Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 42
Cập nhật lúc: 2025-11-07 01:50:36
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộc Vãn Tình đang ở bàn khác , chút kinh ngạc. Hắn (Đỗ Thiếu Huyên) trông giống kiểu sẽ những lời như . “Mời .”
Người quá đông, chia bốn bàn. Mấy vị "lão đại" (quan sai, thị vệ) cùng bàn với Đỗ Thiếu Huyên, những còn tự sắp xếp.
Mà cả nhà Mộc Vãn Tình thì ăn cùng các quan sai bình thường, ranh giới rõ ràng.
Thư Sách
Có thể , con Mộc Vãn Tình là hai phụ nữ duy nhất ở đây, nhưng thì chứ?
Cái gì mà phụ nữ chung bàn ăn cơm? Đã đày , cần thiết câu nệ lễ nghĩa như .
Hơn nữa, Mộc Vãn Tình hề khái niệm đó. Nàng vất vả món lẩu thập cẩm , chẳng lẽ còn lên bàn ăn ?
Món là quây quần ăn lúc nóng hổi mới ngon.
Đỗ Thiếu Huyên xuất tướng môn, cốt cách vô cùng kiêu ngạo, thà đổ m.á.u chứ quyết mở miệng cầu xin khác.
, thì khác.
“Ta một bẩm sinh yếu ớt, cơ thể yếu, ăn uống vô cùng kén chọn. Không cô món ăn nào giúp khai vị ? Chỉ cần một hai món là .”
Người đời đều , một công thức nấu ăn bí truyền thể truyền cho hậu thế, nuôi sống con cháu đời đời, ai nguyện ý đưa cho khác?
Hắn yêu cầu chút quá đáng, nhưng khi nghĩ đến biểu ca ốm yếu của , vẫn mở miệng.
Hai từ nhỏ cùng lớn lên, tình cảm tầm thường, huống chi, phận của biểu ca vô cùng đặc thù, trời sinh vô cùng tôn quý, gánh vác hy vọng của vô .
Nghe , Mộc Vãn Tình thêm vài giây. "Thân thích ? Chỉ e là trong lòng thì ," nàng thầm nghĩ. "Thật nha, ha ha ha."
Nàng nghĩ đến ân cứu mạng, đang báo đáp, liền ngần ngại gật đầu: “Ta sẽ cho ngài mấy công thức nấu ăn, coi như là giúp ngài việc đầu tiên.”
Đỗ Thiếu Huyên lúc mới nàng nghiêm túc.
Nàng tự hứa sẽ giúp ba việc, vốn để tâm, nhưng nàng và nghiêm túc.
Cho dù rơi bụi bặm, vẫn giữ cốt cách ngạo nghễ, thiếu nợ ân tình.
Đáy lòng dâng lên một tia tiếc nuối. Nếu nàng là nam tử, nhất định sẽ điều nàng về trướng để cùng kiến công lập nghiệp.
“Đa tạ Mộc Tam tiểu thư.”
Trong lúc họ chuyện, điên cuồng vung đũa. Trong miệng nhét đầy, trong bát cũng vun đầy, ai cướp là của đó.
Thấy nồi sắp cạn, càng vung đũa nhanh hơn, sợ khác gắp hết, ăn ngấu nghiến đến mức suýt nuốt cả đầu lưỡi.
Hương vị thật sự quá tuyệt, trăm vị hội tụ trong một nồi, vị nọ quyện vị , biến thành một mùi thơm đặc trưng, khiến nhớ mãi quên.
Mấy đôi đũa hẹn mà cùng gắp miếng củ cải cuối cùng, ai chịu nhường ai. Miếng củ cải ngấm đẫm nước dùng ngon thể tả, mềm mại, ngon rụng lông mày.
“Ta mấy ngày ăn bữa cơm nóng nào, các nhường tiểu .”
“Ngươi tuổi còn nhỏ, tuổi ăn bớt bữa nào bữa đó.”
Đối phương nhịn trợn mắt, như thể ai mà ăn bớt một bữa .
Các đồng bạn ngày thường xưng gọi , giờ vì một miếng ăn mà sắp đ.á.n.h .
