Ngay lúc , một đám từ ùa tới, xôn xao vây xem.
“Trời ơi, chuyện gì thế ?”
“Đây Mộc gia Đại tiểu thư ? Đã sớm danh mỹ nhân, nhưng nửa đêm xuất hiện trong phòng nam nhân? Quần áo còn chỉnh tề!”
“Đêm hôm khuya khoắt mà các dám... Haiz, đúng là thói đời suy đồi, lòng như xưa.”
Mọi kinh hãi, chỉ chỉ trỏ trỏ, lời gì cũng , tràn đầy sự hưng phấn của đám đông hóng hớt.
Thư Sách
Còn gì kích thích hơn là bắt gian tại trận chứ?
À, tuy là "tới kịp", nhưng áo ngoài cởi một nửa kìa, chậc chậc chậc. Đây mà là điển phạm đoan trang quý nữ ?
Đối mặt với biến cố đột ngột, đầu óc Mộc Cẩm Dao trống rỗng, cả run rẩy, nỗi sợ hãi ập đến như núi non biển cả. Xong , hỏng bét hết , nàng sắp bỏ lồng heo thả sông đến nơi.
Đôi tay nàng run đến mức kéo nổi quần áo, cơ thể lảo đảo, chực ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Đỗ Thiếu Huyên cau mày, sắc mặt khó coi, đang định nổi giận.
Mộc Vãn Tình nhíu mày, kéo tay Đỗ Thiếu Huyên xuống, ung dung tiến lên nhặt áo ngoài, khoác lên Mộc Cẩm Dao, giúp nàng chỉnh y phục.
Thần sắc Mộc Vãn Tình thản nhiên, giọng điệu cũng tùy ý: “Đường tỷ, chất lượng quần áo của tỷ kém quá, tùy tay kéo một cái bung . Thật của . Hay là tỷ bảo tỷ may cho bộ mới , tiết kiệm cũng thể tiết kiệm kiểu .”
Nàng vẻ như chuyện gì, ghé sát tai Mộc Cẩm Dao, hạ giọng thì thầm: “Trấn định, đừng hoảng.”
Mộc Cẩm Dao bao giờ gặp tình huống thế , nàng hổ c.h.ế.t, căn bản thể trấn định nổi.
Thấy Mộc Cẩm Dao vẫn hoảng sợ nên lời, Mộc Vãn Tình khẽ thở dài, nhẹ nhàng véo cánh tay nàng.
Làm bây giờ? Vẫn là giải quyết cho xong chuyện .
“Đường tỷ, hôm nay tỷ giúp mấy bánh xà phòng thơm lắm, thích. Cảm ơn tỷ mang tới giúp .”
Nàng , sang Đỗ Thiếu Huyên: “Đỗ công tử, món quà tặng, ngài thích ?”
Đỗ Thiếu Huyên nàng thật sâu. Nàng thật sự quá lương thiện, quá phúc hậu.
, lương thiện thật thà quá dễ tổn thương.
Hắn càng thấy lo lắng, đây?
Nể mặt nàng, phối hợp lấy chiếc hộp gỗ , mở nắp, tám bánh xà phòng đủ màu sắc hiện mắt .
“Không tệ, thích.”
Mộc Vãn Tình mím môi. Dù thế nào thì tình huống khó xử cũng giải quyết thỏa.
Còn khác tin , thì mặc kệ, dù nàng là tin .
“Vậy thì . Thời gian còn sớm, chúng về nghỉ ngơi đây, ngài cũng ngủ sớm .”
Nàng kéo Mộc Cẩm Dao ngoài, lúc mới giả vờ như phát hiện đám đông hóng hớt, kinh ngạc thốt lên: “Ủa, trễ thế ngủ? Chắn hết đường của , mau tránh chút nào.”
Nàng tự nhiên, thẳng thắn, cứ như thể họ thật sự cùng đến tặng quà .
Mọi bất giác dạt nhường đường.
Mộc Vãn Tình thầm thở phào, kéo Mộc Cẩm Dao vẫn còn đang hồn bay phách lạc nhanh hơn, nhưng vẻ mặt càng thêm thản nhiên.
