Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 322: Mặt mũi không bằng cái bụng no
Cập nhật lúc: 2025-12-04 09:39:57
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộc Vãn Tình chỉ nhạt gì.
Hình Bộ thượng thư cùng Binh Bộ thượng thư liếc , trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý.
Xem lời đồn là thật.
Thôi kệ, mặt mũi mất thì cứ mất, quan trọng là cái lợi thiết thực bên trong. Người bảo " mã mài mà ăn ", giữ cái bụng no mới là chân lý.
"Hiệp nghị chúng thể ký, nhưng thêm một điều kiện: Không chèn ép chúng , cậy thế bắt nạt ."
Mộc Vãn Tình kỳ quái hỏi : "Các ngài cái gì để chèn ép chứ? Ta đây cái gì cũng thiếu, càng suốt ngày đấu đá với khác. Có thời gian rảnh rỗi đó, chi bằng tập trung kiếm tiền còn hơn."
Hai vị thượng thư: "..."
Trong Lục bộ, Lại Bộ thượng thư và Lễ Bộ thượng thư là phe cánh trung thành của vị Thủ phụ , nên nơi nào cũng đối nghịch với Mộc Vãn Tình.
Công Bộ thượng thư thì mượn cái danh phận "Mộc nhị cô nãi nãi" để đè đầu cưỡi cổ Mộc Vãn Tình, kết quả nàng "véo" ngược , từ đó kết oán.
Còn Binh Bộ thượng thư xưa nay thích dính dáng mấy chuyện tranh đấu , luôn giữ thái độ im lặng.
Thực , vài phần thiện cảm với Mộc Vãn Tình. Một dám đ.á.n.h cược tất cả, dù tán gia bại sản cũng trù quân lương cho tiền tuyến như nàng, đáng để tôn trọng. Nếu nhờ nàng, phòng tuyến Tây Lương e rằng sớm công phá.
Riêng Hình Bộ thượng thư là tâm phúc của Hoàng thượng, tự nhiên lập trường nhất quán với Thiên tử. Hoàng thượng trọng dụng Mộc Vãn Tình, thì ủng hộ nàng.
"Vậy ký. Tất cả đãi ngộ đều sẽ giống hệt Hộ Bộ chứ?"
Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu: " cũng trả một cái giá tương xứng, đó là nhân lực. Hộ Bộ của hiện giờ nhân thủ đủ dùng."
Bốn cái quảng trường ẩm thực hút sạch gia quyến của đám tiểu Hộ Bộ việc. Các quan viên thì còn giữ kẽ chút đỉnh, chứ đám nha thì đường khoa cử, chỉ mong kiếm nhiều tiền. Cũng nhờ mà đám côn đồ chẳng dám bén mảng đến quấy rối quảng trường ẩm thực, an ninh trật tự vô cùng.
Sắp tới nàng định mở thêm một cái xưởng, đang cần thêm giúp đỡ.
"Chuyện thành vấn đề." Hình Bộ thượng thư cái gì cũng thiếu, duy chỉ thiếu : "Ngươi cần dùng cứ báo một tiếng."
Hắn là đầu tiên đặt bút ký tên lên bản hiệp nghị. Có đầu, các Tả Hữu thị lang trong bộ cũng lục tục ký theo. Bên Binh Bộ cũng y hệt, chút dị nghị nào.
Mộc Vãn Tình cũng suông, lập tức tuyên bố với bên ngoài: Binh Bộ và Hình Bộ cũng hưởng chế độ đãi ngộ tương đương Hộ Bộ, mỗi một cuốn sổ lĩnh lương thực, dầu ăn.
Tin tức nổ như sấm giữa trời quang. Quan của hai bộ sướng phát điên, ai nấy mặt mày hớn hở như đón Tết lớn. Vừa ăn miễn phí, còn hưởng đủ loại phúc lợi xã hội.
Trái , ba bộ còn thì khí ảm đạm như đưa đám, mây đen bao phủ, ai nấy đều mang bộ mặt "mất sổ gạo".
Người với so chỉ tổ tức c.h.ế.t. Nhìn lão đại nhà chịu cúi đầu vì thuộc hạ, lão đại nhà cứng đầu thế?
Đây là cậy đám cấp bọn họ dễ tính, dễ bắt nạt đúng ? Được lắm, thì để cho các ngài nếm mùi "cơn giận của thật thà".
Rất nhanh đó, Lại Bộ thượng thư phát hiện lời của chẳng còn mấy trọng lượng. Mệnh lệnh ban xuống thì bên bằng mặt bằng lòng, cả bộ máy gần như đình trệ hoạt động.
