Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 82
Cập nhật lúc: 2025-11-11 15:18:06
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộc Tứ ca cẩn thận mở lò, bới lớp ngoài cùng . A, thành công! Là gỗ cháy hết.
Người nhà họ Mộc thất vọng, nhưng gì, dù họ cũng nhận quá nhiều lợi ích .
Người nhà họ Phương thì chẳng kiêng dè gì: “Ta mà, gì chuyện dễ dàng thành công như . Nếu thì thường ai cũng tự nung than sưởi ấm , than ngoài chợ cũng chẳng bán .”
“Ta còn tưởng Mộc tam tiểu thư lợi hại lắm, hóa cũng chỉ đến thế mà thôi. Theo thấy là thổi phồng quá .”
“Trước đó khen tận mây xanh, khoác lác quá sự thật, giờ thì lòi đuôi .”
“Cũng gia chủ vì tâng bốc Mộc tam tiểu thư như , ông kích động đến hồ đồ ?”
“Ta thấy khả năng. Hay là vị trí gia chủ nên đổi khác ?”
“Ta thấy đấy, vị trí gia chủ cứ luân phiên nắm giữ, trong tộc cũng ít con cháu xuất sắc.”
Những âm thanh hề nhỏ, Mộc Vãn Tình rõ mồn một. Nàng mỉm , sang Phương gia chủ bên cạnh.
Sắc mặt Phương gia chủ khó coi. Đã đến lúc nào mà còn tranh quyền đoạt lợi.
Có kinh ngạc thốt lên: “Ủa? Đó là cái gì?”
Mộc Tứ ca bới một khối than củi, màu sắc bên trong và bên ngoài đều giống . Đây là than! Không đốt thành tro!
Mộc Vãn Tình nhắc: “Bẻ thử xem.”
Mộc Tứ ca nhẹ nhàng bẻ một cái, than gãy đôi. Hắn vui như phát điên: “Thành công , Tộc trưởng, ngài thành công !”
“Chỉ là chút tài mọn, đáng nhắc đến.” Mộc Vãn Tình thản nhiên, nhẹ nhàng liếc đám họ Phương. “Chúng khiêm tốn, kẻo là khoác lác.”
Người nhà họ Phương: “...” Xấu hổ!
Phương gia chủ âm thầm thở dài. Tự dưng đắc tội với tộc trưởng Mộc gia gì? Người tuy là một cô nương nhỏ, nhưng là đầu một tộc. Hơn nữa còn là một cô gái cực kỳ bản lĩnh.
Có những gã đàn ông chính bất tài, xem thường cái , coi rẻ cái , còn cho rằng phụ nữ chỉ xứng ở nhà sinh con đẻ cái.
“Tam tiểu thư tay quả tầm thường, thông minh tuyệt đỉnh, việc gì cũng thành thạo. Tộc Mộc một vị tộc trưởng như cô, thật sự là phúc khí của .”
Ông tâng bốc một phen, cũng coi như là mặt tộc nhân xin .
Mộc Vãn Tình thích giao tiếp với thông minh, mà Phương gia chủ chính là như . “Đâu , ngài quá khen . Trong tộc của ngài hình như yên lắm?”
Có đang thế vị trí của ông .
Phương gia chủ khỏi khổ. Lúc gian nan nhất thì còn đồng tâm hiệp lực, bây giờ cuộc sống hơn một chút thì bắt đầu giở đủ trò.
“Ngài yên tâm, sẽ kéo Mộc gia vũng nước đục .”
Mộc Vãn Tình chỉ chờ câu : “Vậy thì nhất. Nếu dám vươn móng vuốt về phía chúng , thì đừng trách chặt đứt.”
“Được.” Phương gia chủ còn thể gì nữa?
Mộc Vãn Tình đám đang ngây ngô mà cạn lời. “Đi, lấy một cái lò than nhỏ đây, chúng thử hiệu quả tại chỗ.”
