Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 83

Cập nhật lúc: 2025-11-11 15:24:56
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Lúc Mộc Vãn Tình mang đến chi viện, trận chiến sắp kết thúc.

Thị vệ của Thẩm Vĩnh và của tiêu cục đang chiếm thế thượng phong. Đối phương liên tục bại lui, lui về phía Mộc Vãn Tình.

Mộc Vãn Tình vung tay hiệu, Tằng đại nhân lập tức dẫn quan sai xông lên trợ trận, tạo thành thế gọng kìm, vây đ.á.n.h bọn chúng.

Chỉ chốc lát , đối phương t.h.ả.m bại.

Mọi ào ào xông lên, trói c.h.ặ.t t.a.y chân đám đạo tặc.

Thẩm Vĩnh tức giận, chĩa v·ũ kh·í tên đạo tặc râu xồm cầm đầu: “Nói, các ngươi rốt cuộc là ai?”

Tên đạo tặc râu xồm mím chặt môi, thà c.h.ế.t cũng hé răng nửa lời.

, ai cũng cứng rắn như .

! !”

Tên râu xồm hung tợn lườm : “Lão Thất, câm miệng!”

Lão Thất mặt đỏ bừng: “Đại ca, tình hình . Chúng hình như lợi dụng. Người đây chỉ là một quan viên lui hưu, nhưng sức chiến đấu mà giống ?”

Chúng đ.á.n.h cho tan tác .

Mộc Vãn Tình thong thả bước tới: “Ai lợi dụng các ngươi?”

Tên râu xồm thấy mặt nàng, đồng tử lập tức co : “Ngươi... ngươi...”

Vẻ mặt kinh hãi của khiến Mộc Vãn Tình chú ý: “Ngươi nhận ? Để đoán xem, mục tiêu của các ngươi là ? Tiện thể cướp bóc?”

Tên râu xồm cố gắng trấn tĩnh : “Ta ngươi đang gì.”

Ánh mắt Mộc Vãn Tình lạnh : “Vậy gi·ết hết . Tìm hang ổ của chúng, gi·ết sạch nhà chúng, nhổ cỏ tận gốc, chừa một ai.”

Nàng là chuyên gia hù dọa .

“Vâng!”

Đám thổ phỉ đều sợ ngây . Tên râu xồm kinh ngạc tức giận: “Ngươi một nữ hài tử ác độc như ?”

Mộc Vãn Tình , một nam trang, chút sơ hở nào. Hắn thế nào mà nàng là nữ?

“Thật thú vị. Các ngươi gi·ết cướp của là trời hành đạo, còn gi·ết thì là ác độc? Được thôi, ác độc cho ngươi xem.”

Nàng hiệu cho Thẩm Vĩnh. Thẩm Vĩnh vờ giơ trường kiếm lên. Mắt thấy mạng sắp giữ , tên râu xồm cuống lên, hét lớn: “Khoan ! Ta chuyện với thủ lĩnh của các ngươi. Chỉ ở đây, mới sự thật.”

Thẩm Vĩnh mất kiên nhẫn: “Vậy còn chờ gì nữa? Nói!”

“Ta chuyện với chủ của các ngươi...” Giọng tên râu xồm đột ngột im bặt, kinh hãi Mộc Vãn Tình.

Thẩm Vĩnh lưng Mộc Vãn Tình, chủ động giới thiệu: “Đây là thủ lĩnh của chúng .”

Tên râu xồm trợn mắt há mồm, nghi ngờ bọn họ đang hùa lừa : “Ngươi đùa cái gì ? Nàng chỉ là một con nhóc vắt mũi sạch, thể?”

Mộc Vãn Tình nhíu mày: “Nói nhảm với gì, gi·ết , phiền c.h.ế.t.”

Tên râu xồm ngờ nàng gi·ết là gi·ết, bản tính hung tàn như . “Ngươi đắc tội với . Ngươi ngươi đắc tội với ai ? Nếu c.h.ế.t thì mau thả chúng !”