Hắn nổi trận lôi đình, xử lý vài kẻ cầm đầu để răn đe, nhưng hiệu quả chẳng đáng là bao. Oán khí bên quá lớn, tất cả đều chĩa mũi dùi về phía .
Dù "họa thủy đông dẫn", đẩy hết tội lên đầu Mộc Vãn Tình thì cũng vô dụng.
Đại lễ Thiên thu của Thái hậu, trong cung treo đèn kết hoa, náo nhiệt phi phàm. Các quan viên từ tứ phẩm trở lên đều mang theo gia quyến cung chúc mừng.
Mọi đều chuẩn thọ lễ phong phú, Mộc Vãn Tình cũng ngoại lệ.
Đến tiết mục dâng thọ lễ, ai nấy đều xốc tinh thần, hứng thú bừng bừng chờ xem náo nhiệt. Vẫn theo quy củ cũ: hoàng thất hậu phi, tông thất dâng lễ , đó mới đến các quan viên theo cấp bậc.
Lần , quà cáp phần lớn đều mua từ ba cửa hàng xa xỉ phẩm của Mộc Vãn Tình. Nào là mỹ phẩm dưỡng da đắt đỏ, nước hoa, nến thơm, gối ôm, bình hoa pha lê, đài nến pha lê... Đương nhiên, ai dám tặng đồng hồ (vì quá hiếm).
"Thanh Bình huyện chủ chúc Thái hậu vạn thọ vô cương, an khang trường thọ. Đặc biệt dâng lên một đôi kính vạn hoa, một đôi đồng hồ đá quý, hai ngọn đèn lưu ly và mười hai kiện đồ hộp."
Từng món lễ vật mới lạ bày mặt Thái hậu. Bà liếc mắt một cái liền ưng ngay ngọn đèn lưu ly rực rỡ lung linh . Tạo hình đèn là tích "Thường Nga bôn nguyệt", tiên khí phiêu phiêu, tạo nên một bầu khí vô cùng duy mỹ.
"Người xem, ngọn đèn thể điều chỉnh độ sáng." Mộc Vãn Tình đích mẫu, nàng ấn cái núm xoay phía , nhẹ nhàng vặn một cái. Từ ánh sáng trắng rực rỡ như ban ngày chuyển sang ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ, đổi mượt mà ngay đầu ngón tay nàng.
"Nếu sách đèn thì chỉnh sang ánh sáng trắng, còn khi ngủ thì vặn nhỏ thành đèn ngủ, tiện cho việc ban đêm mà chói mắt."
Thực chất đây chính là đèn dầu hỏa, nhưng thiết kế vỏ ngoài tinh xảo duy mỹ, trông vô cùng sang trọng.
Mọi đến chớp mắt, trong đầu chỉ một ý niệm: Muốn nó!
Đèn sáng hơn nến nhiều, chẳng lo gió thổi tắt. Quan trọng nhất là nó quá !
"Cái , ai gia thích." Thái hậu tươi rói, mân mê ngắm nghía mãi thôi, xem là thật lòng yêu thích.
Hoàng thượng bèn hỏi cho nỗi lòng của nhiều ở đây: "Thanh Bình huyện chủ, thứ là do ngươi ?"
Thư Sách
Mộc Vãn Tình tủm tỉm gật đầu: "Vâng, thần buổi tối , ánh nến quá mờ dễ hại mắt, nên mới nghĩ loại đèn lưu ly ."
Nàng lanh trí chuyển lời: "Thần cũng chuẩn một phần cho Hoàng thượng ạ."
"Khá lắm." Khóe miệng Hoàng thượng khẽ nhếch lên.
Mộc Vãn Tình cầm lấy đôi đồng hồ lên giới thiệu: "Đây là mẫu đồng hồ mới nhất, dây đeo liền mạch tiện lợi. Chỉ cần đeo cổ tay, giơ tay lên là xem giờ, thực dụng hơn đồng hồ quả quýt nhiều."
"Hơn nữa, nó còn thích hợp trang sức, trông cao quý điển nhã."
Đôi đồng hồ nạm đầy hồng ngọc, chạm khắc hình phượng hoàng vờn châu, tinh xảo đến từng chi tiết.
Trong cung Thái hậu đồng hồ để bàn lớn và đồng hồ quả quýt, nhưng bà vẫn mẫu đồng hồ mới thu hút: "Đeo lên cho ai gia."
"Vâng." Mộc Vãn Tình thành thạo đeo chiếc đồng hồ lên cổ tay trái của Thái hậu, nhẹ nhàng gài chốt.