Chỉ một lát , ngọn lửa yếu ớt bùng lên. Mọi hoan hô như sấm dậy, thi gọi tên Mộc Vãn Tình, lòng kính ngưỡng dâng trào như sông dài bất tận.
Mộc lục thúc đề nghị: “Tộc trưởng, ngài xem thể thêm mấy lò nữa ? Dựng thêm mấy cái lò nữa, cung cấp đủ than cho tộc.”
Chủ yếu là cái tốn tiền, trong rừng nhiều gỗ.
Mộc Vãn Tình liếc sắc trời, sáng rõ, tình hình đường sá phía thế nào.
“Tằng đại nhân ? Sao thấy ông ?”
Mộc lục thúc quanh: “Vừa nãy ông còn ở đây mà.” Chắc là vệ sinh.
Mộc Vãn Tình đảo mắt tìm trong đám đông: “Đoàn của Lý phó đội khi nào về?”
Mộc lục thúc tối qua thức cả đêm nên rõ tình hình: “Nửa đêm mới về, giờ chắc vẫn đang ngủ. Nghe , con đường phía vẫn thông, đường vòng qua một đoạn đèo khúc khuỷu, thì qua , nhưng xe ngựa thì khó.”
Mộc Vãn Tình , đành nén , an là hết. “Vậy , chúng tổng cộng mười sáu tổ, dựng tám cái lò, hai tổ chung một lò. Để Khai thúc ở bên cạnh chỉ đạo, các vị học hỏi nhiều . Nhớ chừa cho đám sai dịch hai cái lò nữa.”
Vốn là mười lăm tổ, nhưng của đại phòng xếp , thành tổ thứ mười sáu.
Như , một đợt nung là đủ dùng. Đến lúc đó đường nung than, chắc là thể cung ứng kịp thời.
“Được, vấn đề gì.” Mộc lục thúc vội vàng chấp hành mệnh lệnh, đây là công việc hàng ngày của ông.
Mộc Vãn Tình lệnh một tiếng, tộc Mộc khí thế ngất trời bắt tay việc, khiến nhà họ Phương mà thèm thuồng, lũ lượt chạy tới chỗ Phương gia chủ.
Chỉ lát , Phương gia chủ tìm đến: “Tam tiểu thư, Phương gia chúng thể học cách ?”
Mộc Vãn Tình chống cằm. Nung than đơn giản, chỉ cần kiểm soát lửa là , bên cạnh xem nửa ngày là thể học .
Phương gia chủ hỏi một tiếng như là để tỏ ý tôn trọng. Nếu họ Phương lén lút nung than, nàng cũng chẳng gì , vì đây cũng phát minh của nàng.
“Có thể. hy vọng Phương gia thể đáp lễ một chút.”
Nàng tham lam gì, mà là cho Phương gia chủ , nhận thứ gì thì bỏ thứ gì, đừng luôn nghĩ đến việc chiếm hời. Một thì còn , chứ nhiều thì ai mà vui?
Phương gia chủ trầm ngâm một lát: “Phu nhân của rượu nếp, hỏi ý phu nhân...”
Ông cho rằng như đủ thành ý, mỗi một bí phương đều là bảo bối.
Mộc Vãn Tình tủm tỉm ngắt lời: “Cái .”
Phương gia chủ sững sờ hồi lâu: “Vậy... ủ rượu thì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-82.html.]
“Ta cũng .” Mộc Vãn Tình xem mạng, trí nhớ nàng , nên nhớ hết.
Phương gia chủ càng thêm ngưỡng mộ: “Vậy cái gì mà cô ?”
Mộc Vãn Tình tỏ vẻ, những thứ nàng thì nhiều lắm: “Tạm thời cứ ghi nợ , hôm nào nghĩ thứ gì ho, sẽ đòi ngài .”
“Được.”
Hai tộc cứ như đang thi đấu, một cái, một cái, thi xây lò.
Mộc Vãn Tình cần bận tâm mấy việc vặt vãnh , nàng tự tráng một cái bánh trứng ăn sáng. Rắc thêm chút hành lá, bắt đầu ăn!