Chỉ cần thấy hổ, thì hổ chính là kẻ khác.
Chỉ cần cảm thấy là chân lý, thì đó chính là chân lý! Không chấp nhận phản bác!
Đỗ Thiếu Huyên thấy , trong mắt hiện lên một tia nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-49.html.]
là một đứa trẻ lanh lợi.
Ngay khi sắp thuận lợi rời , của Đại phòng Mộc gia tin kéo đến, chặn hết đường.
Mộc Vãn Tình nhịn thầm mắng trong lòng: Đến sớm đến, đến muộn đến, cố tình đến ngay lúc !
Mộc Lão thái thái tức giận quát: “Mộc Vãn Tình, mày dẫn đường tỷ của mày đến đây giờ ? Cẩm Dao giống mày, nó là cô nương trong sạch, đắn.”
Ngụ ý, Mộc Vãn Tình trong sạch? Không đắn? Vừa gặp vội chụp mũ cho nàng.
Mộc Vãn Tình lạnh một tiếng, đẩy Mộc Cẩm Dao về phía bà : “Mang , mang .”
Nàng việc chỉ bằng lương tâm, trông mong Đại phòng sẽ cảm ơn, chỉ là cuộc đời của Mộc Cẩm Dao hủy hoại.
Sinh là con gái dễ dàng, thể giúp một tay thì cứ giúp.
Mộc Lão thái thái tức bực, kéo Mộc Cẩm Dao ngừng tra hỏi.
Đầu óc Mộc Cẩm Dao hỗn loạn, căn bản thể trả lời: “Đừng hỏi nữa, mau về phòng thôi.”
Mắt Mộc Lão thái thái lóe lên.
Mộc Đại phu nhân ( Mộc Cẩm Dao) sắc mặt vô cùng phức tạp. Tính toán ngàn vạn cũng ngờ chuyện thành thế , đúng là tính bằng trời tính.
Việc ?
“Không , thể cứ mập mờ rời như , cho rõ ràng.”
Nếu cứ thế rời , thanh danh của con gái bà coi như hỏng hết. Nhất định chịu trách nhiệm cho việc .
“Nương!” Mộc Cẩm Dao hốc mắt đỏ bừng, điên cuồng lắc đầu với bà.
Mộc Đại phu nhân nhẫn tâm, hiệu cho con gái: “Dao Nhi, con đừng sợ. Rốt cuộc là chuyện gì, con cứ mạnh dạn , tất cả sẽ chủ cho con.”
Lời của bà đầy ẩn ý, ám chỉ Mộc Cẩm Dao mau tự thoát .
Cảm xúc của Mộc Cẩm Dao đến bờ vực sụp đổ, đầu óc đau như búa bổ.
Nàng hiểu ý của , nhưng nàng thể gì bây giờ? Vu khống Mộc Vãn Tình hãm hại ?
Hay là nhân cơ hội quấn lấy đàn ông mắt?
“Nương, con đau đầu quá, con hình như bệnh , mau đỡ con về.”
Mộc Đại phu nhân tức bực. Ngày thường thông minh lanh lợi, lúc mấu chốt rớt dây xích thế ?
Bà sa sầm mặt, chất vấn: “Xin hỏi vị công tử , tại nửa đêm tiểu nữ nhà ở trong phòng của ngài? Ngài gì nó?”
Bà đây là hạ quyết tâm ăn vạ, trói chặt vị quý công tử mắt, cho dù khởi đầu thuận lợi, nhưng chỉ cần cơ hội là .
Người trẻ tuổi thường sĩ diện, dễ mềm lòng, Mộc Cẩm Dao là một đại mỹ nhân hiếm , nam nhân nào thể từ chối ?
Sắc mặt Đỗ Thiếu Huyên trầm xuống, lạnh lùng : “Đây là phòng của .”
Chỉ một câu, nhưng khiến suy diễn vô ý tứ.
(Ý là, phòng của , là nàng tự tìm đến).