Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 75:75

Cập nhật lúc: 2025-11-10 13:20:00
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

Chuyện tác động lớn đến Mộc Nhị phu nhân, chuyện xong bà cứ trằn trọc ngủ , ảnh hưởng đến cả Mộc Vãn Tình bên cạnh.

Mộc Vãn Tình buồn ngủ chịu nổi: “Nương , ngủ nhanh . Có những chuyện xảy , nghĩ nhiều cũng vô ích.”

Mộc Nhị phu nhân khổ. Bà từng cho rằng Mộc Cẩm Dao là thiên chi kiêu nữ, là mà ngay cả bà cũng hâm mộ. bây giờ... tự đắm trụy lạc. Thôi, mỗi phận của riêng .

Mộc Vãn Tình ngủ một giấc đến khi trời sáng bảnh.

Trong phòng còn ai, nàng là dậy muộn nhất. Nàng vươn vai một cái, lười biếng bò dậy rửa mặt. Nàng cần búi tóc rườm rà, chỉ buộc gọn tóc đuôi ngựa, một bộ thường phục gọn gàng.

Vừa khỏi cửa, liền thấy Mộc Nhị Gia đang gì đó với vợ ở hành lang. Thấy nàng , Mộc Nhị Gia vội : “Tình nhi, con tỉnh ? Tằng đại nhân mời con đến đại sảnh, vị công tử ngày hôm qua cũng ở đó.”

Mộc Vãn Tình nhướng mày: “Biết . Cha, bữa sáng ăn gì?”

Phòng bếp thuộc bộ phận hậu cần quản lý, trong phạm vi trách nhiệm của Mộc Nhị Gia.

“Cháo rau dưa thịt nạc, thêm cho con hai cái trứng ốp la, chịu ?”

“Chịu ạ!” Mộc Vãn Tình vui vẻ gật đầu, bước chân nhẹ nhàng xuống lầu.

Tại đại sảnh, Tấn Vương thế tử đang ưu nhã uống , thần thái kiêu căng. Đám thị vệ lưng , khí thế bức .

Mà Tằng đại nhân thì khoanh tay mặt , thần sắc căng thẳng bất an.

Nghe thấy tiếng động, ông vội , mắt sáng rực: “Ngài cuối cùng cũng đến.”

Tấn Vương thế tử ánh mắt trầm xuống: “Tằng đại nhân, tình huống mà ngươi để một nữ tử mặt?” Đây là tôn trọng .

Tằng đại nhân sáng sớm gọi tới, thông báo là mang Mộc gia . Đây khó ông ?

“Ngài của Mộc gia, ít nhất cũng tộc trưởng Mộc thị đồng ý.”

Tấn Vương thế tử một nữa chấn kinh: “Tộc trưởng Mộc thị? Nàng ? Ngươi đang đùa cái gì , Mộc gia hết đàn ông ?”

Thật cho hỏi thăm, nhưng vẫn cảm thấy thể tin nổi, quá hoang đường.

Mộc Vãn Tình tùy ý chắp tay: “Ta là Mộc Vãn Tình, tộc trưởng đời thứ 35 của Mộc thị. Công tử, ngài của Mộc gia? E là . Tất cả chúng đều là phạm nhân lưu đày đăng ký trong danh sách.”

Lại là cái thái độ hiên ngang đó, như thể lời nàng mới là đúng.

Tấn Vương thế tử trong lòng bực bội: “Nếu cứ nhất quyết thì ?”

Đối mặt với áp lực, Mộc Vãn Tình hề ảnh hưởng, nàng về hướng kinh thành chắp tay: “Vậy đành tìm cách một phong thư cáo trạng gửi về kinh thành, xin Hoàng thượng phán tội.”

Tấn Vương thế tử cảm thấy nàng thật ngây thơ và buồn . Rốt cuộc nàng thế nào mà leo lên cái ghế tộc trưởng ? Cứ như con nít chơi đồ hàng. Người Mộc gia đúng là bệnh hết .

“Ngươi nghĩ thư của ngươi thể gửi hoàng cung ?”