Mộc Vãn Tình "ha hả", vẫn cứng miệng đấy: “Vậy ngươi là ai ?”

“Chẳng chỉ là một tiểu thư nhà quan viên lui hưu ? Quan ngũ phẩm tham ô nhiều như , đây là c·ướp của giàu chia cho nghèo, dân nghèo đòi công bằng...” Sắc mặt tên râu xồm trắng bệch, lòng bồn chồn, nhưng miệng vẫn cứng.

“Đã thấy qua lệnh bài ?” Mộc Vãn Tình giơ lệnh bài lên quơ quơ mặt . Nàng quan sát kỹ một lúc, thấy ánh mắt mờ mịt, giống đang diễn.

“Xem . Cũng , lệnh bài của phủ Ngũ hoàng tử, thường thể thấy qua?”

Tên râu xồm kinh hãi: “Ngươi cái gì? Phủ Ngũ hoàng tử?”

Không thể nào, bọn họ tính sai đối tượng ? Đụng một vị hoàng tử ư?

Khóe miệng Mộc Vãn Tình nhếch lên nụ tà ác: “ , chúng là thị vệ bí mật của phủ Ngũ hoàng tử, chuyên loại bỏ kẻ chống đối, ám s·át đối thủ, những việc bẩn thỉu thể để ai cho ngài ...”

Thấy nàng nghiêm túc hươu vượn, Thẩm Vĩnh và đồng bạn chỉ câm nín trời.

Thư Sách

Lại nữa , bắt đầu gài bẫy Ngũ hoàng tử.

Ngũ hoàng tử ơi, ngài vĩnh viễn "cõng" bao nhiêu cái nồi .

Tên râu xồm bỗng nhiên nhận dính cuộc c.h.é.m gi·ết giữa các bậc quyền quý, cả đều : “Không, , đừng nữa, !”

Mộc Vãn Tình cố tình cho : “Ta đây, thì như mười mấy tuổi, nhưng thật 96 tuổi, xưng là Thiên Sơn Đồng Mỗ. Ta do luyện công tẩu hỏa nhập ma nên mới hình dáng , nhưng gi·ết sạch các ngươi chỉ là chuyện trong nháy mắt.”

Nghe nàng nhảm, Tằng đại nhân mặt , cố nén để bật .

Tên râu xồm hối hận kịp: “Chúng lợi dụng! Chỉ cần các vị tha mạng cho nhà chúng , sẽ !”

“Được, .”

Tên râu xồm dám giấu giếm nữa, bắt đầu kể lể. Bọn họ là sơn phỉ, cách đây lâu nhận tin tức một nhà quan viên lui hưu mang theo vợ con về quê, đồng thời mang theo vô của cải là mồ hôi nước mắt của nhân dân... bọn họ là " trời hành đạo"...

Mộc Vãn Tình chút ghét bỏ, thể kể sự thật ? Cứ cố tẩy trắng cho .

“Thôi , mấy lời quỷ quái các ngươi tự lừa . Nói trọng điểm.”

Tên râu xồm còn , trong đoàn một tiểu cô nương thích giả nam trang một vị quyền quý sở thích kỳ quái đính ước, sắp gả nhà cao cửa rộng.

Đám sơn phỉ tay cướp bóc thì tự nhiên trả thù, nên xử lý cho sạch sẽ, trọng điểm là xử lý tiểu cô nương trong truyền thuyết .

Mộc Vãn Tình nhướng mày. Cái gọi là "xử lý sạch sẽ" của , tức là gi·ết hết. Vậy thì cần tha cho nữa.

“Vậy các ngươi tìm bọn họ? Ta ở đây .” Điểm nàng hiểu.

Tên râu xồm cũng mơ hồ: “Chúng tưởng rằng đoàn xe chính là đoàn xe đó, xe ngựa giống hệt .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-83.html.]

