Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 69
Cập nhật lúc: 2025-11-09 12:31:47
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộc Vãn Tình dẫn theo một đoàn đông đúc lên đường, , nàng mang cả đại ca và nhị ca theo.
Dọc đường, bàn tán xôn xao, ai cũng cảm thấy chuyện chút hoang đường, sợ Mộc Vãn Tình sẽ thất bại. Ai cũng xe ngựa khó kiếm, mỗi chỉ vài chiếc, còn tranh giành mới . , ai dám những lời mặt Mộc Vãn Tình.
Có nhịn hỏi: “Tam tiểu thư, chúng đang ?”
“Đến nơi sẽ .”
Đoàn vội vã theo Mộc Vãn Tình, tiến một cửa hàng xe ngựa. Tiểu nhị của cửa hàng thấy một đám ồn ào kéo đến, chút căng thẳng, lẽ là đến gây sự? “Quý vị, chuyện gì ?”
Phương gia chủ bước lên vài bước, chắp tay, khách khí : “Chúng mua xe ngựa, phiền ngài mời chưởng quầy đây.”
Tiểu nhị ái ngại: “Thưa quý vị, xin , hai ngày nay chúng tiếp khách.”
Mộc Tử Ngang khỏi nóng nảy: “Mở cửa mà buôn bán, là ý gì?”
Tiểu nhị chỉ chắp tay xin . Mộc Tử Ngang nhất quyết đòi gặp chưởng quầy, nhưng khi chưởng quầy cũng chỉ liên tục xin .
Không khí lập tức cứng đờ, đồng loạt về chiếc xe ngựa ở phía . Thật là lúng túng. Mộc Vãn Tình thề thốt bảo đảm nhất định sẽ kiếm xe ngựa, nhưng xem bây giờ là thể .
Phương gia chủ nhíu mày, trẻ tuổi, vẫn là thiếu kinh nghiệm, phen chịu thiệt . bây giờ, tất cả đều cùng hội cùng thuyền, đành tìm cách lấp l.i.ế.m cho qua.
“Khụ khụ, là... chúng sang cửa hàng xe ngựa khác xem .”
Ai ngờ, tiểu nhị bồi thêm một câu: “Cửa hàng của chúng là nơi duy nhất bán xe ngựa trong vòng trăm dặm .”
Tộc nhân Mộc gia vô cùng thất vọng, nhịn : “Tộc trưởng, chúng về tay ? Mọi ở nhà đang mong tin lắm.”
Người của cửa hàng xe ngựa vô thức về phía chiếc xe ngựa đằng . Vị tộc trưởng từ đầu đến cuối lộ diện rốt cuộc là của gia tộc nào?
Một bàn tay thon thả từ khe rèm xe vươn , trong lòng bàn tay là một con dấu nhỏ bằng ngọc trắng.
“Đại ca, đưa con dấu cho chưởng quầy xem.”
Chưởng quầy kinh ngạc vì giọng quá trẻ. Thông thường tộc trưởng đều là lớn tuổi ? Chỉ là, khi ông thấy con dấu ngọc trắng, tạp niệm đều tan biến. Ông vội vã cúi hành lễ: “Không khách quý giá lâm, thể từ xa tiếp đón, xin thứ tội. Mời ngài trong , dùng một chén thơm.”
Mộc Vãn Tình thản nhiên : “Trà thì thôi, còn việc quan trọng, chúng giao nhận xe ngựa ngay .”
Giọng điệu của nàng mang khí thế của bậc bề .
Chưởng quầy khí thế đó cho sững sờ, dám nghĩ nhiều: “Xin hỏi, ám hiệu nhận hàng là gì?”
“Vũ mộc phù dung thu ý thanh.” (Mưa rừng phù dung sắc thu trong) - Đây là ám hiệu hẹn , trong đó họ Mộc của Mộc Vãn Tình.
Lưng chưởng quầy càng cong hơn, nụ càng rạng rỡ: “Tiểu điếm vẫn luôn chờ ngài, xe ngựa đến từ hôm qua, hiện đang ở hậu viện.”
Mọi mắt trợn tròn. Chuyện gì thế ?
Phương gia chủ càng là c.h.ế.t trân tại chỗ. Hóa , mới là kẻ ếch đáy giếng? Điều gì khiến ông nghĩ rằng Mộc Tam tiểu thư sẽ thất bại chứ? Ông vẫn phạm sai lầm là coi thường phụ nữ. Đó chính là Mộc Tam tiểu thư! Một kỳ nữ tử mới mười ba tuổi leo lên vị trí tộc trưởng, thể dùng tiêu chuẩn của thường để đối đãi với nàng.
Mộc Vãn Tình gõ nhẹ vách xe ngựa: “Phương gia chủ, phiền ông dẫn nghiệm hàng.”
“Vâng!” Phương gia chủ phấn chấn hẳn lên, vung tay, dẫn tộc nhân của cả hai nhà .
