Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 377: Sát thần giáng thế và tình địch xuất hiện
Cập nhật lúc: 2025-12-10 11:26:33
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Là Đỗ Thiếu Huyên!
Hắn mang theo một sát khí, đạp lên xác c.h.ế.t từng bước tới. Mày kiếm mắt sáng lạnh lùng, chiến ý sục sôi như sát thần giáng thế. Cung tên trong tay ngừng b.ắ.n , mỗi mũi tên đều ghim chặt mục tiêu xuống đất, biến kẻ thù thành cái sàng đẫm máu. Lực đạo mạnh mẽ, độ chính xác cao đến mức khiến líu lưỡi.
Từng tên hắc y nhân kêu t.h.ả.m thiết ngã gục, mùi m.á.u tanh nồng nặc bao trùm gian.
Cục diện xoay chuyển trong nháy mắt. Mộc Vãn Tình trút tàn cuối cùng, hai chân mềm nhũn, thể tự chủ ngã xuống.
Một cơn gió lướt qua, đôi cánh tay rắn chắc kịp thời ôm lấy nàng. Ánh mắt đàn ông tràn ngập lo âu: "Vãn Tình, nàng thương ở ?"
Mộc Vãn Tình cảm thấy may mắn vì thoát c.h.ế.t trong gang tấc, mệt mỏi rã rời khi tinh thần căng thẳng quá độ: "Ta , đến thật kịp thời."
Đỗ Thiếu Huyên sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lạnh lẽo của nàng, đau lòng khôn xiết. Khoảnh khắc tin nàng gặp chuyện, cả lạnh toát, kinh sợ, vứt bỏ thứ ngày đêm phi ngựa nghỉ.
Nhanh lên, nhanh hơn nữa!
May mắn , đến kịp.
"Đừng sợ, ở đây ."
Hắn cực kỳ kiềm chế, miệng những lời lo lắng sướt mướt, nhưng lực đạo ôm chặt lấy Mộc Vãn Tình và cơ thể đang run rẩy nhè nhẹ tiết lộ cảm xúc chân thật nhất của . Hắn đang sợ hãi, sợ đến phát run.
Mộc Vãn Tình cảm nhận rõ điều đó, nhẹ nhàng ôm . Đổi là cái ôm càng siết chặt hơn, như hận thể khảm nàng cốt nhục, che chở nàng một đời bình an. Trong lòng nàng mềm nhũn, lười biếng dựa lồng n.g.ự.c động đậy. Mỗi gặp nguy hiểm, luôn là đầu tiên chạy đến bên nàng.
"Ta . Giữ một tên còn sống để thẩm vấn. Cho cứu hỏa... Thôi, lửa cứu nữa , cứu dân làng ."
Đỗ Thiếu Huyên mang theo đội quân tinh nhuệ nhất của Đỗ gia, lập tức phong tỏa lối , kiểm soát bộ ngôi làng.
Lúc , đám hắc y nhân đều trong vũng máu. Đỗ gia quân bắt đầu dọn dẹp chiến trường và cứu . Vì nhà cửa bằng tranh tre vách đất nên một khi bén lửa là thể ngăn cản, ngọn lửa ngút trời, căn bản cách nào dập tắt.
Vợ trưởng thôn nghiêng ngả lảo đảo chạy tới: "Tình cô nương! Tình..."
Giọng bà đột ngột tắt lịm, khiếp sợ Mộc Vãn Tình: "Cô là ai?"
Mộc Vãn Tình sửng sốt, sờ lên mặt . Sự việc xảy quá bất ngờ, nàng kịp hóa trang chạy ngoài.
"Thím , nhà đều cả chứ? Trưởng thôn , mời ông đây, lời ."
Trưởng thôn nhường nhà cho nàng, cả gia đình sang ở nhờ nhà họ hàng. Vợ trưởng thôn giọng quen thuộc mới hồn. Đây đúng là Tình cô nương mà, nhưng mặt mũi đổi thế ?
Đám hắc y nhân chỉ còn hai kẻ sống sót. Ban đầu chúng cứng đầu chịu khai, nhưng Đỗ gia quân thủ đoạn thẩm vấn riêng trong quân đội, nhanh moi thông tin từ miệng chúng.
