi Tằng đại nhân đến, bảo ông liên lạc với đoàn thương đội phía , xem họ xảy chuyện gì .
May mắn là đoàn thương đội vẫn . Khi bão tuyết ập đến, họ dừng tại chỗ, quây phòng thủ. Thẩm Vĩnh sắp xếp .
Vi Thiệu Huy cách đó xa nàng, ánh mắt đầy hoang mang: “Nàng thật sự... là của ngươi?” Tại kỳ lạ như ?
Mộc Tử Ngang đang bận nhóm bếp, đắc ý khoe khoang: “Đương nhiên là , chúng trông giống hệt mà.”
Thiếu niên im lặng , lâm trầm mặc. Đừng là giống hệt, đến giống cũng chẳng giống mấy.
tình cảm của cặp thật , khiến vô cùng hâm mộ.
“Tại đều lời nàng ?”
Mộc Tử Ngang như điều hiển nhiên: “Muội là tộc trưởng của Mộc thị chúng . Đừng Muội tuổi còn nhỏ, nhưng cực kỳ tài giỏi và thông minh, đều phục nàng.”
“Muội của là ưu tú nhất, ha ha ha.” Hắn vui vẻ.
Hắn thì tự nhiên, nhưng Vi Thiệu Huy kinh hãi tột độ. Điều thật quá sức tưởng tượng.
Hắn rốt cuộc gặp một cô gái như thế nào ?
Dưới sự sắp xếp của Mộc Vãn Tình, nhanh chóng nhịp sinh hoạt như cũ. Ai ăn thì ăn, ăn xong thì xe ngựa việc.
Dù thế nào, tiền vẫn kiếm.
Mộc Vãn Tình thăm đám trẻ con. Bọn nhóc thấy nàng liền giơ tay đòi bế. Nàng bế từng đứa một, cho chúng ăn kẹo. Lũ trẻ vui như Tết.
Những đứa trẻ may mắn, xe ngựa chúng đều ở khu vực an nhất nên ảnh hưởng. Chúng thậm chí còn chuyện gì xảy , vẫn ngây ngô đùa.
Chạng vạng tối, từng chiếc xe ngựa lục tục về. Mọi vui mừng hoan hô chạy đón.
Những trải qua kiếp nạn trở về vui mừng đến rơi nước mắt, họ cố ý chạy đến mặt Mộc Vãn Tình để cảm ơn.
Cảm ơn nàng cấp xe ngựa, cảm ơn nàng trang đầy đủ vật dụng xe, cảm ơn nàng phát thức ăn.
Nhờ những thứ đó, họ đều cầm cự .
“Tộc trưởng, nếu nhờ xe ngựa , chúng đều c.h.ế.t cóng cả .” Lúc phát hiện lạc khỏi đoàn, ai cũng hoảng sợ.
“Ngài bảo chúng giấu than vách xe, chúng đều theo. Lần , dựa bếp lò đất nhỏ và than, chúng đồ ăn thức uống, ấm áp, cầm cự cho đến khi tới cứu.”
“Còn cả đệm chăn nữa, chen chúc sưởi ấm. Tộc trưởng, đây đều là những thứ ngài cấp, là ngài cứu mạng chúng .”
Thư Sách
“Lần ngài phát cho mỗi xe năm cân gạo tẻ, một túi bột mì, một túi màn thầu, một miếng thịt khô. Lần chúng đều dựa chúng để cầm cự.”
Mộc Vãn Tình phát vật tư, nhưng cho họ tự ý nấu ăn, là để dự trữ lương thực, khi đến bước đường cùng thì ăn.
Cũng định manh động, nhưng xe ngựa và thức ăn là của chung, trừ khi bạn thể thuyết phục tất cả .
Trời xui đất khiến thế nào, điều đó ngược cứu mạng .
“Chắc hẳn ngài đoán chuyện ? Nếu thể chuẩn đầy đủ như ?”
Mộc Vãn Tình chỉ là thói quen chuẩn kỹ lưỡng, việc gì cũng chuẩn hai phương án. “Đây là những thứ cần chuẩn khi ngoài. Bất kể lúc nào, cũng lo xa, tích trữ nhiều lương thực, chuẩn nhiều vật tư.”
“Chúng .”
Chờ tuyết tan, Vi Thiệu Huy cũng rời .
Mộc Vãn Tình giữ , tặng một cỗ xe ngựa, một ít vật tư và thức ăn. Chiếc áo choàng rộng mà đang mặc cũng tặng cho luôn.
Mỗi đều con đường riêng , ai thể thế .
Vi Thiệu Huy tháo chiếc bình nhỏ cổ xuống, đưa cho Mộc Vãn Tình: “Trong hai viên giải độc , năm năm mới luyện hai viên , thể giải trăm loại độc. Tặng cho cô.”
