Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 39

Cập nhật lúc: 2025-11-07 01:37:22
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Mặt trời chiều ngả về tây, đoàn mệt mỏi lết khách điếm.

Chủ tớ Vu Tứ tiểu thư lẫn lộn trong đám đông, mờ mịt .

Quan sai sắp xếp cho dừng chân, thì ở phòng chứa củi, thì ở giường tập thể. Đám phạm nhân lưu đày ngoan ngoãn lời, thứ diễn trật tự.

Sắc mặt Vu Tứ tiểu thư càng ngày càng khó coi. Điều kiện ăn ở tệ đến như , nàng thể tưởng tượng nổi thể ngủ ở một nơi thế .

Mười mấy một phòng, mà ở?

Nàng một nữa ý thức rõ ràng, đây chính là cuộc sống thường ngày của phạm nhân lưu đày, chỉ cực khổ và tuyệt vọng.

Nàng càng kiên định quyết tâm gả.

“Mộc bá mẫu, các ngày nào cũng ăn ngon, ở như , lâu ngày cơ thể chịu nổi? Sắc mặt của ...”

Nàng Mộc Nhị phu nhân đang sắc mặt hồng hào, chợt khựng .

Trước đó để ý, bây giờ mới phát hiện khí sắc của nhà họ Mộc , dáng nhanh nhẹn, khác biệt với những mặt mày xanh xao xung quanh, như thể là của hai thế giới khác .

Mộc Nhị phu nhân thoáng bối rối, định gì đó thì bỗng mắt sáng lên: “Tình nhi, ở đây!”

Mộc Vãn Tình cõng cái bọc thong thả từ cửa, theo là ba cha con nhà họ Mộc đang xách chăn đệm và các vật dụng quan trọng.

Một quan sai lập tức nhiệt tình đón chào: “Tam tiểu thư, sắp xếp hai phòng cho cô .”

Mộc Vãn Tình thích ngược đãi bản , tiền là cải thiện điều kiện sống. Trước chen chúc một phòng, bây giờ là hai phòng!

Một phòng cho ba cha con Mộc gia, một phòng cho con Mộc Vãn Tình. Hai phòng sát vách, thể dễ dàng hỗ trợ lẫn .

Nàng khẽ gật đầu chào vị quan sai: “Đa tạ.”

Thái độ tự nhiên, phóng khoáng, hành xử đúng mực.

Vu Tứ tiểu thư thấy hết, cảm thấy càng lúc càng khó hiểu. Tại quan sai chỉ giao tiếp với Mộc Vãn Tình? Người đầu Nhị phòng là Mộc Nhị Gia chứ?

Trong phòng một cái giường lớn, một cái giường nệm, bình phong là phòng vệ sinh, quét dọn sạch sẽ.

Mộc Vãn Tình nhanh chóng đảo mắt một vòng, khá hài lòng với môi trường xung quanh.

Tiểu nhị ân cần hỏi: “Khách quan, ngài còn cần gì nữa ạ?”

Mộc Vãn Tình tháo cái bọc xuống, bên trong là quần áo tắm rửa sạch sẽ. “Mang mấy thùng nước ấm đến, mang thêm mấy phần bánh.” Ăn hết thì gói mang .

Nàng đưa mười văn tiền boa, tiểu nhị cũng chê ít, vui vẻ nhận lời: “Vâng, ngay.”

Mộc Vãn Tình hai chủ tớ đang ở cửa, nhướng mày: “Vu Tứ tiểu thư, hai định thế nào? Ở chung phòng với chúng ? Hay là tự bỏ tiền thuê phòng khác? Các cô là dân lành, quan sai quản thúc, chỉ cần tiền là .”

Giọng nàng thanh lãnh, toát một khí thế khó tả.

Vu Tứ tiểu thư bận rộn ở phòng bên cạnh, cô gái sắc sảo mặt, cảm thấy áp lực lớn. “...Ở chung với các .”

Ở một nơi xa lạ, nàng dám ở một ?

Mộc Vãn Tình dứt khoát: “Vậy . Cô ngủ giường nệm, v.ú của cô ngủ đất, chịu ?”

Nàng sắp xếp cả , Vu Tứ tiểu thư còn ? “Chịu.”

Chủ tớ các nàng chỉ mang theo một cái bọc, cũng gì nhiều để thu dọn.

Mộc Vãn Tình thầm nghĩ Vu gia thật thú vị, vứt con gái mặc kệ, đừng đến của hồi môn, ít nhất cũng chuẩn cho chút hành lý chứ.

Người thì là gả con gái, còn tưởng là vứt gánh nặng.

“Cô mang theo chăn đệm, thấy các cô đơn chiếc dễ dàng gì, bộ chăn đệm Trần gia đưa cho cô dùng . Ở chung phòng với chúng thì cần trả tiền trọ, còn chi phí ăn mặc thì tự lo liệu, chứ?”

Thư Sách

Vu Tứ tiểu thư sững sờ: “Cái gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-39.html.]

Mộc Vãn Tình tìm một cái ghế xuống, vẻ chuyện thẳng thắn: “Cả nhà chúng mỗi ngày chi tiêu một lượng rưỡi bạc. Một lượng là góp tiền ăn chung với quan sai, nửa lượng là tiền trọ. Thêm cô, tiền trọ thể bỏ qua, nhưng tiền ăn uống tính thêm.”

Nàng lý do gì b.a.o n.u.ô.i Vu Tứ tiểu thư, tiền của nàng tự nhiên mà .