Chúng là thành viên của Niêm Hoa Lâu, mấy ngày nhận một đơn hàng lớn, treo thưởng một trăm vạn lượng bạc để lấy đầu Thanh Bình quận chúa. Niêm Hoa Lâu dốc bộ lực lượng, do thủ lĩnh đích dẫn đội giăng thiên la địa võng.
"Niêm Hoa Lâu?" Mộc Vãn Tình cái tên thấy là lạ.
Sắc mặt Đỗ Thiếu Huyên đen sì dọa : "Là tổ chức sát thủ bí ẩn và lớn nhất giang hồ, thế lực trải rộng khắp các nước, tồn tại lâu đời. Bọn chúng hành tung quỷ quyệt, bao giờ thất thủ. Quan phủ tâm diệt trừ nhưng lực bất tòng tâm."
Bọn chúng chỉ võ công cao cường, thủ đoạn tàn độc mà còn giỏi ngụy trang, khiến khó lòng phòng .
Mộc Vãn Tình nhíu mày: "Một trăm vạn lượng? Coi như là mức thưởng cao nhất trong lịch sử nhỉ. Là kẻ nào g.i.ế.c ?"
Thật là quá đề cao nàng .
"Cái chỉ thủ lĩnh bọn chúng mới ." Đỗ Thiếu Huyên ghét nhất là dùng võ phạm cấm. Nam nhi đại trượng phu võ công tòng quân bảo vệ đất nước? "Tuy nhiên, dù lên trời xuống đất cũng sẽ đào kẻ ." Sau đó băm vằm trăm mảnh, nghiền xương thành tro.
mặt lộ chút cảm xúc nào, chuyển chủ đề: "Ta mang theo bánh hạnh nhân nàng thích ăn nhất..."
Khi nhận tin dữ, nhà bếp vặn mang điểm tâm tới, vốn định gửi cho nàng. Hắn móc hộp điểm tâm , mở nắp thì thấy bên trong vỡ vụn thành cám.
Mộc Vãn Tình chê, nhặt một mảnh lên ăn, mắt cong cong: "Ngon lắm."
Vị ngọt ngào của điểm tâm tan trong miệng, trấn an dây thần kinh đang căng thẳng cực độ.
"Hỏi xem tại chúng mò đến đây đốt nhà g.i.ế.c giữa đêm khuya?"
Hỏi mới , đám sát thủ lùng sục khắp núi, thấy ở cũng chẳng thèm điều tra, trực tiếp đồ sát cả thôn. Thà g.i.ế.c nhầm một ngàn còn hơn bỏ sót một , đây chính là tâm thái của sát thủ. Nếu mục tiêu ở đây thì , thì dân làng chỉ thể tự nhận xui xẻo. Dù g.i.ế.c như ngóe cũng quen tay .
Nói cách khác, dù Mộc Vãn Tình ở trong thôn thì chúng cũng sẽ tha cho dân làng.
Một bóng từ trong bóng tối lao , đ.ấ.m đá túi bụi tên sát thủ trói: "Súc sinh! Lũ súc sinh vô nhân tính!"
Là trưởng thôn. Ông mắt đỏ ngầu, tức đến phát điên. Gia viên của họ hủy hoại trong chốc lát, dân ngủ say quá kịp chạy thoát khỏi đám cháy. Chỉ trong một đêm, nhà tan cửa nát.
Những dân khác cũng ùa lên. Sát thủ trói tứ chi, thể phản kháng, chỉ thể mặc cho xâu xé. Ngày xưa g.i.ế.c như ngoé, giờ thành cá thớt, đây là báo ứng.
Mộc Vãn Tình bình tĩnh cảnh , sắc mặt mấy .
Một phụ nữ đột nhiên lao tới nhưng A Đại và A Nhị chặn . Bà mắtằn đỏ ngầu, phẫn nộ chất vấn: "Là các dẫn lũ súc sinh tới! Là các rước họa thôn..."