Khóe miệng Mộc Vãn Tình giật giật, hóa là chọn nhầm đối tượng để tay. May mắn là như , đoàn xe sức chiến đấu cao hơn nhiều, chỉ thị vệ mà còn cả bảo tiêu.

Nếu là đoàn xe lưu đày chỉ Tằng đại nhân và đám quan sai, chắc địch đối phương.

Nàng suy nghĩ nhanh: “Giang thị vệ.”

Mọi đồng loạt về phía Thẩm Vĩnh. Thẩm Vĩnh im lặng, thở dài, giơ tay lên: “Có.”

Xin nhé, Ngũ hoàng tử, gài ngài, thật sự là... hết cách .

Mộc Vãn Tình dặn dò: “Đưa những đến quan phủ, cứ bọn chúng dám cả gan công khai cướp bóc của Ngũ hoàng tử, lưng ắt kẻ chủ mưu. Bảo bọn họ điều tra cẩn thận, nghiêm trị đám . Nếu tra manh mối gì thì truyền về phủ Ngũ hoàng tử.”

“Vâng.”

Mộc Vãn Tình hạ giọng: “Ngươi thể ám chỉ một chút manh mối, hướng mũi dùi về phía Tấn Vương thế tử.”

“Ngài nghi ngờ là ?” Thẩm Vĩnh còn đang nghi là Ngũ hoàng tử đấy. Dù thì, là long tử phượng tôn, Ngũ hoàng tử chịu nổi chút ấm ức .

“Người đắc tội nhiều lắm, ngoài Tấn Vương thế tử, thì chính là của đại phòng Mộc gia.” Mộc Vãn Tình vốn ném chuyện đầu, nhưng kẻ cứ chịu yên, thì chơi với chúng một chút. “Có cơ hội, ngươi truyền tin về, cứ Mộc Cẩm Dao rơi tay Tấn Vương thế tử.”

Ngũ hoàng tử mà tức điên lên mới là lạ. Hắn sẽ còn sức mà để ý đến nàng nữa.

Châm lửa hai bên, để bọn họ ch.ó c.ắ.n chó, coi như là tặng cho hai vị món quà lớn.

“Vâng.” Thẩm Vĩnh chỉ thở dài, chọc ai chọc, cứ chọc vị tổ tông .

Hắn áp giải đám thổ phỉ , những khác thì kiểm kê tài vật, may mắn đều là bánh ép và vải vóc dễ hư hỏng.

Đoàn càng về phía Tây Bắc, điều kiện càng khắc nghiệt, đường càng khó , gập ghềnh lồi lõm, xóc nảy vô cùng.

Có những đoạn là đường núi chật hẹp, xe ngựa qua cũng khó khăn, vô cùng nguy hiểm.

Quán trọ ngày càng sơ sài, trạm dịch thì nóc nhà dột nát, khi nửa đêm mưa dột ướt sũng tỉnh giấc, lạnh thấu xương.

Đồ ăn càng cần , rau xanh và thịt tươi, chỉ thể ngày ngày gặm màn thầu khô khốc.

Ngày nào cũng sự cố, khiến mệt mỏi rã rời. Đây còn là khi đều xe ngựa để cuốc bộ.

Bỗng nhiên, vui mừng reo lên: “A, tuyết rơi ! Tuyết quá!”

Sắc mặt Tằng đại nhân biến đổi: “Thông báo tất cả xe ngựa, mau đuổi theo, đừng để tụt phía ! Nhanh lên, chúng nhanh chóng đến trạm dịch tiếp theo.”

Điều kiện ở trạm dịch dù tệ đến , cũng hơn là ăn ngủ ngoài trời, ít nhất còn thể che gió tuyết.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, bay mịt mù trời đất.

Mộc Vãn Tình trong xe, vén rèm cửa sổ ngoài. Trời đất khoác lên một màu trắng bạc.

Tuyết đọng mặt đất ngày càng dày, ngựa tuyết vô cùng khó khăn.

Ủa, trong màn tuyết bay mịt mù một đang tới, là Nhị ca?