“Tằng đại nhân, ông ngày nào cũng ăn, đây là đầu tiên đấy.” Thẩm Vĩnh ăn đến mỡ màng đầy miệng, thả phanh.
Nghe tay nghề của Mộc Tam tiểu thư là "nhất tuyệt", cứ nghĩ cũng chỉ cỡ đầu bếp tửu lầu, thường xuyên ăn tiệm như vẫn nhớ món ăn ở Hương Phiêu Lâu, tửu lầu một kinh thành.
ngờ, lầm to!
Món ngon hơn cái "kinh thành nhất lâu" nhiều!
Tằng đại nhân ha hả: “Ai dám bắt Tam tiểu thư nấu cơm mỗi ngày? Nàng bận lắm. Bữa là các cầu mãi, vất vả lắm mới đấy, các ngươi đều là thơm lây thôi.”
“Ta hôm nay chạy đường nhiều, vô cùng vất vả, cần bồi bổ.”
Bên cạnh, Mộc Vãn Tình thấy hết nhưng xen , chỉ mỉm .
Là nấu ăn, thấy hưởng ứng nhiệt tình như , nàng đương nhiên vui.
Mộc Nhị phu nhân ăn uống no đủ, ghé sát nhỏ giọng : “Vu Tứ tiểu thư các nàng còn ăn cơm, bây giờ? Chắc là cũng chuẩn lương khô.”
Mộc Vãn Tình nghĩ nghĩ, dậy múc hai bát cơm, chan nước dùng nóng hổi lên , mỡ màng óng ánh, hương thơm nức mũi.
Nàng cũng chào hỏi ai, kéo Mộc Nhị phu nhân lặng lẽ bưng cơm rời .
Vừa một đoạn, một bóng chặn đường các nàng. “Nhị thẩm, Vãn Tình , cơm thơm quá. Nói , còn ăn cơm nấu...”
Là Mộc Tử Phượng, đích trưởng tôn của Mộc gia. Hắn đầu bù tóc rối, cả bốc mùi chua lòm, mất phong phạm quý công tử ngày xưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-42.html.]
Mộc Vãn Tình ghét bỏ nhíu mũi. Không chịu tắm rửa thì ít nhất cũng quần áo chứ? Hôi c.h.ế.t , Đại phòng càng ngày càng ở bẩn. “Ngươi chặn đường .”
Mộc Tử Phượng những tránh, mà còn dán mắt bát cơm tay các nàng, thèm đến chảy nước miếng. “Đưa hai bát cơm cho .”
Cho ? Nói năng thật hùng hồn, vẫn còn tưởng là Đại thiếu gia Mộc gia .
Mộc Vãn Tình vô cùng mất kiên nhẫn. Đám phụ nữ Đại phòng còn điều, chứ đám đàn ông thì đúng là trời cao đất dày. “Lý do.”
Mộc Tử Phượng liếc mắt, một cách dĩ nhiên: “Ta là đường ca ruột của , là gia chủ tương lai của Mộc gia, là hy vọng của Mộc gia. Vãn Tình , thông minh như , hẳn là con gái xuất giá dựa cái gì, là nhà đẻ.”
Ngụ ý, tìm chỗ dựa thì đối xử với , cung phụng .
Đây là tư tưởng phổ biến của thời đại , đáng tiếc, nó vô dụng với Mộc Vãn Tình.
Mộc Vãn Tình khỏi bật . Chưa đến Mộc gia sa sút, chỉ riêng Mộc Tử Phượng, hưởng tài nguyên nhất của gia tộc, bồi dưỡng theo tiêu chuẩn của thừa kế.
Nếu gia tộc bình an vô sự, thể một thừa kế giữ vững gia nghiệp.
Theo lý, khi gia tộc gặp nạn, là gánh vác, che chở tộc nhân, tìm một con đường sống cho cả gia tộc. Đó mới là điều thừa kế nên .
rõ ràng , chút gánh vác nào, còn nản lòng, suốt ngày hoài niệm quá khứ, bảo việc thì lười biếng.
