Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 85:5
Cập nhật lúc: 2025-11-12 01:02:21
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộc Tử Ngang mừng rỡ: “Ngươi tỉnh ? Thấy ?”
Thiếu niên họ đầy cảnh giác, gắng gượng dậy. Áo khoác trượt xuống, lúc mới nhận bên trong mặc gì, hoảng hốt vội túm lấy áo khoác. “Các ngươi là ai?”
“Chúng ...” Mộc Tử Ngang nên giới thiệu thế nào, bất giác về phía em gái.
Mộc Vãn Tình chậm rãi lên tiếng: “Chúng bèo nước gặp . Sau đường ai nấy , cần gì, cũng đừng hỏi gì.”
Nàng uống một ngụm bột thơm phức, nhướng mày: “Làm một chén chứ?”
Quả nhiên là còn trẻ, sức sống mãnh liệt, hồi phục nhanh thật.
Thiếu niên ngây ngốc chén trong tay nàng, mùi hương nồng đượm mê hoặc: “Muốn.”
Mộc Tử Ngang thoải mái pha cho một chén. Thiếu niên nhận lấy uống một ngụm, lập tức sững sờ, vội vàng ăn tiếp. Hương mè, vị lạc rang quyện với bột mì một cách hảo, hương thơm đầy ắp khoang miệng, ngon đến .
“Cái là gì?”
Mộc Tử Ngang đắc ý khoe: “Bột do tự tay đấy, ngon chứ?”
“Muội ngươi?”
“À, ý là...” Mộc Tử Ngang lúng túng, suýt nữa quên đây chỉ là lạ, tộc nhân quen thuộc.
Mộc Vãn Tình mở nắp một cái nồi khác, mùi thơm lừng sộc thẳng mũi: “Muốn ăn cháo đường ?”
“Muốn.” Thiếu niên ăn món cháo đường ngọt mà ngấy, mắt sáng rực lên.
Chưa bao giờ một chén cháo thể ngon đến . Vị ngọt từ miệng lan xuống dày, cảm xúc căng thẳng dần thả lỏng.
Mỹ thực luôn sức mạnh xoa dịu lòng .
Hắn phát hiện hai em Mộc Vãn Tình hề hứng thú với vết sẹo mặt , hỏi cũng như thấy, đối xử với như bình thường. Hắn dần buông lỏng cảnh giác.
Nhiều năm , khi công thành danh toại, vẫn luôn nhớ về chén cháo ngọt và chén bột , đó là mỹ vị mà sơn hào hải vị nào sánh .
Cũng từ ngày hôm đó, cuộc đời đổi.
Trận bão tuyết kéo dài suốt hai ngày. Mộc Vãn Tình lớp tuyết đọng dày đến đầu gối mà phát sầu, đường thế nào?
Nàng c.ắ.n chiếc bánh rán nướng xong, khẽ thở dài: “Ta thật là quá khó khăn mà.”
Thiếu niên lặng lẽ liếc nàng một cái. Nếu bỏ qua miếng bánh tay nàng và chiếc áo choàng đang khoác , thì lời than thở đó cũng chút sức thuyết phục đấy.
Làm thể ăn ngừng nghỉ mà vẫn gầy như ? Quan trọng nhất là, cô thật nhiều, thật nhiều đồ ăn ngon!
“Có tới, cẩn thận.” Bỗng nhiên, tai giật giật. Hắn vèo một cái dậy, tay theo vô thức đưa về bên hông, nhưng động tác cứng .
Mộc Vãn Tình cũng dỏng tai, chăm chú ngoài cửa sổ.
Hai xe trượt tuyết càng lúc càng gần. “Tam tiểu thư! Tam tiểu thư!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-855.html.]
Giọng quen thuộc khiến Mộc Vãn Tình vui mừng nhảy dựng lên: “Là Tằng đại nhân! Ta ông tài giỏi mà!”
Nàng khoác vội áo choàng chui khỏi xe, vẫy tay về phía hai : “Ta ở đây!”
Phía truyền đến một giọng kinh hãi: “Ngươi là... nữ?”
“ , tên Mộc Vãn Tình.” Nàng tủm tỉm: “Yên tâm, thấy bộ dạng trần truồng của ngươi , thấy gì hết á.”
Thiếu niên cả cứng đờ. Giải thích chính là che giấu!
Giờ phút , rằng, cái tên Mộc Vãn Tình sẽ trở thành một trang quan trọng nhất trong cuộc đời .
Tằng đại nhân chạy vội tới mặt, vẻ mặt đầy lo lắng: “Tiểu thư, cuối cùng cũng tìm ngài, chúng lo c.h.ế.t mất! Ngài chứ? Có đói lả ? Ta màn thầu, ngài lót .”