Đây là giận cá c.h.é.m thớt lên đầu Mộc Vãn Tình, hận thể lao đ.á.n.h nàng một trận.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Huyên lạnh lùng, quát lớn: "Làm càn! Thanh Bình quận chúa ở đây, còn mau quỳ xuống!"
Hắn là võ tướng, mang theo sát khí chiến trường, dọa phụ nữ run lẩy bẩy. Quận chúa gì cơ?
Trưởng thôn thỉnh thoảng ngoài, chút chuyện thế giới bên ngoài, vội vàng dẫn dân làng quỳ rạp xuống: "Thảo dân tham kiến Quận chúa." Còn chuyện đổi khuôn mặt... chắc là sở thích của quý nhân ?
A Nhị tuy thương nhưng vẫn trừng mắt phụ nữ : "Còn ngẩn đó gì? Phàm là quan viên nhị phẩm gặp chủ t.ử nhà đều hành lễ, đến Hoàng t.ử Công chúa còn khách sáo với ngài , ngươi phạm thượng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-377-sat-than-giang-the-va-tinh-dich-xuat-hien.html.]
Xảy chuyện thế ai mà , trong lòng họ cũng khó chịu, nhưng đổ lên đầu họ thì quá đáng .
Trưởng thôn sợ hãi quát: "Mẹ cái Đào, còn mau quỳ xuống!"
Người phụ nữ sợ hãi, hai chân mềm nhũn quỳ xuống.
A Nhị bảo vệ chủ t.ử vô cùng mãnh liệt: "Còn nữa, đám sát thủ nhân tính, gặp là g.i.ế.c, liên quan gì đến chủ t.ử nhà ? Oan đầu nợ chủ, đừng nhầm lẫn lung tung."
Đỗ Thiếu Huyên nhíu mày, ánh mắt vui. Dám cướp lời thoại oai phong của ?
Người phụ nữ nhịn gào : "Đào Nhi nhà còn nhỏ như , tâm can đau quá..."
Hóa con của bà c.h.ế.t cháy. Tuy là do gia đình bà mải cứu con trai mà bỏ quên con gái, nhưng dù cũng là m.á.u mủ ruột rà, đau lòng cho ?
Mộc Vãn Tình thầm thở dài. Nếu nàng mặc kệ, những thực sự còn đường sống. Không nhà cửa, tài sản, sống thế nào đây?
"Trưởng thôn, tiếp theo ông dự tính gì ?"
Trưởng thôn vẻ mặt tuyệt vọng. Vốn tưởng rằng thể đón một cái Tết sung túc, giờ nhà cửa cháy rụi, đồ đạc mất hết. Ông c.h.ế.t quách cho xong.
Thấy ông ngẩn ngơ, Mộc Vãn Tình day day trán: "Mọi xuống núi ?"
Trưởng thôn sửng sốt: "Xuống núi? Chúng cái gì cũng , đến đất cũng , dựa gì mà sống?"
Mộc Vãn Tình trầm ngâm: "Chuyển xuống chân núi ở, cấp cho mỗi hai mẫu đất, mỗi nhà một căn nhà."
Còn chuyện như ? Mắt trưởng thôn sáng rực như c.h.ế.t đuối vớ cọc: "Cái gì? Ngài thật chứ?"
Dân làng ngạc nhiên, vui mừng, hoang mang, sợ hãi. Muốn ngoài ? Họ giao tiếp với bên ngoài thế nào.
Mộc Vãn Tình : "Thật. Nếu đồng ý, sẽ cho sắp xếp, coi như trọn vẹn một hồi duyên phận của chúng ."
Bản trưởng thôn thì , ông cũng tin Mộc Vãn Tình sẽ lừa họ, họ gì để mà lừa . Chỉ là... " chúng đời đời kiếp kiếp sống ở đây, một rời ."
Mộc Vãn Tình nhàn nhạt : "Trong thôn mấy đứa trẻ thông minh, học thì tiếc lắm. Chuyển xuống chân núi thể tìm trường học cho chúng, nếu đứa nào học hành thành tài thì cả thôn đều hy vọng."
"Cây đổi chỗ thì c.h.ế.t, đổi chỗ thì sống. Vì con cháu đời , vẫn nên bước khỏi núi lớn."
