Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 68
Cập nhật lúc: 2025-11-09 12:24:54
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai con Mộc Vãn Tình tiến phòng, hai bên trong liền bất giác giật nảy , vẻ mặt vô cùng cẩn trọng.
Bà v.ú lúng túng Mộc Vãn Tình, hai chân run rẩy: “Nhị phu nhân, Tam tiểu thư, hai về.”
(Bà thầm nghĩ) Trước đây dám tranh luận với Mộc Tam tiểu thư, thật đúng là to gan lớn mật. Người rộng lượng thèm chấp nhặt, nếu , cũng đ.á.n.h gãy gân tay gân chân kéo như con ch.ó c.h.ế.t.
Cảm tạ Tam tiểu thư nhân từ.
Vu Tứ tiểu thư trong lòng cũng hoang mang rối loạn, dám thẳng mắt Mộc Vãn Tình.
Mộc Vãn Tình khóe miệng co giật. Chủ tớ hai cần sợ hãi đến mức ? Nàng dọa bọn họ sợ đến thế ?
Ánh mắt nàng dừng Vu Tứ tiểu thư: “Ăn cơm tối no ?”
“No ạ.” Giọng Vu Tứ tiểu thư nhỏ. Bữa cơm vẫn ngon.
Mộc Vãn Tình vẫy tay với bọn họ: “Lại đây giúp dọn mấy cái rương.”
Mười mấy cái rương chồng chất trong góc, tất cả đều khóa, là đồ dùng cá nhân Mộc Vãn Tình mang về.
Vu Tứ tiểu thư chần chừ một lát cũng tiến lên phụ giúp, bà v.ú đương nhiên cũng dám từ chối.
Bốn đồng lòng dọn từng chiếc rương xếp thành một hàng dài, khiến căn phòng gần như còn chỗ đặt chân.
Mộc Vãn Tình mở chiếc rương đ.á.n.h 1 đầu tiên. Đây là quần áo nàng từng mặc và các đồ dùng cá nhân như dụng cụ rửa mặt, gương, bộ ấm , chăn nệm... hễ là đồ nàng dùng qua đều gói mang . Tất cả đều là đồ .
Mộc Nhị phu nhân tò mò lật xem: “Sao là đồ nam ?”
Từng bộ cẩm y đều chất liệu thượng hạng, gia công tinh xảo, còn kèm cả mũ ngọc, đai lưng. là trang phục hoa lệ của quý công tử.
Mộc Vãn Tình khẽ: “Người khác tặng, thỉnh thoảng mặc chơi thôi.” (Mặc lúc cần oai, cũng hù dọa khác.)
Nàng mở chiếc rương thứ hai, bên trong là bốn chiếc áo choàng, mới mặc nào, là quà tiễn đường của Phan lão bản.
Tổng cộng bốn rương (quà), Mộc Vãn Tình đều mở . Một rương là điểm tâm thức ăn: “Nương, chia một ít cho các tộc nhân quan hệ với nhà .”
“Được.”
Hai rương còn đều là da lông thú, một rương thuộc loại xa xỉ, một rương bình thường hơn một chút.
Mộc Nhị phu nhân vui sướng thôi. Mùa đông sẽ sợ cóng nữa.
Mộc Vãn Tình chọn một chiếc áo choàng màu xanh nhạt: “Nương, cái cho . Áo choàng thì phân biệt nam nữ.”
Mộc Nhị phu nhân từ chối, vui vẻ mặc thử. Nó ngắn một chút, nhưng vô cùng ấm áp.
Mộc Vãn Tình đ.á.n.h giá một lượt: “Cái theo vóc dáng của con, nhưng , sửa một chút là thể nới rộng vài tấc.”
“Được, .” Mộc Nhị phu nhân sợ lạnh, bây giờ đông, càng về phía tây, thời tiết càng lạnh, khi buổi tối rét đến khó chịu.
Mộc Vãn Tình rút một chiếc áo choàng màu đỏ lựu đưa cho Vu Tứ tiểu thư: “Tặng tỷ, cảm ơn tỷ cứu .”
Vu Tứ tiểu thư mừng sợ: “Không cần, cần , đây là việc nên mà.”
“Ở chỗ của , công thì thưởng, tội thì phạt, thưởng phạt phân minh.” Mộc Vãn Tình dúi thẳng chiếc áo choàng tay nàng. “Ta là thẳng tính, thích đoán già đoán non, chuyện gì cứ thẳng.”
Vu Tứ tiểu thư im lặng nhận lấy, chất liệu lông mềm mịn mượt mà khiến nàng cảm thấy ấm áp.
Trời đông, thời tiết ngày một lạnh hơn, mà nàng quần áo mùa đông. Chiếc áo dày đến thật đúng lúc.
Mộc Vãn Tình thấy nàng ăn mặc đơn bạc, cũng thấy cạn lời. Ra khỏi nhà mà mang theo quần áo bốn mùa ? “Tỷ suy nghĩ kỹ ? Có nhận ? Chỉ cần tỷ an phận, sẽ che chở cho tỷ.”
