Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 332: Sóng gió chốn cung đình
Cập nhật lúc: 2025-12-05 09:17:18
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộc Cẩm Dao cảm thấy tâm trạng vô cùng phức tạp. Nàng cứ ngỡ Mộc Vãn Tình đủ lợi hại , lấy phận nữ nhi mà vững trong triều đình, mở tiền lệ từng cho triều Đại Tề. ngờ, Mộc Vãn Tình còn thể lợi hại hơn thế nữa, nàng còn kiếm tước vị cho cả phụ .
"Cẩm Nương, Cẩm Nương, cô chứ?" Tiếng gọi bên tai khiến Mộc Cẩm Dao bừng tỉnh.
Nàng hồn, đáp: "Ta , xem ruộng thực nghiệm đây."
Mộc Vãn Tình giỏi giang như , nàng tuy bằng nhưng cũng thể tụt hậu quá xa . Nàng những cây lúa thưa thớt, âm thầm thề rằng nhất định trồng lúa nước! Đây là ước mơ lớn nhất đời nàng. Chỉ như , nàng mới thực sự thành công, mới thể lưu tên tuổi của trong thời đại .
Đạo thánh chỉ phong hầu sức ảnh hưởng vượt xa tưởng tượng của , khiến lòng khó mà bình tĩnh. Thế nên, khi các trường nữ học mở ở khắp nơi, bá tánh suy tính , quyết định cho những bé gái thông minh lanh lợi trong nhà học. Biết con gái trở thành một Thanh Bình quận chúa thứ hai thì ?
Phủ của Mộc Vãn Tình cũng thăng cấp, biển hiệu mới, mặt tiền sửa sang theo quy cách của một Quận chúa phủ. Còn phủ bên cạnh thì Nội Vụ Phủ chi tiền mua , cải tạo thành phủ Thanh Bình Viễn Hầu để ban cho vợ chồng Mộc nhị gia.
Mộc Vãn Tình mặt cha tiến cung tạ ơn. Những lời ý nàng tuôn như suối, khiến khóe miệng Hoàng thượng khẽ nhếch lên.
"Lần đầu tiên trẫm thấy ngươi khéo ăn khéo như đấy."
Mộc Vãn Tình tủm tỉm: "Ồ, do tâm trạng thần mà." Chủ yếu là xem tâm trạng thôi.
Hoàng thượng im lặng một chút : "Cứ cho , trẫm chờ xem ngươi xin xỏ cái gì."
Khóe miệng Mộc Vãn Tình giật giật. Ngài thật dám nghĩ nha, bông gòn và khoai tây đều , còn trông chờ bảo bối gì nữa? Khoai lang ?
lúc , Tổng quản nội thị vội vã chạy , sắc mặt trắng bệch dọa : "Hoàng thượng, Từ Ninh Cung xảy chuyện ! Thái hậu và Đỗ Soái đều ngất xỉu!"
Thư Sách
Thái hậu vì nhớ nhà nên đặc biệt triệu Đỗ Soái tiến cung, chuyện ghi chép từ .
Tin tức như sét đ.á.n.h ngang tai, khiến sắc mặt biến đổi kịch liệt. Xảy đại sự !
Hoàng thượng tin thì biến sắc, bật dậy lao ngoài, bước gấp gáp đến mức suýt chút nữa đụng cửa.
Mộc Vãn Tình lòng nóng như lửa đốt vội chạy theo. Đang yên đang lành ngất xỉu? Chẳng lẽ hại?
Khi Hoàng thượng bước chân Từ Ninh Cung, chỉ thấy chạy loạn như ruồi mất đầu, khung cảnh vô cùng hỗn loạn, ai chủ trì đại cục.
Hai đang hôn mê đặt giường, sắc mặt trắng bệch còn chút máu.
Tim Hoàng thượng như một bàn tay vô hình bóp chặt, đau đớn từng cơn. Ngài c.ắ.n mạnh đầu lưỡi, mượn cơn đau để giữ tỉnh táo. Không gấp, gấp gáp sẽ sinh loạn.
"Tất cả , chạy loạn nữa! Ra một bên cho trẫm! Tiểu Lục Tử, tuyên thái y, gọi tất cả thái y đến đây!"
"Vâng!"
Các thái y nhanh chóng mặt, vây quanh hai chẩn bệnh một hồi đưa kết luận: "Hoàng thượng, là trúng độc."
Hoàng thượng tin dữ, cảm thấy trời đất cuồng. Lại là trúng độc! "Mau giải độc cho họ!"
