Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 62:62
Cập nhật lúc: 2025-11-09 11:39:45
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn từ đầu đến cuối vẫn lai lịch của Mộc Vãn Tình, thậm chí cái họ Mộc là thật giả. Mộc Vãn Tình , cũng tiện hỏi nhiều.
“Không, , .” Phan lão bản giật nảy , vội vàng chối bay.
Quách Nhị híp mắt : “Phan lão bản, ông thành thật .”
Phan lão bản ha hả, chủ động lảng sang chuyện khác: “Tới tới tới, chúng bàn chuyện hợp tác hai cái bí phương .”
Quách Nhị quả quyết từ chối: “Đây là tiểu tặng , sẽ mang buôn bán.”
Phan lão bản sững sờ: “Chúng chỉ là diễn kịch cho vui thôi, lẽ nhập tâm thật ? Đừng ngốc nữa, chính là... Ý là, ai chê tiền nhiều chứ?”
Ông suýt chút nữa lỡ miệng, sợ c.h.ế.t khiếp.
Quách Nhị híp mắt . Mộc tiểu chắc chắn sẽ tự tiết lộ, chỉ là quá thật thà, thể lão cáo già gài bẫy. “Cậu rốt cuộc là ai?”
“A, bụng đói quá, dùng bữa thôi.” Phan lão bản ưỡn cái bụng bự, hình mập mạp bước như bay.
Quách Nhị tức giận hừ lạnh một tiếng. Cái lão già !
Mà đoàn của Mộc Vãn Tình thì ngày đêm nghỉ, gấp rút mấy ngày đường.
Dưới sự sắp xếp tỉ mỉ của nàng, cả chặng đường xảy sự cố nào. Nàng cử hai tiền trạm, sắp xếp khách điếm , tìm hiểu tình hình giao thông phía , giảm bớt nhiều phiền phức cần thiết. Nàng chỉ định hai thị vệ phụ trách thu mua, nhiều như , việc ăn mặc đều cần chuẩn chuyên nghiệp. Thẩm Vĩnh phụ trách tổng quản, mang theo mấy cùng giám sát. Mọi thứ đều đấy.
Ngày hôm đó, đoàn dừng chân tại một khách điếm.
Cả tòa khách điếm đều bao trọn. Thẩm Vĩnh và của tiêu cục, mỗi bên cử hai , phụ trách gác đêm. Nhiều hàng hóa như , cẩn thận bao nhiêu cũng thừa.
Mộc Vãn Tình gọi vài món ăn đặc sắc của quán, tắm rửa xong xuôi liền chờ ăn cơm. Trong phòng đầy , rôm rả chuyện phiếm, khí hòa hợp.
Mộc Nhị Gia ăn béo lên một vòng, nhưng tâm tư thì bay mất. “Tình nhi, ngày mai chúng thể gặp con ?”
Ông bao giờ xa vợ lâu như , thật sự nhớ nhung.
“Nhất định thể.” Giọng Mộc Vãn Tình quả quyết, nàng sắp xếp cả .
Ngay lúc , một thị vệ gõ cửa bước : “Tam tiểu thư, Tằng đại nhân đến.”
Người trong nhà đều dậy. Mộc Vãn Tình mỉm vẫy tay: “Tằng đại nhân, lâu gặp.”
Tằng đại nhân cô gái sắc mặt hồng nhuận, thầm thở phào một : “Ngài cuối cùng cũng trở . Lòng cứ treo lơ lửng mãi.”
Nàng rời là một thời gian, nhưng biền biệt, chút tin tức. Nếu Mộc Nhị phu nhân và Mộc Tử Ngẩng vẫn còn ở , ông nghi ngờ nàng bỏ trốn .
Thẩm Vĩnh chen : “Có gì mà lo lắng. Tam tiểu thư là ai chứ? Là thần nhân! Cô bán mà còn giúp cô đếm tiền đấy.”
Khóe miệng Mộc Vãn Tình giật giật. Tên chuyện ? “Ngươi đang khen mắng đấy?”
Thẩm Vĩnh thấy vấn đề gì, ngược còn thấy ăn , cư xử: “Đương nhiên là khen ! Tam tiểu thư, ngài là thông minh nhất đời , ai sánh bằng.”
Mộc Vãn Tình đối với loại tự nhận thức sai lệch chỉ thể "ha hả". Thôi bỏ , đối với đám , nàng yêu cầu cao, chỉ cần lời là . Nói xuôi tai , quan trọng.
Thẩm Vĩnh vô cùng vui vẻ: “Tằng đại nhân, ông còn công tích vĩ đại của Tam tiểu thư . Để kể cho ông .”
Hắn bắt đầu luyên thuyên kể những chuyện xảy mấy ngày nay, tình tiết ly kỳ, hấp dẫn, lên bổng xuống trầm, khiến tự chủ mà đắm chìm câu chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-6262.html.]
