Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 72

Cập nhật lúc: 2025-11-10 13:09:14
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Sắc mặt Mộc Cẩm Dao chút hoảng loạn, vội vàng cúi đầu, sườn mặt đẽ gì sánh bằng.

Ánh mắt nam tử mặc gấm bào khẽ trầm xuống.

Tằng đại nhân vẫn lựa lời giải thích: “Chúng thuê hết phòng, các vị bằng thêm một đoạn đường...”

“Đây là chịu nhường? Chắc chắn?” Nam tử mặt trắng râu (thái giám) lạnh lùng quát. Đám thị vệ phía tay đặt lên chuôi kiếm bên hông, sẵn sàng tuốt kiếm.

Sắc mặt Tằng đại nhân trắng bệch. Ông ngờ đoàn ngang ngược đến . Rốt cuộc là ai?

Mộc Vãn Tình thấy , khẽ nhíu mày: “Chừa cho bọn họ hai gian phòng thượng hạng.”

“Vâng!” Tằng đại nhân vội vàng đáp lời.

Ánh mắt nam tử mặc gấm bào rơi xuống Mộc Vãn Tình, đ.á.n.h giá từ xuống . Nàng cũng tùy ý để đ.á.n.h giá, thản nhiên . Một nam tử trẻ trung trạc hai mươi, ôn hòa như ngọc, tướng mạo vô cùng tuấn mỹ, khí độ phi phàm.

Hai như đang đọ sức, ai chịu dời mắt .

Nam tử thái giám mặt trầm xuống: “Hai gian đủ...”

Mộc Vãn Tình chút phiền muộn, trực giác cho nàng đây là một phiền phức lớn. Có những chuyện thể tránh thì nên tránh.

“Vậy chừa thêm hai gian phòng hạng trung nữa.”

Gã thái giám vẫn hài lòng: “Chúng tổng cộng 30 , cần mười lăm gian phòng thượng hạng. Lập tức dọn ngay!”

Yêu cầu quá đáng, đúng là sư tử ngoạm, còn mang bộ mặt vênh váo hống hách.

Sắc mặt Mộc gia đều . Mộc Vãn Tình ngược là bình tĩnh nhất: “Mọi việc đều . Chúng nhường phòng là nể tình, chứ bổn phận. Trừ phi, đó là bậc quân vương vạn dân cung phụng. Xin hỏi một tiếng, vị khách tôn quý đây, ?”

Giọng nàng bình thản, nhưng ném một quả b.o.m hạng nặng.

Nam tử thái giám hít một lạnh: “Ngươi... Ngươi đây là ngụy biện! Công tử nhà phận cao quý...”

Mộc Vãn Tình sớm phát hiện, chiêu đặc biệt hữu dụng: “Vạn vật đều quy tắc. Quân vương là đặt quy tắc, còn đều là tuân thủ quy tắc. Dù cao quý đến cũng . Xin hỏi, lời sai ?”

Nam tử thái giám thể đáp .

Nam tử mặc gấm lạnh lùng chằm chằm nàng: “Ngươi chuyện, thông minh, nhưng thích.”

Hắn tỏa thở lạnh băng, nhưng Mộc Vãn Tình hề nao núng, kỳ quái hỏi :

“Ngài thích , quan trọng ? Có trọ ? Nếu trọ thì phiền trả tiền phòng .”

Nàng bao trọn khách điếm, vì để tiện hành sự, nàng cho chưởng quầy và tiểu nhị về nhà nghỉ ngơi.

Nam tử thái giám sững sờ: “Cái gì? Còn trả tiền?”

Mộc Vãn Tình còn kinh ngạc hơn : “Chẳng lẽ các vị còn ở chùa? Không thể nào? Không thể nào? Chúng quen, tại bỏ tiền cho các vị?”

Lời quá lý, đoàn đối diện cứng họng.

Nam tử mặc gấm cảm thấy mất mặt: “Thưởng cho nó một trăm lượng.”

Chỉ đối đãi với hạ nhân mới dùng từ "thưởng", đây rõ ràng là hạ nhục Mộc Vãn Tình.

Tất cả đều Mộc Vãn Tình. Nàng thản nhiên nhận lấy: “Đa tạ ban thưởng.”

Nàng tủm tỉm chìa tay : “Vậy tiền thuê phòng thì ? Không thể gộp chung .”

Tiền thưởng là một chuyện, tiền phòng là chuyện khác.

Biểu cảm của đối phương cứng đờ.

nhịn trộm: “Phụt!” Tại cứ thích vẻ mặt Mộc Tam tiểu thư chứ? Nàng mới là vua vẻ.

Nam tử mặc gấm bắt đầu tỏa khí lạnh. Đáng tiếc, càng lạnh, Mộc Vãn Tình càng rạng rỡ.

Nam tử thái giám thấy chủ tử nhà sắp nổi giận, thầm kêu , vội hỏi: “Bao nhiêu bạc?”

Mộc Vãn Tình cần suy nghĩ: “Khách điếm phòng thượng hạng một lượng một đêm, phòng hạng trung nửa lượng một đêm. Các vị hai phòng thượng hạng, hai phòng hạng trung, tổng cộng ba lượng. Phiền thanh toán , bán chịu.”

Nam tử thái giám ném một tờ ngân phiếu một trăm lượng: “Nè, cầm lấy, thối tiền lẻ cho .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-72.html.]

Mộc Vãn Tình chậm rãi nhận ngân phiếu. Kiểu gây khó dễ trẻ con cần nàng tự tay. “Đại ca, sắp xếp, nhanh lên một chút.”