Các thái y bàn luận hồi lâu vẫn tìm là loại độc gì. Điều khiến Hoàng thượng tức điên, kịp trách mắng thì cho triệu Ẩn Y - Tôn Thăng Vân tới.
Tôn Thăng Vân từng giải độc cho Hoàng thượng, bí mật nuôi dưỡng ngoài cung, là một con cờ ngầm và cũng là lá bùa hộ mệnh Hoàng thượng giữ cho .
"Hoàng thượng, thần cũng tra . Chỉ thể dùng kim châm cứu phong bế tâm mạch , tránh để độc khí công tâm."
Hoàng thượng hít sâu một : "Làm ."
Ngài đích canh chừng một bên, trong lòng hiện lên vô suy nghĩ. Chuyện trúng độc rùng rợn như xảy ngay tại Từ Ninh Cung, thực sự khiến ngài phẫn nộ. Ngay cả Thái hậu và Đỗ Soái bọn chúng cũng dám hại, đến lượt ngài ? Hoàng cung thanh lọc bao nhiêu , vẫn sạch sẽ?
Vấn đề là, nơi nào quyền lực sinh sôi thì nơi đó sẽ bao giờ sạch sẽ, huống chi đây là trung tâm quyền lực tối cao.
Từng đạo thánh chỉ ban xuống:
"Triệu Đại Lý Tự khanh và Binh Bộ thượng thư tới đây."
"Giam lỏng bộ trong Từ Ninh Cung, ý chỉ của trẫm, bất kỳ ai cũng tiếp cận."
"Lệnh cho cấm quân bao vây Từ Ninh Cung, phong tỏa hoàng cung, nội bất xuất ngoại bất nhập."
"Tuân chỉ."
Mộc Vãn Tình trầm mặc ở cửa, trong phiền, đôi mày nhíu chặt. Có cảm giác như mưa gió sắp kéo đến đầy trời.
Rốt cuộc là ai ? Dư nghiệt của Tấn Vương? Hay là Bắc Sở và Tây Vu? Những kẻ đều đủ động cơ để hạ độc. tại là Thái hậu và Đỗ Soái? Tại chọn Từ Ninh Cung? Và tại thời điểm ?
Vài tiếng bước chân dồn dập vang lên: "Cho chúng !"
Là các phi tần hậu cung đều chạy tới. Ai nấy đều vẻ mặt lo lắng, vội vã đến mức quần áo trang sức xộc xệch.
Hoàng thượng phất tay, thị vệ cho phép họ sân nhưng nội thất.
Hoàng hậu liếc Mộc Vãn Tình, chào hỏi nhạt nhẽo. Mộc Vãn Tình cũng đáp một câu cho lệ. Chuyện hai hợp cả tiền triều lẫn hậu cung đều , nhưng mấy năm nay vẫn chung sống hòa bình.
Hoàng hậu từ khi sinh công chúa và phạt, đầu óc tỉnh táo nhiều. Không hoàng t.ử thì tư cách đối đầu với trọng thần trong triều, còn Hoàng thượng ghét bỏ, coi như vật trang trí, thì còn ngày lành gì mà sống?
Hi phi vận y phục sặc sỡ, ở cửa vươn cổ trong, miệng còn liến thoắng: "Sao Thái hậu trúng độc chứ? Ai to gan dám hạ độc Thái hậu? Ngày thường vẫn đang yên đang lành mà. Sao cứ hễ Đỗ Soái cung là xảy chuyện thế ? Không là nhắm Đỗ Soái đấy chứ? Thái hậu chắc là Đỗ Soái liên lụy ."
Mấy năm nay nàng còn sủng ái như , nhưng nhờ Đại hoàng tử, bổng lộc vẫn đầu hậu cung.
"Ta mà, kẻ g.i.ế.c như ngóe, hai tay dính đầy m.á.u tanh ắt sẽ gặp báo ứng..."
Nàng cực kỳ ghét nhà họ Đỗ, một lũ điều. Nàng ý mời chào, là cho họ cơ hội leo lên thuyền của Đại hoàng tử. Bọn họ thì , từ chối thẳng thừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-332-song-gio-chon-cung-dinh.html.]
Hừ, đừng tưởng nàng bọn họ cùng một giuộc với Mộc Vãn Tình, cố ý đối đầu với nàng . Cậy là cữu cữu của Hoàng thượng mà coi ai gì ? Đợi Đại hoàng t.ử lên ngôi, những kẻ từng đắc tội nàng đều sẽ kết cục .