Khi họ đến hậu viện, một hàng dài xe ngựa mui vải xanh xếp ngay ngắn đập mắt, một cảnh tượng hoành tráng khiến chấn động. Bên , từng con ngựa sắp xếp trong chuồng, đang yên tĩnh ăn cỏ. Thùng xe trông mộc mạc, nửa cũ nửa mới, nhưng bên trong là một trời khác biệt.
Nửa canh giờ , từng một dắt xe ngựa , hưng phấn múa may chân tay.
Phương gia chủ cuối cùng: “Mộc... Tộc trưởng, tổng cộng 66 chiếc, dư 5 chiếc.”
“Không , đặt 66 chiếc.”
Là nàng tính nhầm ? Cũng . Phương gia chủ chậm mất mấy nhịp mới phản ứng , nếu cộng cả những của Đại phòng và Tam phòng Mộc thị, thì đúng 66 chiếc.
Tâm tư kín đáo như , năng lực hành động mạnh mẽ như , thủ đoạn thần bí khó lường như , tất cả đều khiến kiêng dè.
Chưởng quầy cửa hàng xe ngựa bước tới, đưa danh sách lên: “Mời ngài xem, đây là 66 chiếc xe ngựa, mỗi chiếc đều trang một lò than đất nung nhỏ, hai ấm sành, một bộ áo tơi và vải dầu, một bộ đệm lót xe, một bộ chăn bông dày và năm cái lò sưởi tay.”
“Rất , vất vả .” Mộc Vãn Tình hài lòng. Quách Nhị thật năng lực, bản lĩnh nhỏ. Khi còn ở Phan gia trang, nàng đặt Quách Nhị 66 chiếc xe , đồng ý ngay. Để đáp lễ, Mộc Vãn Tình tặng một phương t.h.u.ố.c cổ truyền trị tiêu chảy và một liệu trình điều trị dày. Quách Nhị nhiều năm bôn ba bên ngoài, ba bữa đúng giờ, dày , chú ý là tiêu chảy, mà là ham ăn.
Chưởng quầy chỉ huy thuộc hạ dọn mấy cái túi: “Đây là lông vịt ngài dặn mua.”
“Đây là hai củ sâm già 50 năm.”
Ông giao hàng rõ ràng từng món, thái độ vô cùng khiêm tốn.
Thư Sách
Mắt Mộc Vãn Tình lóe lên vẻ vui mừng. Tốt quá , lông vịt . Còn sâm già, lúc quan trọng thể cứu mạng.
“Đa tạ, tính tiền .”
Chưởng quầy lập hóa đơn, nhưng vẫn đích báo một : “66 chiếc xe ngựa cùng vật dụng bên trong là 6600 lượng. Cộng thêm mấy túi đồ và sâm già, tổng cộng là 7500 lượng.”
Mộc Vãn Tình phất tay: “Đại ca, trả tiền.”
Nàng còn boa cho chưởng quầy một trăm lượng, coi như phí vất vả. “Thay cảm ơn chủ tử nhà ông, phí tâm. Có duyên gặp .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-69.html.]
Thái độ của chưởng quầy càng thêm ân cần: “Vâng, , .”
“Đi, trở về!” Mộc Vãn Tình lệnh, đoàn đông đúc kéo .
Chờ đoàn xe ngựa biến mất khỏi tầm mắt, chưởng quầy mới dám thẳng . Tiểu nhị vô cùng tò mò: “Chưởng quầy, vị rốt cuộc là ai mà ngay cả mặt cũng lộ ?”
Chưởng quầy qua cái tuổi tò mò, ông rõ, càng nhiều càng nguy hiểm. “Ngươi lo nhiều gì? Hoàn thành nhiệm vụ chủ tử giao, đều công. Tối nay ăn một bữa thịnh soạn!”
Bọn tiểu nhị lớn tiếng hoan hô.
Trên đường trở về, ai nấy đều vô cùng hưng phấn. Ánh mắt Phương gia chủ Mộc Vãn Tình khác. Qua chuyện , nàng thu phục vô lòng . Không thấy tộc nhân Phương gia ai cũng một tiếng "Tam tiểu thư", hai tiếng "Tam tiểu thư", gọi còn thiết hơn cả tiểu thư nhà . Bọn họ đều ước gì Mộc Vãn Tình là tiểu thư của nhà .
“Tam tiểu thư, mà xe ?”
“Nhờ bạn bè giúp.” Mộc Vãn Tình thản nhiên liếc ông : “ , bộ vật dụng trong xe ngựa là đồ tặng kèm. Ông mà là...”
Không đợi nàng xong, Phương gia chủ vội cắt lời: “Cần, cần chứ! Bao nhiêu tiền?”
Mấy món đồ đó là quý báu gì, nhưng thực dụng. Mấu chốt là, tìm đủ ngần thứ ngay lập tức là khó.
“660 lượng.” (Mỗi bộ mười lượng, thật sự đắt).
Phương gia chủ lúng túng: “Ta... nhiều tiền như ...”
Mộc Vãn Tình bĩu môi: “Ông nghèo thật đấy. Thôi, quy củ cũ, lãi suất hai phần.”