Cổ tay trắng ngần, châu tròn ngọc sáng phối với chiếc đồng hồ lộng lẫy càng tôn lên vẻ quý phái, sang trọng.
Thái hậu càng càng ưng, cảm thấy thứ hợp với , đeo còn khí chất hơn cả trang sức châu báu thông thường. Bà vui vẻ khoe với : "Hoàng thượng, con xem , ?"
Hoàng thượng đây vẫn nghĩ đồng hồ quả quýt là nhất, tiện gọn, nhưng giờ mới phát hiện đồng hồ đeo tay dường như mới là lựa chọn tối ưu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-322-mat-mui-khong-bang-cai-bung-no.html.]
"Đẹp lắm. Đây là mẫu nam ? Trẫm thử xem."
Ngài tự nhiên cầm lấy chiếc còn ướm cổ tay . Thái hậu thấy liền sốt ruột, chiếc đó bằng ngọc bích, trong veo thanh thấu, cũng lắm a.
"Hoàng thượng, đây là Thanh Bình huyện chủ tặng cho ai gia mà."
Bà còn đang tính đeo phiên hai tay đây .
Khóe miệng Hoàng thượng giật giật: "Mẫu hậu đồ thì nhường cho trẫm , trẫm lấy minh châu đổi với ."
Thái hậu thích nhất là quà Mộc Vãn Tình dâng lên, món nào cũng độc đáo. "Con bằng bảo Thanh Bình huyện chủ dâng thêm mấy cái nữa ."
Ánh mắt đổ dồn về phía Mộc Vãn Tình. Nàng hào phóng đáp: "Bẩm Thái hậu, đợt đầu tiên chỉ chế tác hai đôi. Một đôi đang ở đây, đôi còn gửi đến phủ Đỗ soái quà năm mới ạ."
Tuy rời khỏi Tây Lương, nhưng nàng bao giờ cắt đứt liên lạc, quà cáp bốn mùa lễ tết từng thiếu sót.
Đỗ soái là ruột của Thái hậu, bà hài lòng gật đầu. Cô nương thật hiểu chuyện, quên gốc gác, nhớ ơn xưa.
Thái hậu xuống cổ tay Mộc Vãn Tình: "Ngươi cũng ?"
Trên tay Mộc Vãn Tình chỉ đeo một chiếc vòng ngọc bích đơn giản: "Thần , chờ đợt hàng thứ hai ạ."
Thái hậu càng thêm hài lòng, thảo nào Hoàng thượng nâng đỡ nàng như , việc quả thực quang minh chính đại, hào sảng. Quan trọng nhất là bản lĩnh thật sự.
Bà cầm lấy một ống kính vạn hoa: "Đây là cái gì?"
Đều là lễ vật dâng vua chúa nên ngoại hình thiết kế vô cùng cầu kỳ, hoa hòe hoa sói, càng xa hoa càng . Nào là đá quý bảy màu, nào là chạm rồng khắc phượng, màu sắc rực rỡ. Tóm chỉ một chữ: Nhìn là thấy đắt tiền.
"Người ghé mắt thử xem, xoay nhẹ ống kính, sẽ thấy cảnh tượng kỳ diệu."
Thái hậu nàng khơi dậy lòng hiếu kỳ, bèn cầm kính vạn hoa lên xem.
Bà thốt lên đầy kinh ngạc: "A, hoa mai nở rộ !"
Mọi ngơ ngác quanh. Hoa ? Trong cái ống đó á? Không chứ?
Mộc Vãn Tình : " ạ, cứ xoay tiếp ."
Thái hậu những hình thù như pháo hoa rực rỡ liên tục biến hóa mắt, đến lóa mắt. Bà mừng sợ: "Biến đổi ! Lại đổi ! Bông hoa biến hình !"
Hoàng thượng trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, cầm lấy chiếc kính vạn hoa còn để tìm hiểu ngọn ngành. Chỉ là, khi cầm lên thì ngài luyến tiếc nỡ buông xuống.
Hai con thiên t.ử lật qua lật ngắm nghía cả buổi, cảnh tượng mỹ lệ bên trong mê hoặc, chơi chán.
Điều những khác sốt ruột c.h.ế.t. Cho bọn thần xem với!
Đại hoàng t.ử mong ngóng một lúc, rốt cuộc nhịn tiến lên kéo tay áo Hoàng thượng: "Phụ hoàng, cho nhi thần xem một cái mà."
Rốt cuộc là thứ gì mà khiến hai nỡ buông tay thế ? Muốn chơi quá mất.