Những lời chạm đến giới hạn của Mộc Vãn Tình, nàng giận tím mặt: "Báo ứng? Cư nhiên kẻ dám Chiến thần Đại Tề sẽ gặp báo ứng? Ngươi tư cách gì mà phủ nhận công lao bảo vệ đất nước của tất cả tướng sĩ Đại Tề, công lao mà cả Tiên hoàng và Hoàng thượng đều thừa nhận? Ngươi xứng ? Ngươi còn là ?"
Hi phi ngờ phản ứng của nàng kịch liệt như , hổ tức giận: "Mộc Vãn Tình, ngươi dám..."
Mộc Vãn Tình thực sự phẫn nộ. Đỗ Soái là một đáng kính, ông cống hiến to lớn cho đất nước . Khi ông trúng độc đó, kẻ dẫm đạp lên ông để thượng vị, chuyện tuyệt đối thể dung thứ.
"Đỗ Soái trấn thủ biên quan nhiều năm, từ bỏ niềm vui gia đình, từ bỏ tất cả, liều c.h.ế.t sa trường để đ.á.n.h đuổi quân thù xâm phạm. Ông là hùng, mà ngươi dám mở miệng là báo ứng? Lương tâm ngươi ch.ó ăn ?"
Phàm là bình thường sẽ những lời vô liêm sỉ như thế. "'G.i.ế.c như ngóe'? Ông g.i.ế.c là quân địch! Ngươi thương xót tướng sĩ nước đồng cảm với quân địch, thể nghi ngờ, ngươi thật là Đại Tề ? Hay là gian tế?"
Nếu ả , thì đừng trách nàng nương tay.
Sắc mặt Hi phi đại biến: "Mộc Vãn Tình, ngươi đây là mượn đề tài để chuyện, cố ý hãm hại !"
Mộc Vãn Tình thật sự hiểu não của ả cấu tạo kiểu gì. Cho dù ưa Đỗ Soái thì cũng nên nhảy lúc . Tưởng rằng một hoàng t.ử là thể gì thì ?
"Hãm hại ngươi? Ngươi là cái thá gì mà đáng để lãng phí thời gian? Ngươi xứng ?"
Hi phi tức nổ phổi. Nói năng kiểu gì ?
Mộc Vãn Tình vẫn xả hết cơn giận: "Nếu những tướng sĩ tắm m.á.u chiến đấu ngoài , thì loại nữ nhân lấy sắc thờ như ngươi chỉ nước trong lòng quân địch mà vẫy đuôi xin thương hại thôi."
Một khi nước mất nhà tan, nữ t.ử hậu cung gì kết cục ? Chỉ thể chà đạp đến c.h.ế.t!
Hi phi tức đến run : "Mộc Vãn Tình, ngươi câm miệng!"
Hốc mắt nàng đỏ hoe, chực : "Hoàng thượng, xem kìa! Nàng ngay mặt mà dám bắt nạt nữ nhân của , đây là để mắt mà, Hoàng thượng!"
Sắc mặt Hoàng thượng lạnh lùng. Đầu óc ngài lúc rối như tơ vò, lòng nóng như lửa đốt.
Mộc Vãn Tình hừ lạnh: "Ta sai chỗ nào? Tội lớn nhất của Đỗ Soái chính là bảo vệ những thứ hỗn trướng như các ngươi quá . Đáng lẽ nên ném các ngươi chiến trường để tự đối mặt với những kẻ địch tàn nhẫn , để c.h.ặ.t t.a.y c.h.ặ.t c.h.â.n cho mùi đời."
"Được bảo vệ ơn thì thôi, còn nhẫn tâm dẫm đạp xuống bùn. là lòng lang sói!"
Hi phi Mộc Vãn Tình dễ chọc, nhưng mấy năm nay Mộc Vãn Tình thu liễm hết gai nhọn, tham gia tranh đấu hậu cung, cũng gây sóng gió triều đình, chỉ âm thầm kinh tế. Có lẽ vì thế mà những quên mất Mộc Vãn Tình từng hung tàn đến mức nào.
Thấy Hoàng thượng lên tiếng, Hi phi trong lòng hoảng, nhưng càng như , nàng càng áp chế Mộc Vãn Tình. Chỉ thế mới dẹp yên chuyện .
"Mộc Vãn Tình, ngươi thật thể lý! Chỉ bắt nạt . Ta chẳng qua là sinh một Đại hoàng t.ử thôi mà, chướng mắt ngươi? Ngươi kiêu ngạo đến mấy cũng nhớ kỹ: Quân thần khác, là quân, ngươi là thần..."