Mộc Vãn Tình sững sờ: “Thứ quá quý giá, thể nhận. Chuyến của ngươi nguy hiểm trùng trùng, ngươi nên giữ mà phòng .”
Vi Thiệu Huy đột ngột ngẩng đầu: “Ngươi... gì?”
Hắn suýt nữa thì quên, nàng là một cô gái bình thường. Chỉ là ngờ nàng nhạy bén đến .
Mộc Vãn Tình chỉ đôi mắt dài hẹp : “Trong mắt ngươi hận thù.” Một sự hận thù nồng đậm thể hòa tan.
Vi Thiệu Huy im lặng. Mối thù diệt tộc, mối thù gi·ết cha đội trời chung.
“Ân cứu mạng của các vị, e là gì báo đáp...”
Mộc Vãn Tình , chuyến của là ôm quyết tâm c.h.ế.t. Nàng khỏi thầm thở dài.
“Chỉ là tiện tay giúp đỡ, cần báo đáp. Ta chỉ hy vọng ngươi đừng tự dồn đường cùng. Báo thù quan trọng, nhưng tương lai của ngươi cũng quan trọng kém.”
Vi Thiệu Huy lọt tai những lời , nhưng thời khắc đen tối nhất, gặp như , thực sự ơn lòng . “Đa tạ. Bảo trọng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-86.html.]
Hắn nhét chiếc bình nhỏ tay Mộc Vãn Tình. Đây là lễ tạ ơn duy nhất thể đưa . Hắn nợ ân tình của bất kỳ ai.
Nói xong, quyết đoán xoay rời .
“Ấy, ! Ta lấy một viên là đủ ! Ta đáng yêu lương thiện thế , ai độc hại .” Mộc Vãn Tình vội vàng đổ một viên giải độc , đậy nắp , ném cái bình về phía . “Tiếp !”
Vi Thiệu Huy đầu , tay giơ lên, bắt gọn cái bình một cách chuẩn xác.
Bước chân dừng một chút, tiếp tục kiên định bước về phía .
Mộc Tử Ngang hét lên: “Vi Thiệu Huy, ngươi xong việc, nếu nơi nào để thì đến Lương Thành tìm chúng nhé!”
Vi Thiệu Huy vẫn dừng bước, lên xe ngựa hiên ngang rời .
Mộc Tử Ngang theo bóng , chút buồn bã: “Hắn ? Liệu ?”
Thời gian ở chung ngắn, nhưng cảm thấy họ là bạn bè.
Mộc Vãn Tình trai đơn thuần của , im lặng một lúc, : “Sẽ.”
Vừa nàng , Mộc Tử Ngang lập tức tin tưởng, ánh mắt ngập tràn hy vọng: “Ta tin .”
Mộc Vãn Tình giấu tay lưng, bắt chéo ngón tay. Đến còn tin nữa là, ?
Lần , những lạc đều tìm trở về, nhưng mấy ngã bệnh, hai trong đó bệnh nặng.
Mộc Vãn Tình đành tìm một quán trọ nghỉ mấy ngày, tìm đại phu giỏi chữa trị cho bệnh.
Nàng cũng hề rảnh rỗi, gọi Tằng đại nhân và Thẩm Vĩnh đến thương lượng xem nên tiếp như thế nào.
“Ta gì về Lương Thành. Các ngươi bao nhiêu?”
Nàng bao giờ đ.á.n.h trận mà chuẩn . Trước khi đến nơi, thu thập đầy đủ thông tin để còn lên phương án.
Tằng đại nhân chút ít về chuyện lớn nhỏ ở kinh thành, nhưng tình hình biên quan thì rõ lắm.
Còn Thẩm Vĩnh xuất từ phủ Ngũ hoàng tử, tiếp xúc với tầng lớp khác, nên hiểu tương đối nhiều.
“Triều Đại Tề chia Kinh vệ và Ngoại vệ. Ngoại vệ thiết lập Đô Chỉ Huy Sứ Tư, gọi tắt là Đô Tư. Tây Lương Đô Tư đặt tại Lương Thành, trướng mười sáu Vệ sở, phân bố ở các pháo đài của Tây Lương. Dưới nữa là Thiên hộ sở...” (Chú thích 1)
Tây Lương lập phủ huyện, mà Vệ sở sẽ kiêm quản cả quân sự và dân chính. Phủ Đô Chỉ Huy Sứ Tư đóng quân ở Lương Thành.
Hắn giải thích sơ qua về tình hình quân sự của triều Đại Tề: quân tịch là kế thừa, binh lính và nông dân hợp nhất, thực hiện chính sách đồn trú và canh tác.
Mộc Vãn Tình hiểu phần nào: “Ý là, Đô Chỉ Huy Sứ là quan lớn nhất ở Tây Lương, quản quân sự, quản dân sinh, các nha môn như tri phủ, tri huyện, đúng ?”