Áo giật giật, nàng cúi đầu, thấy Bảo Nhi đang mắt long lanh : “Cô cô...”
Thằng bé chằm chằm cái bánh trứng, nước miếng chảy ròng ròng. Mộc Vãn Tình véo má nó: “Muốn ăn ?”
“Vâng .” Bảo Nhi gật đầu lia lịa, mặt lộ rõ hai chữ "thèm ăn".
Mộc Vãn Tình c.ắ.n một miếng bánh, tủm tỉm hỏi: “Vậy con thuộc bảng cửu chương ?”
Mắt Bảo Nhi sáng lên: “Biết ạ, con cho cô nhé.”
“Một một là một...” Ban đầu còn trôi chảy, nhưng đến hàng sáu thì bé quên mất, mặt mày nhăn nhó.
Hu hu, ăn bánh trứng thơm thơm, vui.
Vẻ mặt của bé khiến Mộc Vãn Tình bật . Nàng xé một nửa cái bánh cho nó: “Chỉ thuộc một nửa, nên chỉ thể cho con nửa cái bánh thôi.”
Bảo Nhi vui mừng khôn xiết, còn thể tính như ? “Con cảm ơn cô cô.”
Mấy đứa nhóc khác từ chui , vây lấy Mộc Vãn Tình: “Cô cô, con cũng cho cô .”
Được , Mộc Vãn Tình dựa việc chúng thuộc nhiều ít mà chia bánh, thuộc nhiều thì nhiều, công bằng.
Cách đó xa, Mộc đại tẩu (Hứa thị) dịu dàng con .
Đứng bên cạnh, Mộc Dung Tuyết hất cằm: “Ngươi thấy , Tam tỷ là lòng rộng rãi, là việc lớn. Tỷ sẽ so đo với đám cô nhi quả phụ các ngươi .”
Sắc mặt Mộc đại tẩu biến đổi: “Hai đường ca của ngươi còn c.h.ế.t.”
“ gia phả c.h.ế.t, trong mắt Tam cũng c.h.ế.t.” Mộc Dung Tuyết chuyện xưa nay vốn thẳng, giờ càng kiêng kỵ. “Nếu ngươi an phận thủ thường, Bảo Nhi bọn chúng tự nhiên sẽ hưởng quyền lợi giống như những đứa trẻ khác trong tộc. Còn nếu chuyện tình nghĩa cô cháu, yêu cầu chiếu cố đặc biệt, thì quên . Tỷ vốn chẳng tình cảm gì với đại phòng tam phòng cả.”
Tâm trạng Mộc đại tẩu vô cùng phức tạp, lo Mộc Vãn Tình giận cá c.h.é.m thớt, con tài nguyên hơn.
“Nàng đối với ngươi đó thôi.”
Mộc Dung Tuyết tự và Mộc Vãn Tình chẳng tình tỷ gì, cũng cưỡng cầu: “Đó là vì đủ cố gắng, biểu hiện hơn khác, thành tích thi cử đầu. Tỷ thích những thông minh, năng lực, tâm ngay thẳng.”
Vậy thì nàng sẽ nỗ lực để trở thành như , tranh thủ trọng dụng nhiều hơn.
“Cho nên, Bảo Nhi bọn chúng nổi bật hơn , thì hãy bảo chúng nó học hành cho , cái gì cũng tranh giành vị trí đầu. Khi đó mới thể lọt mắt xanh của Tam , giao trọng trách.”
Mộc đại tẩu chút bất ngờ, thái độ của đích nữ tam phòng đúng lắm. “Trong lòng ngươi thật sự oán hận chút nào ? Nàng phế gân tay gân chân của cha ngươi đó.”
Oán? Mộc Dung Tuyết khỏi bật : “Ta thật nhé, nếu Mộc Vãn Tình, chúng vẫn còn đang cuốc bộ trong gió lạnh, mỗi bước đều run lẩy bẩy, lòng bàn chân lở loét, ăn đủ no mặc đủ ấm, chừng gục c.h.ế.t dọc đường. Nàng che chở cả ngươi và , che chở cho tộc nhân. Đây là điều mà tộc trưởng đây .”