Hoàng thượng lưu luyến đưa kính vạn hoa cho con trai, nhịn than nhẹ: "Trẫm rốt cuộc cũng hiểu tại gọi là 'kính vạn hoa'. Thanh Bình huyện chủ, ngươi nhiều ý tưởng kỳ diệu khéo léo khiến kinh thán đến thế?"
Mộc Vãn Tình nhếch môi : "Thái hậu xem thử đồ hộp ạ?"
Thái hậu chần chờ một chút: "Vậy xem thử ."
Đồ của Thanh Bình huyện chúa bao giờ là vật tầm thường, món còn thú vị hơn món .
Mộc Vãn Tình tự tay mở thùng giấy, lấy sáu hũ đồ hộp trái cây thủy tinh và sáu hộp thịt.
Khi nàng lấy hũ đầu tiên , trường lặng ngắt như tờ, dám tin mắt .
Hũ thủy tinh đựng đào trông tươi roi rói, là thấy ngon lành. bây giờ là mùa đông, trái cây tươi?
Thái hậu thích ăn trái cây, nhưng dù bà là mẫu nghi thiên hạ, giàu nhất nước thì mùa đông cũng chịu c.h.ế.t, chẳng kiếm trái cây tươi mà ăn.
"Đây là tuyết lê? Anh đào? Sơn tra? Làm ngươi ?"
"Rất đơn giản, đây là kỹ thuật bảo quản thực phẩm đóng hộp." Mộc Vãn Tình nhẹ bẫng, nhưng cả triều văn võ chẳng ai hiểu nàng gì. "Người xem, vật như thể bán sang các nước khác ?"
Thái hậu chút nóng lòng ăn: "Chắc chắn là ! Mau mở một hũ cho ai gia nếm thử."
Mộc Vãn Tình mẫu cách mở nắp hộp, đó giao cho nội thị. Nội thị thử độc xong liền chia một hũ thành hai phần, dâng lên cho Thái hậu và Hoàng thượng.
Thái hậu nếm thử một miếng, thỏa mãn nheo mắt : "Nước ngọt thanh mát, vị lê vẫn giữ nguyên đổi chút nào, nước đường cũng ngon. Thanh Bình huyện chúa, ngươi nghĩ cách đồ hộp trái cây ?"
Mộc Vãn Tình ăn thử từ nên thấy lạ, nhưng những xung quanh thì mắt sáng rực lên như đèn pha, chằm chằm như sói đói. Mùa đông mà ăn trái cây, sức cám dỗ đối với họ quá lớn.
"Thần quanh năm suốt tháng đều thể thiếu trái cây, nhưng mùa đông ăn đồ tươi quả thực quá khó khăn. Thần bèn nghĩ liệu cách nào lưu trữ trái cây lâu hơn chút . Loại thể bảo quản hơn nửa năm đấy ạ."
Một vị Hầu gia nhịn lên tiếng: "Thanh Bình huyện chúa, trong tay ngươi còn bao nhiêu? Ta mua hết!"
Những khác lập tức phản đối: "Này , ngài bá đạo thế? Cũng chừa cho khác chút chứ! Thanh Bình huyện chúa, mỗi loại lấy một hũ."
"Ta cũng !"
Ngày đông tháng giá mà húp một ngụm nước đường trái cây mát lạnh, cảm giác đó sảng khoái miễn bàn.
Mộc Vãn Tình uyển chuyển từ chối: "Xin các vị, năm đầu tiên sản lượng quá ít, định bán ngoài. Chỗ chỉ để nhà ăn và biếu quà Tết là hết sạch ."
Quà Tết mà, giao tình mới tặng chứ. Ở kinh thành nàng chẳng mấy quen thiết để tặng, chỉ cần biếu hoàng cung một chút là đủ lễ nghĩa .
Mọi bàn đầy những món đồ chơi mới lạ mà thèm nhỏ dãi. Thứ nào cũng ! bán! Thế thì sống nổi? Bọn cầm tiền quỳ xuống cầu xin mua đây !
Thứ phụ phu nhân len lén sán gần: "Thanh Bình huyện chúa, chúng là bà con mà. Ngươi là biểu của biểu nhà chị dâu của họ biểu ca đấy."
Thứ phụ: "..." Phản đồ!
Cô con gái rượu của Lại Bộ thượng thư cũng nhảy bổ : "Thanh Bình huyện chủ, tỷ còn thiếu tỷ khác cha khác ? Muội thể nè!"
Lại Bộ thượng thư: "..." Lại thêm một kẻ phản đồ!