“Được!” Phương gia chủ tỏ vẻ nợ nhiều lo. Ông lành: “Ngài lấy nhiều bạc ? Có thể nào... dẫn dắt với ?”
Mộc Vãn Tình lạnh lùng hỏi: “Dẫn dắt ông? Ta lợi lộc gì?” Bọn họ chỉ là đối tác hợp tác ngắn hạn.
“Ách?” Phương gia chủ đau đầu. Nàng quá khôn khéo, chuyện tình nghĩa với nàng ăn thua. “Sau sẽ theo lời của ngài.”
“Đó mà gọi là lợi lộc ?” Mộc Vãn Tình lắc đầu. Thông minh thì , nhưng quá khôn khéo thì khó mà kết . “Ông về suy nghĩ kỹ , xem thể đưa lợi ích gì khiến động lòng.”
Phương gia chủ mặt mày ủ dột. Làm nàng động lòng? Khó quá. “Vậy cô thiếu cái gì?”
Mộc Vãn Tình thản nhiên mân mê chén , mắt cụp xuống: “Hiện giờ tiền, tài nguyên, quan sai cũng . Ta chẳng thiếu thứ gì cả.”
Việc càng khó, Phương gia chủ vắt óc suy nghĩ cũng .
Cửa khách điếm, vô đang ngóng cổ chờ đợi. Mấy tộc nhân Mộc thị vây quanh Mộc Nhị Gia, rôm rả hỏi: “Thật sự kiếm xe ngựa ? Không một chiếc, mà là 61 chiếc! Chuyện đơn giản .”
“Ta tin tưởng năng lực của con gái .” Mộc Nhị Gia giờ là fan cuồng chính hiệu của con gái. Con gái ông mặt trời mọc ở đằng Tây, ông cũng tin!
Mộc Thập Ngũ đảo mắt lia lịa: “Mau kể , các ở bên ngoài cả tháng, rốt cuộc ? Làm gì?”
Mọi đều vểnh tai lên, vô cùng hứng thú với chủ đề . Mộc Vãn Tình khi trở về, khí chất khác, toát vẻ quý phái của bậc bề .
Mộc Nhị Gia thuận miệng đáp: “Chỉ là ăn chơi hưởng lạc thôi.”
Mộc Thập Ngũ im lặng: “Ông câu đó, chính ông tin ?”
“Không tin.” Mộc Nhị Gia là thật thà.
Mọi : ... là một Mộc Nhị Gia thật thà phúc hậu.
Mộc Thập Ngũ cạn lời. Một thật thà như ông sinh một đứa con ranh ma như Mộc Vãn Tình chứ? “Vậy tại còn ?”
Mộc Nhị Gia thèm để tâm: “Tình nhi , các ngươi cần một câu trả lời, nên bịa đại một câu cho các ngươi thôi.”
Giờ ông sợ đắc tội ai nữa, ừm, ông là con gái chống lưng! Tình nhi nhà ông , sợ, cần nể mặt ai, cứ sống cho vui vẻ, chuyện nó lo. Nghĩ đến đây, ông nhịn mà sung sướng.
Mộc Thập Ngũ moi thêm tin tức: “Ông đừng nó. Ông là cha, dạy con sống thành thật.”
“Tình nhi thông minh hơn , nó sai .”
Mộc Thập Ngũ thở dài: “Nhị ca, tình cảm mấy chục năm của chúng , ông nỡ lừa ? Nói cho vài lời thật , sẽ .”
Mộc Nhị Gia kỳ quái : “Hả? Chúng chỉ gặp mỗi năm một lúc Tết tế tổ, cũng chẳng với câu nào, lấy tình cảm ?”
Ông và các tộc nhân thật sự , một năm gặp một , chẳng giao lưu gì, đều xa lánh ông.
Người thật thà lời thật phũ phàng, mặt Mộc Thập Ngũ nóng bừng. bây giờ? Mộc Nhị Gia bây giờ là thể đắc tội.
“Ta coi ông là , ông coi là dưng. Ta đau lòng quá, , ông dỗ .”
Mộc Nhị Gia lộ vẻ lo lắng: “Đau lòng ở ? Có bệnh thì chữa sớm.”
Ông quan tâm thật sự, nhưng đặt cảnh khiến thấy buồn .
Mộc Thập Ngũ hình. Đây là loại gì ? Rốt cuộc là ngốc thật giả ngốc?
“Ha ha ha!” Mấy lén nhịn . Sao mà buồn thế!
Một tiếng bước chân dồn dập vang lên, một bóng từ trong phòng lao , xông thẳng đến mặt Mộc Nhị Gia, nắm chặt lấy tay ông: “Nhị thúc, Nhị thúc! Thúc nhất định giúp con! Con cầu xin thúc, giúp con!”
Là Mộc Cẩm Dao. Nàng mặt mày lo lắng, vẻ mặt đầy hoảng hốt.
Mộc Nhị Gia lo lắng hỏi: “Sao ? Xảy chuyện gì?”