“Được.”

Chỉ lát , Mộc Tử Thành bưng một cái hộp : “Bên trong 97 lượng, ngài đếm .”

Qua một chiêu, Mộc Vãn Tình chiếm thế thượng phong.

Nam tử thái giám nghẹn họng. Hắn bao giờ chịu ấm ức thế . “Ta thức ăn và nước ấm!”

Mộc Vãn Tình mắt cũng chớp: “Cái đó tính phí riêng. Cơm nước một năm lượng bạc, 30 là 150 lượng. Nước ấm tặng miễn phí.”

Thư Sách

Nam tử thái giám hùng hổ chất vấn: “Năm lượng một phần? Cơm nước bên ngoài đắt như !”

Mộc Vãn Tình động tác mời: “Vậy mời các vị ngoài ăn.”

Nàng thật sự quan tâm, cũng thiếu chút tiền . Đây chỉ là thủ đoạn phản kích.

Nam tử mặc gấm bỗng nhiên lạnh giọng hỏi: “Nếu ăn hài lòng thì ? Có tiền ?”

Thuộc hạ của đều trợn mắt. Chủ tử chọc tức điên ? Chút tiền lẻ đáng gì, ngày thường một bữa cơm của ngài cũng vài trăm lượng.

Mộc Vãn Tình lập tức vui, chống nạnh: “Gì cơ? Hoàn tiền? Ngài đùa đấy chứ? Phong thái quý tộc ? Sự tu dưỡng của quý công tử ?”

Nam tử mặc gấm chỉ cố ý khó nàng: “Ngươi cũng thể gài bẫy tống tiền...”

Mộc Vãn Tình nhảy dựng lên: “Dừng ! Sao là tống tiền? Tống tiền là dùng uy hiếp, lừa gạt để chiếm đoạt tài vật. Ta uy h.i.ế.p ngài ? Có lừa gạt ngài ?”

Nàng lộ vẻ mặt “Sao ngài ngay cả thường thức cũng , như thật , sẽ khinh bỉ đấy”. “Không hề ! Ta báo giá , ngài quyền lựa chọn ăn hoặc ăn. Ngài há miệng gán cho tội danh vô căn cứ, hủy hoại thanh danh của , thật sự thất vọng. Đạo bất đồng, khó lòng hợp tác.”

Nàng vung tay: “Mọi về phòng nghỉ ngơi ! Tối nay cảnh giác một chút, ngoài ở đây.”

“Vâng!” Chỉ chốc lát , kéo hết, chỉ còn đám nữ quyến của Đại phòng và Tam phòng.

Tằng đại nhân thấy chướng mắt: “Kéo bọn họ !”

Quan sai tiến lên kéo , đám nữ quyến điên cuồng giãy giụa, còn cào cấu đá loạn, khung cảnh nhất thời hỗn loạn.

Ngay lúc , Mộc Cẩm Dao nhân lúc hỗn loạn, lao về phía nam tử mặc gấm. Thị vệ bên cạnh lập tức rút kiếm chĩa nàng.

Nàng "bịch" một tiếng ngã xuống đất, đau khổ cầu xin: “Xin ngài cứu nhà của , cầu xin ngài!”

Nam tử mặc gấm thần sắc thản nhiên nàng. Mộc Vãn Tình cũng mặt biểu cảm xem. Tằng đại nhân thấy nhức đầu, đích tiến lên kéo .

Mộc Cẩm Dao bất lực giãy giụa, nước mắt lã chã rơi, như hoa lê đẫm mưa, yếu ớt đáng thương, mang một vẻ tan nát khiến động lòng.

“Tấn... Công tử! Cầu xin ngài! Chỉ cần ngài cứu nhà của , nguyện ý... trâu ngựa hầu hạ ngài.”

Tấn? Hay Kính? Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Mộc Vãn Tình. Chẳng lẽ Mộc Cẩm Dao nhận đàn ông ?

phản ứng của giống như quen. Mộc Cẩm Dao tài danh vang dội, là một trong "Kinh thành song xu", theo lý, nam tử giới thượng lưu ở kinh thành đều nàng. Dù gặp mặt cũng qua thanh danh.

Có lẽ, là Mộc Cẩm Dao của kiếp nhận ...

Nam tử mặc gấm cuối cùng cũng mở miệng: “Buông nàng .”

Hắn dứt lời, một thuộc hạ liền tiến lên tấn công mắt Tằng đại nhân. Tằng đại nhân vì tự vệ, đành buông Mộc Cẩm Dao .

Nam tử mặc gấm chậm rãi tới, từ cao xuống cô gái xinh yếu ớt: “Nói.”

Mộc Cẩm Dao vội vàng kể sự việc, tránh nặng tìm nhẹ, còn cố gắng giải thích: “Các của vì lo lắng bệnh tình của phụ nên mới chạy ngoài tìm đại phu. Tằng đại nhân xử lý bọn họ như phạm nhân bỏ trốn...”

Nam tử mặc gấm nhíu mày: “Các ngươi là phạm nhân lưu đày?”

Mộc Cẩm Dao im lặng một giây: “...Vâng.”

Nam tử mặc gấm chỉ tay về phía Mộc Vãn Tình: “Hắn cũng ?”

Mộc Cẩm Dao thần sắc phức tạp Mộc Vãn Tình. Nàng vẫn bình tĩnh như , một chút hoảng loạn nào. Nàng vĩnh viễn sống hiên ngang như thế.

 

 

 

 

 

Loading...