Mộc Vãn Tình nhướng mày, đôi mắt như phủ một lớp sương lạnh: "Ngươi lắm. Vậy sẽ đem những lời truyền ngoài, để thiên hạ thần dân cùng phân xử, ?"
Hi phi hít một lạnh: "Ngươi dám!"
"Hóa ngươi cũng lời thể đưa ánh sáng nhỉ." Mộc Vãn Tình lạnh một tiếng. "Thân là cung phi, ít nhất cũng chút tu dưỡng chính trị chứ, thể nào ngu ngốc đến mức tí gì. Vậy thì là cố ý . Ta thấy là rắp tâm bất lương thì ."
Ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng thượng quét tới, Hi phi đầy vẻ soi xét.
Hi phi mặt xanh mét, lớn tiếng quát mắng: "Mộc Vãn Tình, đây là hậu cung, đến lượt quan viên tiền triều lên tiếng?"
Ả đang cố tình đ.á.n.h tráo khái niệm. Mộc Vãn Tình hiểu rõ trong lòng, càng thêm chán ghét. Cung đấu xưa nay là chiến trường thấy máu, nhưng các đấu đá sống c.h.ế.t thì ơn đừng lôi vô tội . Không, mà các ả liên lụy là một vị hùng.
"Mỗi một vị hùng đổ m.á.u hy sinh vì đất nước đều xứng đáng tôn trọng. Mỗi một cống hiến cho Đại Tề, chúng đều nên ghi nhớ."
"Nói !" Một giọng vang lên.
Là Binh Bộ thượng thư. Ông bao lâu, sắc mặt mấy . Ông nắm giữ binh quyền thiên hạ, đương nhiên tán đồng quan điểm của Mộc Vãn Tình.
Đại Lý Tự khanh cũng phía , thần sắc nặng nề, đang suy nghĩ điều gì.
Mộc Vãn Tình phất tay, vẻ mặt nghiêm túc: "Hai vị đại nhân đến đúng lúc lắm. Đỗ Soái độc hại hôn mê bất tỉnh, kẻ mượn cơ hội bôi nhọ thanh danh ông , hủy hoại Đỗ gia quân. Chuyện cần tra xét cho kỹ."
Hai trịnh trọng đáp: "Thanh Bình quận chúa yên tâm."
Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu: "Hoàng thượng, thần cáo lui . Có chuyện gì xin cứ phân phó."
Nàng là triều thần, ý chỉ thì tiện ở hậu cung quá lâu.
Nàng xoay định thì Hoàng thượng gọi giật : "Thanh Bình quận chúa, ngươi ở . Cùng hai vị đại nhân phá án. Ngươi tâm tư kín đáo, ánh mắt sắc bén, trẫm tin tưởng trí tuệ của ngươi."
Hi phi cuống lên. Mộc Vãn Tình sỉ nhục nàng như mà Hoàng thượng còn trọng dụng? Sao thể thế ? Hoàng thượng thiên vị quá quắt!
"Hoàng thượng, ngàn vạn thể! Nàng nhất định sẽ trả thù, thần sống nổi mất!"
Ánh mắt Hoàng thượng lạnh lùng: "Chẳng lẽ là do ngươi hạ độc?"
Hi phi sợ đến run b.ắ.n : "Đương nhiên ! Hoàng thượng, thần coi Thái hậu như ruột, dù bản c.h.ế.t cũng sẽ động đến một ngón tay của Thái hậu. Thần oan uổng quá! Thần ... chỉ là nóng vội lỡ lời thôi, chứ với Đỗ Soái thù oán. Ngài cũng tính mà, là kẻ hồ đồ."
Để phủi sạch quan hệ, nàng cũng liều mạng hạ thấp bản , khiến các cung phi khác mà khóe miệng giật giật.
"Vậy ngươi sợ cái gì? Thanh Bình quận chúa là phẩm hạnh, giới hạn." Hoàng thượng thần sắc đạm mạc. "Thanh Bình quận chúa, Đỗ Soái và ngươi vốn giao tình, trẫm tin ngươi sẽ tận lực."
Mộc Vãn Tình hiểu ý. Đây là nàng bảo vệ lợi ích cho Đỗ Soái.
Người đang hôn mê thể tự lên tiếng, quan viên khắp kinh thành chẳng mấy ai giao tình với ông , chỉ sợ kẻ thừa nước đục thả câu. Hoàng thượng ở địa vị cao, những lời khó , đành để nàng mặt thôi.
"Thần cẩn tuân thánh ý."