Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 47

Cập nhật lúc: 2025-11-07 12:33:34
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Mộc Vãn Tình bận rộn suốt cả ngày, cuối cùng cũng xử lý xong con trâu. Món nào cần kho thì kho, món nào cần hầm cũng hầm xong.

Thư Sách

Tối hôm đó, bữa chiều của đám quan sai và thị vệ là mì thịt bò, ăn kèm với mấy món dưa muối trộn. Ai nấy đều ăn uống no nê, vô cùng thỏa mãn.

Đi theo Mộc Tam tiểu thư, ngày nào cũng đồ ăn ngon.

Mộc Vãn Tình ăn no căng, kéo tay Mộc Nhị phu nhân dạo trong sân cho tiêu cơm.

Ánh trăng sáng tỏ, gió thổi nhẹ nhàng, một cảm giác thư thái khó tả.

Mộc Nhị phu nhân cũng ăn hết hai bát mì lớn, no căng chịu nổi, nhưng chính là thể kiểm soát . “Món mì ngon thật, chỉ là khi nào mới ăn .”

Nghĩ đến đây, bà liền nhịn mà ăn thêm một bát.

Thịt bò dễ gì , ngay cả khi Mộc gia còn đang sung túc, cũng chỉ thỉnh thoảng mới ăn một bữa thịt bò.

Mộc Vãn Tình khẽ: “Sau sẽ cơ hội thôi ạ.” Mọi thứ đều thể mà.

Một bóng dáng cao ráo, thẳng tắp tiến gần: “Tam tiểu thư.”

Là Đỗ Thiếu Huyên. Hắn vòng vo mà thẳng vấn đề: “Tam tiểu thư, sáng sớm mai , sẽ kịp từ biệt cô. Một đường bảo trọng.”

Hắn về kinh thành, còn nàng Lương Thành, hai hướng trái ngược.

Mộc Nhị phu nhân bất giác mở to mắt. Tình huống gì đây? Bọn họ thiết đến mức cần chào từ biệt ?

Rõ ràng, họ chỉ mới gặp hai , thuộc dạng bèo nước gặp .

“Ngài cũng , lên đường bình an.” Đáy lòng Mộc Vãn Tình dâng lên một nỗi buồn man mác.

Từ đây từ biệt, chẳng ngày nào mới gặp .

Ở cái thời đại mà việc khó khăn , gặp một thật quá khó.

mà, đời bữa tiệc nào tàn, đôi bên tự trân trọng là .

Nàng bỗng nhiên reo lên: “A, ngài chờ một chút, chuẩn một món quà cho ngài.”

Nàng xoay , ba chân bốn cẳng chạy . Mộc Nhị phu nhân ngẩn một chút, vội vàng đuổi theo, quên hỏi một câu: “Hai đứa từ khi nào ?”

Hôm nay bà bận giám sát chất lượng cả ngày, kiểm tra công đoạn cuối cùng khi bán xà phòng thơm.

“Chỉ là hôm nay chuyện nhiều hơn vài câu thôi ạ.” Mộc Vãn Tình chạy như bay, xông thẳng đến phòng của Đại phòng Mộc gia.

Sau khi kiếm chút tiền, đám nữ quyến của Đại phòng ở giường tập thể nữa, họ thuê hai phòng riêng, nam nữ tách , ít nhất cũng thể tắm rửa sạch sẽ, còn lôi thôi lếch thếch.

Mộc Lão thái thái ngăn cản, chỉ cần chìa tay xin tiền bà .

Mộc Vãn Tình đập cửa rầm rầm: “Mộc Cẩm Dao! Mộc Cẩm Dao!”

Mộc Lão thái thái đang gặm màn thầu, tay run lên, cái màn thầu rơi xuống đất. “Sao giống tiếng con nhãi Mộc Vãn Tình ?”

Mộc Đại phu nhân nghiêng tai lắng : “Là nó ạ.”

Mộc Lão thái thái sa sầm mặt: “Nó đến đây gì? Không là đến gây sự chứ? Cẩm Dao, con đừng trả lời nó, lớn nhỏ phân, quá quy củ.”

Bà cả Mộc gia chần chừ một lát: “Biết là mang đồ ăn đến thì .”

Cả ngày hôm nay đều ngửi thấy mùi thịt thơm lừng, khiến thèm c.h.ế.t.

Những trong phòng đồng loạt về phía Mộc Cẩm Dao, thần sắc kích động: “Mau mở cửa , mau lên.”

Mộc Cẩm Dao im lặng dậy, lấy một chiếc hộp gỗ từ trong góc, lúc mới mở cửa.

Mộc Vãn Tình hỏi ngay: “Mộc Cẩm Dao, đồ ?”

“Đều ở đây.” Mộc Cẩm Dao đưa chiếc hộp gỗ qua.

Mộc Vãn Tình mở xem lướt qua, quả nhiên là thứ nàng . “Cảm ơn.”

Nàng móc một mẩu bạc vụn đưa cho đối phương, ôm hộp gỗ chạy . Những nhà Mộc gia thất vọng não nề, hóa mang đồ ăn đến.

Có nhầm , ngươi nấu cả ngày, cho một ít thì ? là keo kiệt.

Mộc Lão thái thái nghển cổ ngoài, xác nhận Mộc Vãn Tình mới về phía cháu gái lớn: “Đó là thứ gì ? Sao nó cho con nửa lạng bạc?”