Chiếc màn thầu tay cứng lạnh, nhưng Mộc Vãn Tình vẫn nhận: “Lát nữa nướng lên ăn . Mọi đều chứ? Cha thế nào? Tình hình hiện tại ? Bên đoàn thương đội thế nào ? Liên lạc ?”
Tằng đại nhân mấy hôm nay lòng như lửa đốt: “Lúc đó phát hiện liền dừng , đầu tìm ngài thì thấy . Vô cùng sốt ruột, nhưng trời tuyết lớn quá cũng cách nào tìm ngay , trấn an . Cha ngài và vẫn ở cùng , đều bình an, chỉ là lo lắng cho ngài. Còn ... chúng lạc mất mười mấy chiếc xe ngựa.”
Khi phát hiện xe ngựa của Mộc Vãn Tình thấy , suýt nữa hỗn loạn cả lên.
Mộc Vãn Tình mím môi. Lúc đó Tằng đại nhân đầu, nàng ở giữa, còn Lý phó đội bọc hậu. Xe của cha nàng sát với xe của Lục thúc.
“Là những xe ngựa ở đoạn giữa ?”
“ . Ta phát hiện liền cho dừng ngay, tổ chức quây tụ một chỗ.” Năng lực tổ chức của Tằng đại nhân cũng coi như rèn luyện. “Chờ tuyết ngớt, liền dẫn vài chia thành mấy nhóm tìm ngài. Cái xe trượt tuyết là do phụ ngài dẫn đấy.”
Xe trượt tuyết thích hợp để mặt tuyết. Tuy thô sơ, nhưng hữu dụng.
Khi đoàn Mộc Vãn Tình nơi đóng trại, kích động ùa đón. Chạy nhanh nhất là vợ chồng Mộc nhị gia và Mộc Tử Thành.
Mộc nhị gia một tay ôm con gái, một tay ôm con trai, hốc mắt đỏ bừng, kích động kìm : “Tình Nhi, Tử Ngang, các con về là , về là ...”
Cơ thể ông loạng choạng, ngất lịm .
“Cha!” Mộc Vãn Tình kinh hãi. Những khác vội vàng xúm đỡ lấy ông.
Một bàn tay chìa , đặt lên cổ tay Mộc nhị gia để bắt mạch. “Do lo lắng bất an, cảm xúc vui buồn đổi quá đột ngột, dẫn đến khí huyết điều hòa. Ngủ một giấc là thôi.”
Là thiếu niên mặt sẹo. Hắn kết quả chẩn bệnh với vẻ mặt vô cảm.
Cách đó xa, vang lên tiếng hít một lạnh. Hắn lạnh lùng liếc qua, đối phương lập tức cúi đầu, dám thẳng. Hắn hừ lạnh một tiếng.
Thư Sách
“Cha rốt cuộc ?” Mộc Tử Ngang sốt ruột giậm chân.
Mộc lục thúc gật đầu lia lịa: “Tiểu sai. Cha hai ngày nay chợp mắt, ăn uống, lo lắng sợ hãi, giờ thấy các bình an trở về nên mới an tâm. Tinh thần thả lỏng là ngất . Trước tiên đưa ông về xe nghỉ ngơi .”
Mọi xúm khiêng Mộc nhị gia về xe ngựa nghỉ ngơi. Mộc nhị phu nhân con, nhưng cũng yên tâm về phu quân.
Mộc Vãn Tình xua tay: “Nương, chăm cha , con còn nhiều việc xử lý.”
Nàng về phía thiếu niên: “Ngươi còn y thuật?”
“Đương nhiên. Cái gọi là gia truyền, cha chính là danh y...” Thiếu niên bỗng nhiên biến sắc, giọng ngưng bặt, dường như nghĩ tới điều gì đó kinh khủng.
MVờ như thấy, Mộc Vãn Tình khẽ : “Ngươi ? Nếu tiện đường, chúng đưa ngươi một đoạn. Nếu tiện đường, tặng ngươi một cỗ xe ngựa.”
Coi như giúp thì giúp cho trót. Hắn gì trong tay, giữa thời tiết quỷ quái thì xa .
Thiếu niên bình tĩnh nàng, đôi mắt đen như mực: “Ta họ Vi, tên Vi Thiệu Huy.”
Mộc Vãn Tình “Ồ” một tiếng: “Chào .”
Nàng đương nhiên , đây chính là Chỉ huy sứ của Hắc Y Vệ, mà tương lai sẽ quyền khuynh thiên hạ.