Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 31:31
Cập nhật lúc: 2025-11-06 11:59:39
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gã đàn ông áo nâu chiều sâu của nàng, dám tùy tiện hành động.
“Ngươi sợ ?”
“Sợ c.h.ế.t , tay còn đang run đây .” Mộc Vãn Tình biểu diễn màn "run tay" mặt , khiến ai nấy đều ngớ .
Một lúc , nàng mới chậm rãi : “Cho các ngươi 500 lượng gọi là phí vất vả, dừng tay tại đây, thế nào?”
Gã đàn ông áo nâu bình tĩnh nàng, trong lòng lặp lặp việc cân nhắc lợi hại: “Một ngàn lượng, cộng thêm một Mộc Cẩm Dao, sẽ tha cho các ngươi c.h.ế.t.”
Phỏng đoán trong lòng Mộc Vãn Tình chứng thực. Quả nhiên, đây là hành động kế hoạch.
Nàng mà, cây to đón gió. Danh tiếng Mộc Cẩm Dao trong quá khứ càng lẫy lừng, thì giờ càng nguy hiểm.
Ngày xưa nghiêm nghị thể xâm phạm, bao nhiêu đàn ông thèm nhỏ dãi. Giờ đây thể tùy ý chơi đùa, thỏa mãn tột độ ham chinh phục biến thái của đàn ông.
Mặt Mộc Cẩm Dao xám như tro tàn, nàng vô cùng hối hận vì lúc tâm cao khí ngạo. Tại nàng cứ tranh giành cái tài danh đó? Tại cứ tranh một thở vô nghĩa?
Nàng cản đường khác, cướp sự nổi bật của khác, giành danh tiếng lẫy lừng, thì tự nhiên cũng rước lấy vô sự thèm .
Gã đàn ông áo nâu bước tới, thái độ trở nên khách khí vài phần: “Mộc đại tiểu thư, cô theo . Theo sẽ cơm ngon áo , ăn sung mặc sướng, vị sẽ bạc đãi cô nửa phần.”
Mộc Cẩm Dao như một chậu nước đá dội từ đầu xuống, lạnh cóng, run rẩy.
“Nữ nhân Mộc thị tuyệt ngoại thất.”
Nếu gã đàn ông vài phần thật lòng, thì tìm cách giúp nàng thoát tội, quang minh chính đại đến cầu hôn.
Chứ như bây giờ, giả dạng thổ phỉ đến cướp , màng đến danh tiết và tương lai của nàng.
Gã đàn ông áo nâu lộ vẻ vui: “Làm ngoại thất cưng chiều, đàn ông sủng ái, còn hơn gấp trăm một tội nhân lưu đày lang bạt.”
Mộc Cẩm Dao sự kiêu ngạo của riêng . Dù lưu lạc đến nước , nàng cũng sẽ ngoại thất cho kẻ khác.
Ngoại thất còn bằng tiểu , danh phận, sinh con cũng thừa nhận, càng đừng đến việc ghi gia phả.
Nói trắng , chỉ là một món đồ chơi thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
“Ta thà c.h.ế.t còn hơn.”
Nàng thà ngọc vỡ chứ ngói lành.
Thuộc hạ của gã đàn ông áo nâu mất kiên nhẫn: “Đầu lĩnh, đừng nhảm với bọn họ nữa. Mau bắt , ai cản thì g.i.ế.c ngay tại chỗ.”
Thư Sách
Người nhà họ Mộc biến sắc. Mộc tam gia vội lớn tiếng khuyên nhủ: “Đại chất nữ, là con theo họ . Ngoại thất thì sợ gì, chỉ cần sủng ái là thể cửa, cửa là cơ hội lên chính thất mà.”
Trở thành quý nhân là thể nâng đỡ nhà đẻ, giúp bọn họ thoát tội.
Mộc Cẩm Dao tức đỏ mắt: “Tam thúc! Tay thúc chặt , xương cốt đ.á.n.h gãy ? Thúc mang họ Mộc, là nhà họ Mộc đó!”
Mộc tam gia cũng tức giận: “Con năng kiểu gì đấy? Ta là vì cho con…”
Hai cứ thế lời qua tiếng , cãi ngay mặt .
Gã đàn ông áo nâu hứng thú xem. Nếu nhà họ Mộc chủ động dâng con gái , bọn chúng sẽ đỡ phiền phức.
Bỗng nhiên, sống lưng gã lạnh toát, một vật cứng và lạnh băng đang chĩa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-3131.html.]
Một giọng thanh lãnh vang lên: “Đừng nhúc nhích. Tay run lắm, dễ đ.â.m thủng động mạch chủ của ngươi. Ngươi động mạch chủ là gì ? Là vị trí chí mạng, vỡ một cái là c.h.ế.t chắc.”
Gã đàn ông áo nâu dám tin, đầu , chỉ thấy Mộc Vãn Tình đang cầm một con d.a.o phay chĩa thẳng yếu huyệt của gã.
Gã tức giận. Một nữ tử trói gà chặt cũng dám uy h.i.ế.p gã?
“Mộc Vãn Tình, ngươi to gan thật! Ngươi c.h.ế.t chắc … Á!”
Một tiếng hét t.h.ả.m vang lên, gã dám tin cánh tay đang đổ m.á.u của , trường kiếm trong tay bất giác rơi xuống đất.