"Ngài để chúng bàn bạc kỹ ." Trưởng thôn bắt đầu suy nghĩ cách thuyết phục dân làng.
Mộc Vãn Tình chỉ gợi ý, còn họ đồng ý nàng ép buộc, coi như tròn bổn phận.
"Được, trời sáng sẽ xuống núi, để một , nghĩ kỹ thì với ."
Trời dần sáng. Đỗ Thiếu Huyên xổm xuống mặt Mộc Vãn Tình: "Lên , cõng nàng xuống núi."
Đường núi gập ghềnh khó nhưng Đỗ Thiếu Huyên vững vàng như đất bằng. Nằm lưng , Mộc Vãn Tình chẳng mấy chốc ngủ thϊếp , nàng quá mệt mỏi .
Đỗ Thiếu Huyên tiếng thở đều đều của nàng, nỗi lo lắng bồn chồn mấy ngày qua dần tan biến. Nàng vẫn bình an vô sự, thật . Hốc mắt hiểu ươn ướt.
Mặt trời mọc ở phương Đông, ngày mới bắt đầu, là một ngày nắng .
Dưới chân núi, lính gác trùng trùng điệp điệp, ba tầng trong ba tầng ngoài, cho phận sự gần. Bá tánh thấy thế đều tránh xa. Hiện trường im phăng phắc, tổng cộng ba phe nhân mã tập hợp ở đây, ai phản ứng với ai.
Chim chóc bay lên, trong rừng động tĩnh.
Chỉ thấy một nhóm . Đỗ gia quân mắt tinh, lập tức đón lên: "Tham kiến chủ soái."
Đỗ Thiếu Huyên mang hơn một ngàn lên núi, chân núi cũng để hơn một ngàn vây kín ngọn núi.
Hắn hạ giọng: "Im lặng."
Một bóng cao lớn bước tới. Nhìn thấy nữ t.ử bất động lưng Đỗ Thiếu Huyên, sắc mặt đó đại biến: "Mộc Vãn Tình..."
Thư Sách
Đỗ Thiếu Huyên nhíu mày. Đây là Chỉ huy sứ Ô Y Vệ? "Nói nhỏ thôi, nàng đang ngủ."
Vi Thiệu Huy nhắm mắt, đè nén cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, khi mở mắt là vị Chỉ huy sứ lạnh lùng vô tình.
"Bị thương ?"
Đỗ Thiếu Huyên thật sâu, thầm đề phòng. Hắn khẽ lắc đầu, lặng lẽ cõng Mộc Vãn Tình về phía xe ngựa.
"Ưm?" Người lưng cựa quậy. Mộc Vãn Tình chớp chớp mắt, lờ mờ tỉnh dậy. Đây là ?
Đỗ Thiếu Huyên nghiêng đầu, thấy dáng vẻ ngái ngủ đáng yêu của nàng, khóe miệng khẽ cong lên: "Tỉnh ? Đói ? Ăn chút gì ngủ tiếp."
Một giọng khác vang lên: "Có mì canh xương hầm, còn thịt băm, một bát ?"
Mộc Vãn Tình tiếng sang. Ơ, cũng tới ? Vừa . "Vi đại nhân?"
Vi Thiệu Huy đến muộn một bước, Đỗ gia quân chặn ở chân núi. Không xông , mà là cần thiết lưỡng bại câu thương. "Ta phụng chỉ đến đón Thanh Bình quận chúa. Ngài bình an vô sự, Hoàng thượng nhất định sẽ vui."
Hắn cố tình giữ cách. Mộc Vãn Tình hiểu tình cảnh của , cũng thuận thế khách sáo chào hỏi: "Vất vả cho Vi đại nhân ."
Vi Thiệu Huy vô cùng khắc chế, cụp mắt xuống: "Làm việc vì Hoàng thượng là bổn phận."
Đỗ Thiếu Huyên , cau mày, cứ cảm thấy chỗ nào đó sai sai. Ánh mắt gã đàn ông Vãn Tình ngày càng bình thường.
Trong khoảnh khắc, chuông báo động trong lòng reo vang...