Mộc Vãn Tình kéo một cái ghế , đối diện , vô cùng thong dong: “Quy trình nên vẫn . Ta gửi là chuyện của , nhận là chuyện của họ. Đến lúc đó, đem thư cáo trạng dán lên khắp các cổng thành, cho thành bá tánh là xong việc.”

Tấn Vương thế tử trợn mắt há mồm. Hay lắm, cái chủ ý lưu manh quá bá đạo. “Ngươi ngươi đang chuyện với ai ?”

Mộc Vãn Tình vắt chéo chân: “Ta còn thể gửi một phong thư đến phủ Ngũ hoàng tử, rằng, mà ngài tâm tâm niệm niệm rơi tay Tấn Vương thế tử. Ngài thấy thế nào?”

Nàng vốn lật bài ngửa, nhưng nếu sự việc đến mức , thể hòa giải, thì cứ tới bến thôi. Đắc tội một đắc tội hai , cũng khác mấy.

Nàng nhẹ bẫng, nhưng ném một quả b.o.m hạng nặng.

Toàn trường im phăng phắc, mấy chục con mắt đều đổ dồn về phía Mộc Vãn Tình, khí kỳ quái đến cực điểm.

Làm thế nào mà nàng đoán phận của Tấn Vương thế tử?

Biết rõ là quý nhân mà còn dám càn như , đúng là...

Sắc mặt trắng nõn của Tấn Vương thế tử thoáng vẻ kinh ngạc. Hắn nhầm, tiểu cô nương đơn giản.

“Ngươi nghĩ, ngươi thể gửi thư ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-7575.html.]

Mộc Vãn Tình nhịp nhịp chân, nụ vô cùng phô trương: “Ngài cứ cho thuộc hạ hỏi thăm xem, tối hôm qua thư tín nào gửi ?”

Tấn Vương thế tử liếc mắt một cái, thuộc hạ lập tức ngoài, chỉ lát về, bẩm báo nhỏ: “Quả thật , gửi năm phong, rõ nội dung.”

Mọi Mộc Vãn Tình bằng ánh mắt khác hẳn. Đây là phòng từ , tuổi còn nhỏ mà tâm tư kín đáo đáng sợ. Đáng sợ hơn là, trong thư nàng gì, và gửi cho ai.

Tấn Vương thế tử nghiến răng: “Ngươi giỏi lắm.”

Mộc Vãn Tình vô cùng đáng yêu: “Ta lúc nào cũng giỏi mà, cảm ơn khen.”

Tấn Vương thế tử nàng chằm chằm hồi lâu. Mộc Vãn Tình vẫn giữ nụ đó, đến mức Tấn Vương thế tử tức xì khói. Không hổ!

Thư Sách

“Đi mang Mộc Cẩm Dao đến đây.”

Mộc Cẩm Dao vẫn mặc bộ quần áo tối qua, nhưng khí chất khác hẳn, như đóa hoa kiều diễm từ từ nở rộ, giơ tay nhấc chân đều toát vẻ nữ tính, càng thêm xinh . Nàng mày ngài mắt phượng, mặt đượm sắc xuân, dịu dàng cúi chào: “Cẩm Dao mắt công tử.”

Tấn Vương thế tử chỉ Mộc Vãn Tình: “Chuyện hứa với ngươi, e là . Tộc trưởng Mộc thị các ngươi chịu thả .”

Sắc mặt Mộc Cẩm Dao trắng bệch. Với năng lực của thể , là thì ! Gã đàn ông vẫn lạnh lùng bạc tình như .

, chỉ đàn ông như mới thể leo lên vị trí , mới thể trở thành chiến thắng cuối cùng.

Nàng c.ắ.n răng, sang quỳ lạy Mộc Vãn Tình: “Tam , cầu xin ngươi cho một con đường sống.”

Mộc Vãn Tình búi tóc kiểu phụ nhân chồng của nàng , khẽ nhíu mày: “Mộc Cẩm Dao, tỷ tự nguyện phản bội gia tộc, theo khác ?”

“Ta phản bội...” Mộc Cẩm Dao vô thức phản bác.

Mộc Vãn Tình giơ tay lên: “Tỷ chỉ cần trả lời , , ?”

Đây là tội phản bội gia tộc. Mộc Cẩm Dao giải thích, nhưng phát hiện thể phản bác: “...Phải.”