Thẩm Vĩnh khẽ gật đầu: “ . Chức Đô Chỉ Huy Sứ của Tây Lương Đô Tư luôn do nhà họ Đỗ đảm nhiệm. Nhà họ Đỗ nhiều thế hệ trấn giữ Tây Lương, bao hy sinh nơi sa trường, da ngựa bọc thây, cả nhà đều là trung liệt. Hoàng hậu đương kim chính là con gái nhà họ Đỗ.”
Đô Chỉ Huy Sứ chính là Tư lệnh tập đoàn quân thời hiện đại. Giải thích như là nàng hiểu .
Mộc Vãn Tình mím môi: “Vậy khi chúng đến Lương Thành sẽ xử trí thế nào?”
Câu hỏi Tằng đại nhân thể trả lời: “Sẽ do Vệ sở sắp xếp quân khẩn (khai hoang đất đai phục vụ quân đội). Còn phân đến thì đều là ngẫu nhiên.”
Ông chỉ cần bàn giao xong là thành nhiệm vụ.
Mắt Mộc Vãn Tình lóe lên: “Ngẫu nhiên ... nghĩa là thể tác động .”
Tằng đại nhân nhắc nhở: “Theo quy định, sẽ cho phép các gia tộc tụ tập ở cùng một chỗ. Họ sẽ chia nhỏ , phân đến các Thiên hộ sở khác .”
Đây là để dễ bề quản lý, tránh việc họ tụ tập gây rối.
Mộc Vãn Tình hiểu: “Tình hình thương mại ở Tây Lương thì ?”
Tằng đại nhân và Thẩm Vĩnh : “Cái thì rõ lắm.”
Cả hai đều từng đến biên quan, cũng từng ăn buôn bán.
Mộc Vãn Tình cũng liệu điều : “Vậy cử vài thăm dò . Lô hàng nhất là bán hết khi chúng thành, và giá cả hợp lý.”
Vượt ngàn dặm mang hàng đến đây, đương nhiên là bán giá . Mặc dù đây là món hời vốn, và dọc đường họ cũng kiếm ít tiền.
Thẩm Vĩnh cũng kiếm một khoản lớn: “Được, sẽ sắp xếp.”
Tằng đại nhân nhớ một chuyện: “ , tiểu thư, lô trang sức trong tay ngài định xử lý thế nào?”
Lúc đó Mộc Vãn Tình vẫn còn một tiền. Nàng vốn định mua đồ sứ, nhưng đường sá , xóc nảy dễ hư hỏng, nên cân nhắc bỏ qua.
Thay đó, nàng chọn mua một lô trang sức, đều là hàng tinh xảo. Loại đồ nhỏ gọn, dễ mang theo.
Tằng đại nhân tỏ vẻ hiểu. Biên quan nghèo khó, quan viên cũng giàu gì, trang sức bán cho ai?
“Ta định dùng để đổi lấy thứ khác.” Mộc Vãn Tình nhiều. Món đồ nào cũng giá trị của nó, quan trọng là dùng như thế nào.
Sau một thời gian nghỉ ngơi, Thẩm Vĩnh mang về tin : “Bên ngoài thành Cam Châu một cái chợ biên giới, mở định kỳ, giao thương với các nước láng giềng, vô cùng náo nhiệt.”
Mắt Mộc Vãn Tình sáng lên, cái đây: “Thành Cam Châu ở vị trí nào?”
Thẩm Vĩnh tiện tay vẽ một hình tam giác: “Đó là thành trì xa xôi nhất của nước , thuộc Tây Lương Đô Tư, giáp ranh với nước Sở. Cách đây hơn mười ngày đường.”
Thành Cam Châu, Lương Thành và vị trí hiện tại của họ tạo thành một hình tam giác. Thành Cam Châu là đỉnh nhọn. Từ đây đến Lương Thành Cam Châu đều mất hơn mười ngày đường.
Mộc Vãn Tình chút suy tư.
Thẩm Vĩnh chủ động đề nghị: “Tiểu thư, ngài tự đến đó trấn giữ, kinh nghiệm.”
Mộc Vãn Tình trầm ngâm một lát: “Vậy , Tằng đại nhân, ông dẫn đoàn xe đến Lương Thành , nhưng đừng thành, tìm một thôn trang nào đó ở vài ngày, chờ đến hội hợp.”
“Được.” Tằng đại nhân ý kiến. Ông tin tưởng năng lực và nhân phẩm của Mộc Vãn Tình. Nếu nàng thật sự giở trò, ông cũng đấu .
Thành Cam Châu. Ba chữ lớn rồng bay phượng múa treo cao tường thành, từ xa thể thấy.
Mộc Vãn Tình vén rèm xe, bức tường thành cao lớn nguy nga, khóe mày cong lên, lòng đầy háo hức.
Nàng tới !