Mộc Cẩm Dao xòe tay : “Nàng nhờ con mấy bánh xà phòng thơm cao cấp, loại xa xỉ, tiền công tính riêng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-47.html.]

Tuy rằng tốn ít tâm tư, nhưng kiếm nửa lạng bạc, cũng tệ.

Mộc Lão thái thái bắt đầu c.h.ử.i bới, lôi tổ tông mười tám đời nhà Nhị phòng "hỏi thăm".

Mọi vô cùng bất đắc dĩ. Tổ tông Nhị phòng chẳng cũng là tổ tông của họ ? Chửi như ? Lão thái thái thật là...

Mộc Lão thái thái khuyên, tuổi càng lớn càng cố chấp, cho dù sai, cũng nhất quyết theo ý .

Niềm vui của bà cũng chỉ bấy nhiêu.

Mộc Vãn Tình chẳng thèm để ý khác lưng . Có bản lĩnh thì c.h.ử.i mặt , tát cho mấy cái thì là nàng.

Nàng chạy về, dâng chiếc hộp gỗ lên như hiến vật báu: “Quà tặng ngài. Tự dùng cũng , mang tặng khác cũng tệ.”

Đỗ Thiếu Huyên mở hộp xem, bên trong là tám bánh xà phòng thơm: màu trắng tinh như ngọc, vàng óng rực rỡ, xanh biếc mướt mát, tím hồng lộng lẫy, mỗi màu hai bánh, hương thơm cũng khác .

điểm chung là, mùi hương dễ chịu.

Không chỉ màu sắc , bánh còn khắc hình mai, lan, cúc, trúc, trông vô cùng tinh xảo và xa xỉ.

Hắn vui vẻ thầm nghĩ: “Đa tạ.”

Không thể , cô gái mắt đúng là huệ chất lan tâm (thông minh, tâm hồn cao ). Hắn chỉ mới nhắc một câu là xà phòng thơm tệ, nàng lặng lẽ chuẩn một món quà như .

Hắn trầm ngâm giây lát, gỡ con d.a.o găm bên hông xuống. “Tặng cô cái .”

Mộc Vãn Tình vui vẻ nhận lấy. Đây đúng là thứ nàng .

Cả hai đều hài lòng. Sau khi trò chuyện thêm vài câu, họ từ biệt , ai về phòng nấy.

Đỗ Thiếu Huyên một đoạn, đầu , chỉ còn thấy bóng dáng mảnh khảnh của nàng.

Hắn trở phòng, đặt hộp gỗ lên bàn, mở ngắm vài .

Xà phòng thơm thật , nhưng hộp gỗ quá đơn sơ, tương xứng.

“A Trung, đây.”

Tùy tùng vội vàng đặt đồ trong tay xuống, chạy .

Đỗ Thiếu Huyên lệnh: “Tìm một cái hộp ngọc thật để đựng mấy bánh xà phòng thơm . Ta tặng cho cô mẫu.”

Tùy tùng xà phòng thơm thu hút, thêm vài , vội vàng .

“Ủa, chủ tử, d.a.o găm của ngài ? Bị rơi ạ? Ngài , tìm ngay.”

Hắn sốt ruột đến dậm chân. Đỗ Thiếu Huyên thản nhiên : “Tặng .”

Tùy tùng hoài nghi tai nhầm: “Đây... đây là món quà sinh nhật của vị tặng ngài, thể tùy tiện tặng khác như ?”

Con d.a.o găm vật tầm thường, nó rèn từ thép tinh luyện đặc biệt, c.h.é.m sắt như c.h.é.m bùn, vô cùng sắc bén.

Đó cũng là vật yêu thích của Đỗ Thiếu Huyên, ngày thường bao giờ rời .

Đỗ Thiếu Huyên như điều dĩ nhiên: “Đã tặng thì là đồ của , xử lý thế nào là tùy . Cũng chuyện gì to tát, bảo biểu ca cho một cái khác là .”

Mộc Vãn Tình quá thật thà, cần một con d.a.o để phòng .

Thà để nàng đ.â.m khác, còn hơn để nàng thương.

Tùy tùng khóe miệng giật giật. Thôi , ngài vui là .

Bên , trong một sân tối tăm vang lên một tiếng kinh hô: “Nương, gì?”

Mộc Đại phu nhân vội bịt miệng con gái , hạ giọng: “Dao Nhi, con từ đến nay thông tuệ, hẳn là rõ tình cảnh của . Người như Ngũ hoàng tử một khi nảy sinh ý niệm, liệu dễ dàng buông tay ?”

Đàn ông tính chiếm hữu mạnh, đặc biệt là loại hoàng tử , từ nhỏ nâng niu, nấy.

Bất kể là thứ gì, đều dễ dàng . Một khi chiếm , sẽ thế nào?

Sắc mặt Mộc Cẩm Dao trắng bệch: “Nương, đừng nữa.”

Mộc Đại phu nhân thương nhất là đứa con gái , vì nàng mà hao hết tâm tư, đêm nào cũng mất ngủ.

“Nếu con ngoại thất (vợ bé, bồ nhí) của Ngũ hoàng tử, cũng nhiều. , Ngũ hoàng tử tính tình tàn bạo, động một chút là lấy roi quất , tuyệt đối chồng .”

 

 

 

 

 

Loading...