Người nhà đều bình an, cho nên, cô ơn.
Còn cha cô, càn quá, thê th·iếp đầy đàn, thời gian dành cho ba con cô quá ít. Thà cứ như bây giờ còn hơn, đều yên tĩnh.
Mộc đại tẩu khẽ nhíu mày: “Nàng cũng chỉ là một nữ nhân.”
Mộc Dung Tuyết chút nể nang: “Ừ, nhưng với giống , nữ nhân với nữ nhân cũng giống . Nàng là lãnh đạo vô ủng hộ, còn ngươi chỉ là một phụ nữ đáng thương nhà chồng ruồng bỏ. Ngươi thể còn sống, là nhờ sự che chở của Mộc Vãn Tình.”
Mộc đại tẩu như một cú đ.ấ.m trời giáng, ngay cả hô hấp cũng chút khó khăn.
Mộc Dung Tuyết nhẹ giọng nhắc nhở: “Đừng Mộc Vãn Tình mặt bọn trẻ, cũng đừng cho đại phòng. Điều đó bất lợi cho tương lai của chúng. Cha chồng và phu quân của ngươi đều đấu , thì càng đừng trông mong con cái ngươi. Nếu ngươi đẩy con chỗ c.h.ế.t, thì cứ thử xem.”
Nể tình bọn trẻ cũng đáng yêu, cô hy vọng hai vị tẩu tử chuyện ngu ngốc. Đương nhiên, nếu còn màng đến tương lai và sự sống c.h.ế.t của con , thì cô đây là cô cô, việc gì lo lắng?
Nói xong, cô vui vẻ chạy về phía Mộc Vãn Tình: “Tộc trưởng, gì cần ? Ta cái gì cũng , thì ngài dạy nha.”
Mặt nhất định dày, tiếp xúc nhiều, qua nhiều, tự nhiên sẽ tình cảm.
Bảo Nhi chút ghét bỏ: “Tứ cô cô, cô đừng giành tiểu tiên nữ cô cô với chúng con.”
Mộc Dung Tuyết cố ý lườm nó: “Ta là Tứ cô cô, cô là tiểu tiên nữ cô cô?”
Bảo Nhi bĩu môi: “Cô , cô .”
Gương mặt tinh xảo của Mộc Dung Tuyết rạn nứt từng tấc. Thằng oắt con mắt .
Thư Sách
“Ha ha ha.” Mộc Vãn Tình ngớt.
Mấy ngày nay, đàn ông bận nung than, phụ nữ trong xe may vá, ai việc nấy.
Đến ngày thứ ba, phía cuối cùng cũng truyền đến tin , đường sửa xong.
Mộc Vãn Tình thông báo chuẩn xuất phát. Mọi thu hoạch đầy than, thống nhất phân phối, mỗi mười cân. Gia đình đông thì vui hết .
Than củi nhét thì buộc thùng xe, than thể dùng lâu.
Mộc Vãn Tình còn tuyên bố, than nung thể đem bán, thêm một con đường kiếm tiền.
Đoàn nửa ngày đường, Mộc Tử Thành cưỡi ngựa vội vã phi tới: “Muội , , phía ...”
Sáng sớm liên lạc công việc với đoàn thương đội phía , chẳng lẽ họ xảy chuyện?
Mộc Vãn Tình vẫy tay, nhanh chóng quyết định để Mộc Tử Thành lên xe ngựa: “Sao ?”
Nàng rót một ly đưa cho đại ca. Mộc Tử Thành mồ hôi đầm đìa, nhận lấy uống một cạn sạch: “Có đạo tặc cướp hàng!”
Mộc Vãn Tình sững sờ. Lúc họ qua vẫn thái bình, cũng phát hiện điều gì khác thường, đám từ chui ?