Vu Tứ tiểu thư kinh ngạc nên lời, bà v.ú thì tức giận: “Tiểu thư nhà là con dâu tương lai của Mộc gia các . Người 'gả chồng gả chồng, cơm áo nhờ chồng', Mộc gia trách nhiệm chăm sóc tiểu thư nhà ...”

Sao thể bắt các nàng tự bỏ tiền? Quá đáng thật.

Mộc Vãn Tình lười tranh cãi với một hầu: “Vu Tứ tiểu thư, gả, cũng thể hiểu tâm trạng của cô. Dù gả một cái là thành tội phạm, thành vợ của phạm nhân khinh rẻ.”

Nàng dừng một chút: “Cho nên, ngay từ đầu chúng phân chia rạch ròi, đừng dính dáng quá nhiều. Ngày nào đó cô tìm tấm chồng khác, Mộc gia sẽ tác thành cho.”

Cách của nàng chút tưởng, Vu Tứ tiểu thư ngây cả . “Sao cô nghĩ rằng, chúng cùng đồng hành một đoạn đường như còn thể giữ danh tiếng để gả cho khác...”

Mộc Vãn Tình xua tay, mấy thứ đó vấn đề: “Cô bằng lòng nghĩa nữ của cha ?”

Vu Tứ tiểu thư một nữa ngây , theo kịp mạch suy nghĩ của nàng. “Nghĩa nữ?”

Nhân duyên thể cưỡng cầu, Mộc Vãn Tình cảm thấy ngay từ đầu chuyện sẽ cho tất cả. “ . Hôn thư trả về, giải trừ hôn ước, chỉ nghĩa nữ. Coi như huyết thống cũng thể trở thành , cùng nâng đỡ, giúp đỡ lẫn .”

“Cô thể về, mà Mộc gia chúng phúc hậu nhân nghĩa nhất, thể bỏ mặc cô.” Nàng tự hào khoe khoang một phen. “Đương nhiên, cũng Nhị ca của cưới một vợ cam tâm tình nguyện, để bất hạnh cả đời.”

Nàng thương chính là ca ca của . Một thiếu niên rạng rỡ, xứng đáng một vợ mà trong mắt chỉ .

Vu Tứ tiểu thư , mà là thích hợp.

“Bất kể là hôn nhân hợp tác, đều dựa sự tự nguyện...”

“Tam tiểu thư, đồ ăn mua đủ cả , cô mau xem !” Bên ngoài truyền đến một giọng , cắt ngang lời Mộc Vãn Tình.

Nàng liếc sắc trời, cũng đến lúc nấu cơm tối. Nàng hứa sẽ một bữa tiệc lớn khao .

“Ta việc ngoài một lát, cô cứ từ từ suy nghĩ, cần vội.”

Vu Tứ tiểu thư nhịn gọi nàng : “Chờ , cô thể chủ ?”

“Đương nhiên.” Mộc Vãn Tình toát vẻ tự tin, ánh mắt ngời sáng.

Đây là sự tự tin mà Vu Tứ tiểu thư bao giờ thấy ở những cô gái khác.

Nàng , liền dẫn theo cả nhà phụ giúp.

Vu Tứ tiểu thư trong lòng bất an, vội đóng cửa phòng , dung nhan xinh lộ vẻ yếu ớt, tâm thần yên.

Nàng nên lựa chọn thế nào?

Nàng vợ phạm nhân, nhưng một nữ tử đơn độc thể ? Bên ngoài nguy hiểm.

Bà v.ú ôm lấy tiểu thư nhà , mắt đầy thương xót: “Tiểu thư, thấy đáng tin cậy. Nàng mới bao lớn chứ, trong nhà cưng chiều đến mấy cũng thể để nàng xen hôn sự của trưởng. Cũng nàng ý đồ gì. Quy củ nhà họ Mộc thật lộn xộn, quá lộn xộn.”

Lại thể để một tiểu cô nương xuất giá mặt chuyện. Đây là coi thường ai ?

Vu Tứ tiểu thư thần sắc mờ mịt, như một con nai con lạc đường: “ nàng ý đồ gì chứ? Ta cái gì .”

“Cô nhà đẻ, cha em để dựa dẫm...” Bà v.ú chút yếu ớt, rõ ràng là đủ tự tin. “Lão gia là Ngự Sử, chỉ cần ông cầu xin Hoàng thượng, Mộc gia thể miễn tội. Mộc gia chắc chắn đang trông chờ điều .”

Vu Tứ tiểu thư khổ: “Vậy bà thấy, phụ sẽ cầu xin ?”

Bà v.ú im lặng. Sẽ ! Nếu , ông sớm góp lời với Hoàng thượng .

“Lão gia đó là đại công vô tư.” Bà v.ú trong lòng cũng chút oán trách, nhưng vẫn hết lời khuyên nhủ: “Tiểu thư, ngài cũng đừng oán lão gia. Sau ngài cứ thư về nhiều để hàn gắn quan hệ với nhà đẻ. Phải rằng, chỗ dựa của phụ nữ chính là nhà đẻ. Có phủ Ngự Sử ở đó, Nhị phòng Mộc gia cung phụng, nâng niu ngài, ai dám vượt mặt ngài.”

trung thành tận tâm, một lòng vì tiểu thư nhà , nhưng suy cho cùng vẫn là xuất hạ nhân, tầm kiến thức hạn.

Còn gả , nhà chồng cung phụng, chỉ bằng việc một cha Ngự Sử?

Cho dù địa vị hai nhà chênh lệch, Mộc gia trở thành tù nhân, nhưng thế nào nữa, họ cũng là nắm giữ tương lai của Vu Tứ tiểu thư.

 

 

 

 

Loading...