Gã thể nào ngờ , một nữ tử yếu đuối mà thật sự dám dùng đao.
Điều kinh hãi hơn là, Mộc Vãn Tình c.h.é.m mà mắt chớp lấy một cái, còn ngọt ngào với gã: “Xin nhé, nhát gan lắm, hễ giật là kiểm soát tay chân.”
Một luồng khí lạnh xông thẳng lên trán, gã đàn ông áo nâu run rẩy. Đây là một con điên! Kẻ điên thì cái gì cũng dám ! “Ngươi… chủ tử của là ai ?”
Oan gia ngõ hẹp, kẻ dũng thắng. Gã đàn ông áo nâu mà ý lùi bước.
Mà Mộc Vãn Tình khí thế ngút trời: “Không . chắc chắn là một kẻ háo sắc, coi mạng như cỏ rác, một tên khốn nạn.”
Nàng mắng quá tàn nhẫn, gã đàn ông áo nâu hít một khí lạnh. Sao cô dám mắng một vị hoàng tử như ? Hoàng quyền ở cao, cô sợ chút nào ?
“Chủ tử của g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi dễ như bóp c.h.ế.t một con kiến. Nếu ngươi quỳ xuống xin tha ngay bây ...giờ, chừng còn thây.”
Mộc Vãn Tình nhạo một tiếng: “Xin tha? Kiếp cũng chuyện đó! Ta dám cá, chủ tử của ngươi cả đời cũng chỉ là một phế vật, nên trò trống gì.”
Dù cũng đắc tội c.h.ế.t với , cứ thoải mái mà mắng cho hả giận .
Gã đàn ông áo nâu hành động đại nghịch bất đạo của nàng dọa cho ngây : “Ngươi… ngươi đúng là điên !”
“Là Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, là Ngũ hoàng tử…” Mộc Vãn Tình thấy đồng tử gã bất giác co , khỏi bật : “Hóa là Ngũ hoàng tử . Chậc chậc chậc, Ngũ hoàng tử hóa là một kẻ tiểu nhân đê tiện. Hoàng thượng ? Thiên hạ bá tánh ?”
“À đúng , nếu chủ tử của ngươi là do ngươi tiết lộ phận của , tha cho ngươi ? Nếu sống , thì tất cả các ngươi cùng đến chôn cùng .”
Nàng phản ứng quá nhanh, gã đàn ông theo kịp, theo bản năng phản bác: “Ta ! Không …”
Lời thốt , gã mới ý thức hớ, trong mắt gã lộ hung quang, sát ý nổi lên.
Mộc Vãn Tình thấy hết thứ: “Ngươi bây giờ g.i.ế.c diệt khẩu cũng muộn . Nhị ca của chạy xa, ngươi đuổi kịp .”
Nàng mỗi bước đều , dự đoán , sắp xếp bố cục .
Gã đàn ông áo nâu lúc mới bừng tỉnh. Nàng giả vờ run tay là bệnh, mà là mượn cơ hội thu hút sự chú ý của , để yểm trợ cho khác chạy báo tin.
Gã suy tính mấy vòng: “Được. Ta đây rút lui, việc đến đây là hết. tất cả các ngươi thề, chuyện hôm nay tiết lộ ngoài, nếu sẽ trời đ.á.n.h ngũ lôi.”
Mộc Vãn Tình về phía Tằng đại nhân. Tằng đại nhân khẽ gật đầu với nàng: “Có thể.” Không ai dám từ bỏ lời thề.
“Vậy các ngươi cũng thề, nếu dám hại chúng nửa phần, thì sẽ…” Mộc Vãn Tình đảo tròn mắt: “Gia tộc tuyệt tự, chủ tử của các ngươi vĩnh viễn nô lệ.”
Nàng tin mấy thứ , nhưng thời đại tin quỷ thần.
Cả trường: ... Độc ác thật!
Gã đàn ông áo nâu và đám thuộc hạ mặt mày xanh mét, nhưng vẫn nhẫn nhục phát thề.
Lúc thề, giọng bọn chúng run run, biểu cảm mất kiểm soát, nghiến răng nghiến lợi.
Càng như , Tằng đại nhân càng yên tâm. Ai dám vi phạm lời thề, những khác cũng đồng ý.
Ngươi tin, nhưng khác tin. Trừ phi ngươi xa lánh, trở thành mục tiêu công kích, gánh tội danh hãm hại chủ.
Ông cùng thuộc hạ và đám lưu phạm cũng phát thề. Hai bên đạt thành hiệp nghị.
“Đi.” Gã đàn ông áo nâu nhặt thanh kiếm đất lên, dẫn đầu rời .
Mọi đều thở phào nhẹ nhõm. Nào ngờ gã đàn ông áo nâu đột nhiên đầu , trường kiếm trong tay hung tợn ném thẳng về phía n.g.ự.c Mộc Vãn Tình.
Kình phong ập tới, đến ngay mặt, mắt thấy thể tránh kịp. Đầu óc Mộc Vãn Tình trống rỗng, chỉ một ý nghĩ: Tính sai ! Mạng nhỏ coi như xong!
Ngay lúc tính mạng nàng đang ngàn cân treo sợi tóc, "vèo" một tiếng, một mũi tên dài thẳng tắp b.ắ.n tới…