“Là trèo cao ...” Vu Tứ tiểu thư bây giờ hiểu, trở thành nghĩa tỷ của Mộc Vãn Tình ý nghĩa gì. An thành vấn đề, thậm chí sẽ sống sung túc. Nói một câu "trèo cao" đúng là sự thật.
Mộc Nhị phu nhân ngắt lời nàng: “Vậy nhận con nghĩa nữ.”
Việc đối với Vu Tứ tiểu thư với Nhị phòng của họ, đều là một lựa chọn tồi. Cứ cố gắng vượt qua chặng đường lưu đày , đến biên quan tính tiếp.
Vu Tứ tiểu thư ngốc, lập tức cúi hành lễ: “Xin nghĩa mẫu nhận của con một lạy.”
Mộc Nhị phu nhân vui vẻ đỡ nàng dậy: “Sau chúng cứ sống hòa thuận, việc thể thương lượng, cũng chỗ dựa dẫm.”
“Tình nhi, con nghĩ xem, nên chuẩn lễ vật gì cho Uyển Nhu?”
Vu Tứ tiểu thư mím môi: “Nghĩa mẫu, con tên là Vu Uyển Nhu, cứ gọi tên con là .”
“Được, Uyển Nhu.”
Mộc Vãn Tình trầm ngâm một lát: “Nương, con còn ít vải, lấy đưa cho... nghĩa tỷ .”
Lấy bốn tấm vải loại trung là dáng một món lễ vật .
“Được, , cứ . Chúng sẽ một nghi thức mặt .” Cũng là để thông báo cho , chặn miệng những kẻ đàm tiếu.
Mộc Vãn Tình quyết luôn: “Vậy ngày mai luôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-68.html.]
Hai con cứ thế mỗi một câu quyết định xong xuôi, Vu Tứ tiểu thư xen cũng xen .
Bà v.ú ngược thấy nhẹ cả . Có Mộc Tam tiểu thư che chở, chủ tớ các nàng hẳn là sẽ ngày lành.
Ngày hôm , Mộc Vãn Tình triệu tập , tuyên bố chuyện đám đông.
Có hiểu: Sao thế? Từ con dâu thành con gái nuôi?
Người thông minh thì , gì, dù cũng là chuyện nhà của Mộc Tam tiểu thư.
Một nghi thức đơn giản mà long trọng cử hành mặt . Vu Tứ tiểu thư quỳ lạy vợ chồng Mộc Nhị Gia, gọi nghĩa phụ, nghĩa mẫu, và dâng lên đôi giày đế ngàn lớp mà nàng thức suốt đêm để may.
Vợ chồng Mộc Nhị Gia tặng bốn tấm vải lót, vui vẻ nhận nghĩa nữ .
Danh phận định, sôi nổi tiến lên chúc mừng. Mộc Nhị phu nhân lấy kẹo bánh chia, trong phút chốc, ai nấy đều vui vẻ.
Chờ nghi thức tất, Mộc Vãn Tình gọi : “Mọi ở đây đông đủ, tiện thể thông báo một quy định, tất cả cho kỹ.”
Nàng lấy một văn kiện đầy chữ: “Ta, với danh nghĩa là tộc trưởng đời thứ 35 của Mộc thị nhất tộc, tuyên bố mệnh lệnh đầu tiên: Kể từ hôm nay, sẽ áp dụng tộc quy do soạn thảo, tổng cộng 30 điều. Mọi đều ghi nhớ và tuân thủ, nếu , sẽ nghiêm trị tha.”
So với tộc quy cũ rườm rà như lông trâu, bản của Mộc Vãn Tình đơn giản hơn nhiều, nhưng yêu cầu cũng cao hơn.
Nàng cho phát giấy xuống, bên lập tức xôn xao: “A, ý gì ?”
“Hủy bỏ tộc quy cũ ? Nàng đây là...”
“Ta ủng hộ, đây là bất kính với tổ tiên...”
Mộc Vãn Tình như thể thấy, tiếp tục : “Mệnh lệnh thứ hai, phàm là trẻ em bảy tuổi, mỗi ngày một quả trứng gà, nhớ kỹ mỗi ngày giờ Tuất (7-9 giờ tối) đến tìm lĩnh.”
Trên đường lưu đày mà ăn trứng gà là chuyện xa xỉ, huống chi là ngày nào cũng ăn. Điều khiến các gia đình con nhỏ kích động vô cùng.
“Mệnh lệnh thứ ba, phàm là già 60 tuổi, mỗi tháng lĩnh mười cân gạo, mười cân bột mì, một cân đường, hai lạng muối. Một năm bốn mùa hai bộ quần áo, hai đôi giày, lĩnh cho đến khi qua đời.”
Nói đến đây, nàng mới dừng , nở một nụ rạng rỡ: “Phải , nãy đang gì nhỉ?”
Mọi mà ngây cả , dám tin: “Tộc trưởng, cô thật chứ? Không đùa đấy chứ?”