Không chỉ , mà cả cha con vẫn đắm chìm trong mộng ngày xưa, chấp nhận hiện thực.
Đàn ông, đôi khi còn yếu đuối và chịu nổi đả kích hơn phụ nữ.
“! Người thể dựa chỉ chính . Ngươi một là thông minh tài giỏi bằng , hai là tâm kế thủ đoạn bằng , mà còn chỗ dựa cho ?”
Nàng liếc mắt một cái thấu tâm tư của Mộc Tử Phượng. Bản bản lĩnh còn suốt ngày nghĩ đến mấy trò vớ vẩn.
Trước như , tuy cũng kiêu ngạo đáng ghét, nhưng còn khinh thường việc chơi thủ đoạn.
”Ngươi áp bức , bắt phục dịch, cung phụng ngươi ăn ngon mặc ? Ha ha ha, đời đừng hòng. Hay là ngươi tìm sợi dây thừng treo cổ , xem kiếp ?”
Nàng nay đều trực tiếp và sắc bén, một câu toạc tâm tư đối phương, vả mặt nể nang.
Thân là nam nhi mà lo tiến thủ, nghĩ che chở vợ con cha , thì tác dụng quái gì.
Mặt Mộc Tử Phượng nóng bừng, khỏi thẹn quá hóa giận: “Ngươi là con gái, thông minh thì ích gì? Đã thể kiến công lập nghiệp, thể nối dõi tông đường. Một con nhãi ranh mà dám chuyện với như , ngươi tin đ.á.n.h ngươi ...”
Đỗ Thiếu Huyên thấy cảnh , ánh mắt trầm xuống. Hắn ghét nhất loại cặn bã bắt nạt phụ nữ.
Hắn định qua giải vây, liền thấy Mộc Vãn Tình tung một cước, đá thẳng đầu gối Mộc Tử Phượng. Hắn khuỵu xuống, quỳ rạp mặt Mộc Vãn Tình, đau đến nhe răng trợn mắt.
Mộc Vãn Tình từ cao xuống, khinh thường tột độ: “Chỉ thế thôi? Hả?”
Kiếp , kỳ nghỉ hè nào nàng cũng ném trại huấn luyện đặc biệt, học ít thứ, bao gồm cả cầm nã thủ và võ thuật.
Tuy chỉ là múa may qua loa, nhưng đối phó với một hai gã đàn ông vấn đề gì.
Đương nhiên, đối mặt với cao thủ thực sự thì vẫn nhận thua.
Nàng đá thêm hai cái cho hả giận mới kéo Mộc Nhị phu nhân .
Đỗ Thiếu Huyên chứng kiến bộ, khóe miệng giật giật.
Người tùy tùng phía trân trối: “Mộc Tam tiểu thư quả là phi thường, còn mạnh mẽ đanh đá hơn cả phụ nữ biên quan.”
Đỗ Thiếu Huyên thản nhiên : “Là do đường ca của cô quá yếu.”
Một tên phế vật ngay cả phụ nữ cũng bằng, mà còn dám là chỗ dựa cho Mộc Vãn Tình.
Đầu óc bệnh!
Tùy tùng ngây . Sao ý bênh vực Mộc Tam tiểu thư thế ? Không thể nào?
Chủ tử nhà là hiểu phong tình, đối với bất kỳ nữ nhân nào cũng thèm liếc mắt, thể...
Mẹ con Mộc Vãn Tình dọc hành lang dài, mùi hương bay xa mười dặm, khiến ngoái , thèm đến chảy nước miếng, bọn trẻ con thèm oang oang.
Lục thẩm (vợ Lục thúc) từ trong phòng , chút ngượng ngùng: “Đệ , Tình nhi, thể dùng cái đổi một bát cơm ?”
Đó là một hạt đậu vàng nhỏ xíu, thế nào mà giấu qua sự điều tra của quan sai.
À, cũng thể là lúc tiễn đưa, lén đưa cho họ.
Mộc Nhị phu nhân về phía con gái, Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu, bà lúc mới : “Được chứ.”
Cho là thể nào, em ruột cũng rõ ràng. Đây là quy củ Mộc Vãn Tình đặt .