Mộc Vãn Tình lạnh giọng hỏi: “Vậy tỷ nghĩ đến hậu quả ? Người nhà của tỷ bây giờ? Có nghĩ tới nếu tin tức lộ , Mộc thị nhất tộc sẽ gặp đả kích hủy diệt thế nào ?”

(Phạm nhân lưu đày tự ý bỏ trốn là tội nặng, những liên quan đều chịu phạt.)

Mộc Cẩm Dao cần suy nghĩ, đáp: “Với Mộc thị, ngươi ở đó, tin sẽ bình an vô sự. Còn nhà của , ngươi cũng dung chứa họ, nên sẽ mang họ cùng.”

Nàng cảm thấy đây là phương án vẹn cả đôi đường, nhưng Mộc Vãn Tình lạnh: “Tỷ nghĩ lắm. , đồng ý.”

“Các dám chạy, sẽ tố giác các , để tránh các một nữa liên lụy cả gia tộc.”

Sắc mặt Mộc Cẩm Dao lúc xanh lúc trắng, bực bội, phẫn nộ, nhưng nhiều hơn là cảm giác bất lực. Một Mộc Vãn Tình cũng đủ để đè bẹp nàng . Đại phòng của bọn họ cách nào tiếp tục ở trong tộc, nếu chỉ một con đường c.h.ế.t.

“Công tử, xin ngài rủ lòng thương.”

Nhìn bộ dạng yếu ớt đáng thương của nàng , Tấn Vương thế tử nghĩ đến sự nồng nhiệt đêm qua, tâm niệm khẽ động: “Nàng là nữ nhân của . Ra giá .”

Mộc Vãn Tình ha hả: “Mộc Cẩm Dao, tỷ thấy ? Tỷ chỉ là một món hàng thể giá. Tỷ chắc là theo một như ?”

Sắc mặt Mộc Cẩm Dao trắng bệch, nhưng đôi mắt liếc mắt đưa tình: “Tình yêu vốn bắt đầu từ , mà đậm sâu dứt. Cho dù vứt bỏ, cũng oán hối.”

Mộc Vãn Tình thầm thở dài. Nàng cũng thật diễn.

“Vậy , thành cho các . Giá chót, mười vạn lượng bạc.” Đây là phí bịt miệng.

Không khí trong đại sảnh lập tức ngưng đọng. Gã thái giám mặt trắng nổi trận lôi đình: “Ngươi điên ? Sao ngươi cướp luôn ? Một nữ nhân thể đáng giá ?”

Mộc Vãn Tình vô cùng gian xảo: “Có đáng giá , là chủ tử nhà ngươi quyết định. Một nội thị như ngươi thì cái gì về tình yêu nam nữ chứ.”

“Ngươi... Ngươi...” Gã thái giám tức run cả . Hắn kỳ thị!

Mộc Cẩm Dao ngây ngốc Mộc Vãn Tình. Mộc Vãn Tình nháy mắt với nàng. Nàng chỉ thể giúp nàng đến đây. Đồ sứ vỡ và đồ sứ quý giá, giá cả giống , đãi ngộ tự nhiên cũng khác .

Còn việc Mộc Cẩm Dao thể thổi gió bên gối , Mộc Vãn Tình hề lo lắng. Chính Tấn Vương thế tử còn chẳng chiếm chút lợi lộc nào từ tay nàng cơ mà.

Tấn Vương thế tử thiếu chút tiền , nhưng cảm giác rơi xuống thế hạ phong khiến khó chịu: “Được. ngươi phụ trách giải quyết hậu quả. Nếu tin tức lộ , sẽ tìm ngươi tính sổ.”

Mộc Vãn Tình vội xua tay: “Không, , . Ta chỉ lo lấy tiền, những chuyện khác quan tâm.”

“Ta chỉ là một tiểu nhân vật bình thường, bản lĩnh đó? Tấn Vương thế tử, ngài đừng khó nha.”

Khốn kiếp! Tiểu nhân vật bình thường nào dám đấu tay đôi với Tấn Vương thế tử?

Nghe xem nó cái gì kìa? Chỉ lấy tiền, lo hậu quả! Chưa bao giờ gặp qua kẻ nào mặt dày vô sỉ như !

Loading...