Nàng vội kéo cửa xe , một luồng khí lạnh ùa khiến nàng bất giác rùng .

“Nhị ca, ngoài trời lạnh như , qua đây?”

Mộc Tử Ngang xoa xoa tay, chóp mũi dính mấy hạt tuyết: “Em ở một một xe, tuyết lớn thế , yên tâm.”

Mặc dù một phu xe, nhưng dù cũng m.á.u mủ.

Mộc Vãn Tình rót một tách nóng đưa qua: “Huynh qua xem cha ?”

“Đại ca qua đó .” Mộc Tử Ngang lúc mới cởi chiếc áo lông cừu dày cộp, nhận lấy uống một ngụm. Là gừng táo đỏ, uống ấm cả bụng, thoải mái hơn nhiều.

Hắn nhịn phàn nàn: “Cái thời tiết quái quỷ gì thế . Lúc khỏi cửa trời còn hửng nắng, bỗng dưng đổ tuyết lớn như , chúng chuẩn gì cả.”

Mộc Vãn Tình giờ chỉ uống gừng. Thời tiết quá lạnh, dù quấn hết lớp đến lớp khác, tay ôm lò sưởi, nhưng cái lạnh vẫn thấu tận xương.

“Thật mong mau tới Lương Thành, an cư định sớm một chút.”

Đến lúc đó, trong phòng cái giường sưởi (kháng), bên trong thì ấm .

Mộc Tử Ngang cầm một miếng điểm tâm ăn tạm: “Còn bao lâu nữa mới tới?”

Mộc Vãn Tình cũng , nàng xem bản đồ của Đại Tề. “Theo lời Tằng đại nhân, còn nửa tháng nữa là tới.”

Từ mùa thu đến mùa đông, dừng dừng, như coi là nhanh, nhanh hơn dự tính của Tằng đại nhân cả tháng trời.

Bếp lò trong xe ngựa đang cháy vượng, Mộc Tử Ngang đổi nhiệt độ đột ngột nên nhịn hắt xì một cái. “Ta ngờ thời tiết bên lạnh như . May mà em chuẩn sớm, mỗi nhà một xe ngựa, nếu chắc c.h.ế.t cả đám.”

Không quá, mà là sự thật. Giờ đây, tộc nhân hễ nhắc tới Mộc Vãn Tình là khen ngợi, nàng chính là ân nhân cứu mạng của cả tộc.

Hai em chuyện phiếm câu câu . Không qua bao lâu, Mộc Tử Ngang chủ động đề nghị: “Trương Tam ca, ngươi đ.á.n.h xe, ngươi trong cho ấm.”

Bên ngoài thật sự quá lạnh, dù mặc bao nhiêu áo cũng cản lạnh. Ở ngoài lâu, cả đều cứng đờ.

“Cảm ơn Nhị công tử, vẫn chịu .” Trương Tam là phu xe chuyên trách của Mộc Vãn Tình, cũng theo, trung thực và bổn phận.

Mộc Tử Ngang : “Đừng khách khí với , ngươi mau , lái.”

“A!” Trương Tam bỗng nhiên kinh hô một tiếng.

“Sao ?” Mộc Tử Ngang lập tức kéo rèm lên.

Trương Tam vẻ mặt kinh hoàng: “Vết bánh xe phía thấy nữa ! Hình như chúng lạc mất đoàn xe phía !”

Hai em Mộc Vãn Tình , sắc mặt đều biến đổi. Nàng kéo cửa sổ trái .

Tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng, che khuất trời đất, cản trở tầm . Trong tầm mắt thấy bất kỳ một cỗ xe ngựa nào khác.

“Dừng chờ xem .”

Đợi nửa ngày, vẫn thấy xe ngựa phía đuổi kịp.

Thôi xong, Mộc Vãn Tình xác định họ tách khỏi đoàn, lạc đường trong ngày tuyết bão!

Đây thật sự là một tin tức tồi tệ.

 

Loading...