Mộc Vãn Tình đang áp dụng chế độ an sinh xã hội thời hiện đại. Vấn đề dưỡng lão ở hiện đại nan giải, ở cổ đại càng khó khăn hơn. Người già chỉ sợ cảnh bơ vơ nơi nương tựa, lo hậu sự.
“Mục tiêu của chúng là: già nơi nương tựa, trẻ việc để , trẻ nhỏ nuôi nấng, góa bụa, cô độc, tàn tật đều chăm lo. Đây là lời hứa của với tư cách là tộc trưởng, và cũng là tộc quy sắt đá của Mộc thị nhất tộc.”
Điều là từng tiền lệ. Trước đây tuy cũng quy định chăm sóc già yếu cô độc, nhưng đó chỉ là quy định suông, dựa lương tâm của tộc trưởng. Mà các tộc trưởng Mộc thị đây đều chỉ nghĩ đến quyền lợi, phớt lờ sự cực khổ của khác.
Mộc Vãn Tình đưa những quy định dưỡng lão và chăm sóc trẻ em cụ thể.
Mấy già cả neo đơn đều đỏ hoe mắt, kích động khôn xiết: “Tộc trưởng, chỉ cần cô , đời lão già đều ủng hộ cô! Ai dám phản đối cô chính là kẻ thù của !”
“Tộc trưởng, cô gì chúng nấy!”
Mộc Vãn Tình mỉm : “Quy củ đặt vấn đề gì chứ?”
Những phản đối đều lập tức " xe": “Không ! Không vấn đề gì! Quá đúng luôn!”
Cho dù trong lòng tán thành, cũng dám phản đối, vì đó là hành động chọc giận đám đông. Hơn nữa, ai cũng sẽ già. Sao dám chắc con cái sẽ hiếu thảo? Sao dám chắc sẽ sống lâu hơn con cái?
Cho nên, trong tộc một quy định như , chính là đường lui cho tất cả . Ai dám phản đối, chính là kẻ thù chung.
Phương gia chủ xa xa , thần sắc vô cùng phức tạp. Ông chứng kiến Mộc Vãn Tình từng bước thu phục lòng , tái lập trật tự, tạo thời đại của riêng . Không bao lâu nữa, Mộc thị sẽ vì nàng mà thịnh vượng. Nhìn nhà , mấy đứa con tư chất tầm thường, kém xa nàng. Con cái bằng , chỉ còn tiếc nuối.
Phương Tam thiếu lon ton chạy tới: “Phụ , thật sự bắt con tham gia lớp huấn luyện của Mộc thị ? Con là ham học.”
Phương gia chủ đứa con trai ngái ngủ, càng thêm tức tối: “Bảo con thì cứ , lảm nhảm cái gì! Nhìn xem mười ba tuổi gì, , 16 tuổi mà chẳng cái gì cả!”
Ông cử con trai là để thăm dò, xem rốt cuộc bọn họ học cái gì, hữu dụng . Phương Tam thiếu đúng là A Đẩu thể đỡ nổi. Hắn ấm ức: “Phụ , con là , còn nàng là yêu nghiệt, so sánh thế nào ?”
Phương gia chủ chỉ thở dài: “Cứ quyết định ! Học hành cho tử tế, tôn trọng Mộc Tam tiểu thư, coi nàng như... cha ruột của con mà kính trọng. Xe ngựa của Phương gia chúng còn trông chờ Tam tiểu thư đấy.”
...“Nếu con đủ tôn trọng, đ.á.n.h c.h.ế.t con!”
Mộc Vãn Tình bận, công việc nhiều mà rườm rà, ngàn đầu vạn mối, nàng gỡ từng chút một.
“Phương gia chủ, ông qua đây một chút.”
Thư Sách
Phương gia chủ lập tức chạy tới: “Ngài gì căn dặn?”
Mộc Vãn Tình cầm tập tài liệu tay: “Ta thống kê, tổng cộng cần 60 chiếc xe ngựa, Phương gia các ông chiếm 37 chiếc. Ông tính trả một phần, là vay bộ?”
Phương gia chủ vẻ mặt hổ: “Ta chỉ 500 lượng, ngài xem...”
Không ông trả hết, mà thật sự đủ. Ông cũng giữ ít bạc phòng . 60 chiếc xe ngựa là cần đến hơn 6000 lượng bạc, nhiều tiền như ai thể lập tức lấy ?
Mộc Tam tiểu thư vẫn còn trẻ, suy nghĩ đủ chu .
Mộc Vãn Tình khép tập tài liệu , lên: “Được , . Vậy cho vay bộ. Làm xong thủ tục ông dẫn 37 cùng , chúng lấy xe ngựa.”
Phương gia chủ vô thức dậy: “Khi nào ?”
“Hôm nay.”
Vẻ mặt vốn đang điềm tĩnh như núi của Phương gia chủ nứt , ông dám tin: “Hôm nay? Ngài chắc chứ?” Xe ngựa dễ kiếm ?