Làm một phi vụ lớn như , Thẩm Vĩnh bức bối kể lể, nhưng đám đồng bạn đều cùng trải qua, ai mà chứ? Thật vất vả mới gặp Tằng đại nhân, cuối cùng cũng tìm đối tượng để khoe khoang, , để chia sẻ.
Nghe Thẩm Vĩnh kể xong, Tằng đại nhân lộ vẻ thể tin nổi. Ngươi đang bịa chuyện , truyện cổ tích cũng khoa trương như , tin!
“Thẩm , khoác lác cũng khoác lác như ...”
Cái gì mà tay bắt sói, tốn một đồng nào, mà lấy mấy chục vạn lượng hàng hóa.
Thấy ông tin, Thẩm Vĩnh kéo tay ông: “Đi, dẫn ông xem chiến lợi phẩm của chúng .”
Lúc thì vai kề vai, lúc về, Thẩm Vĩnh dìu Tằng đại nhân đang vững.
Tằng đại nhân ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh. Hắn thấy cái gì ? Hàng hóa chất cao như núi! Thật thể tin nổi!
Hắn chấn động vô cùng: “Tam tiểu thư, chín vạn chín ngàn lượng bạc ... cô thật sự tiêu ?”
Mộc Vãn Tình lấy một cái hộp, bên trong đựng đầy ngân phiếu, một xấp dày cộp.
Sự thật bày mắt, Tằng đại nhân thể chấp nhận. Mắt ông sáng rực lên: “Tam tiểu thư, sớm cô lợi hại, nhưng ngờ lợi hại đến mức .”
Mộc Vãn Tình chỉ .
Tằng đại nhân cả đời yêu tiền nhất, thấy một "cái đùi vàng" lớn như , thể ôm?
“Tam tiểu thư, cầu xin ngài, nhất định cho theo với!”
Thể diện là cái gì, đáng một đồng tiền.
Thẩm Vĩnh vui: “Tằng đại nhân, ông thể tranh với , theo chắc Tam tiểu thư .”
Dựa theo hiệp nghị đó, chủ sự là Mộc Vãn Tình chiếm bốn phần, những cùng nàng ngoài việc chiếm năm phần, ở canh gác chiếm một phần. Lần là do nàng bán bí phương mới nhiều hàng hóa như , mà nàng hề đề nghị sửa đổi phương án phân chia. Mọi đối với nàng cảm kích khâm phục. Nhân nghĩa như , bọn họ tâm phục khẩu phục.
Mộc Vãn Tình nhân việc thiết lập uy quyền của , thu phục nhóm , lời của nàng còn trọng lượng hơn bất cứ ai.
Tằng đại nhân lườm : “Ta Tam tiểu thư .”
Thẩm Vĩnh nếm mùi vị sung sướng khi theo đại lão, chịu buông tay? “Ta và Tam tiểu thư cùng kề vai chiến đấu, tình nghĩa tầm thường.”
Thư Sách
Mộc Nhị Gia nổi nữa, vội lên tiếng: “Đừng bậy! Con gái thể 'tình nghĩa' gì với ngươi?” Thanh danh của con gái quý giá, tuyệt đối thể để truyền mấy lời đồn đại linh tinh.
Thẩm Vĩnh ngẩn : “A, suýt nữa thì quên Tam tiểu thư là con gái.”
Chủ yếu là do Mộc Vãn Tình mặc đồ nam, cử chỉ phóng khoáng, khác cứ gọi "tiểu " suốt, sinh ảo giác.
Mộc Vãn Tình: ... Tên vứt thôi!
Thẩm Vĩnh nhận sai, vội vàng giải thích: “Ý là, Tam tiểu thư là nam nữ quan trọng, quan trọng là... Tam tiểu thư, nguyện vì ngài nhảy lửa bỏng, muôn c.h.ế.t từ!”
Đây là đầu tiên bày tỏ lòng trung thành, các thị vệ khác cũng lập tức hùa theo.
“Tam tiểu thư, đặc biệt phục ngài. Chuyện như thế , chúng thêm vài nữa .”
“Tam tiểu thư, theo ngài chúng đều yên tâm, trong lòng vô cùng kiên định. Ta nhất định sẽ lời ngài.”
“Tam tiểu thư, , ! Ta là lời ngài nhất, bọn họ ai lời bằng !”
Đi theo Mộc Vãn Tình tiền kiếm, thú vị, kích thích chịu nổi.
Bọn họ sớm như , chỉ là ngại dám đầu tiên.
Thủ đoạn và tâm kế của Mộc Vãn Tình khiến bọn họ kính sợ, mà sự nhân nghĩa, rộng lượng của nàng khiến cảm thấy an tâm.
Tằng đại nhân trợn mắt há hốc mồm, nhịn nhắc nhở: “Các vị, các quên là thị vệ của phủ Ngũ hoàng tử đấy?”