Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 281: Đỗ phu nhân 6 tuổi và cái giá của sự phản bội

Cập nhật lúc: 2025-12-01 03:41:38
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắc y nhân quát lớn: “Bớt nhảm! Muốn cứu Đỗ phu nhân, thì dùng Mộc Vãn Tình đổi.”

Mộc Vãn Tình nheo mắt đầy nguy hiểm. Muốn c.h.ế.t đúng ? Nàng ghét nhất là kẻ khác dùng thủ đoạn hèn hạ để ép buộc.

Đỗ soái mặt trầm như nước, cần suy nghĩ liền từ chối: “Không thể nào.”

Hắc y nhân ngẩn : “Đỗ soái, ngươi cứu thê t.ử của ?”

Không đồn đại phu thê ân ái lắm ? Dù xích mích cũng thấy ông cưới vợ bé nạp bao giờ. Giờ chỉ cần dùng một phụ nữ khác để đổi lấy tính mạng thê t.ử yêu dấu mà ông cũng đồng ý?

Đỗ soái thê t.ử đang hôn mê bất tỉnh, lòng đau như cắt, nhưng đầu óc ông vẫn vô cùng tỉnh táo.

“Mộc Vãn Tình mang họ Đỗ, cần hy sinh vì Đỗ gia. Hơn nữa nàng là Huyện chủ do triều đình sắc phong, là quan tam phẩm quyền cao chức trọng. Ngươi dám lấy nàng vật trao đổi? Ta thì dám đấy.”

Hiện giờ Mộc Vãn Tình nắm quyền lớn trong tay, hô một tiếng trăm ứng, địa vị ở Tây Lương cực cao, còn một đội nương t.ử quân tinh nhuệ. So sánh , Đỗ phu nhân giá trị cao bằng nàng. Muốn trao đổi thì cũng ngang giá chứ, đúng ?

“Nếu các ngươi thức thời thì thả phu nhân , sẽ để các ngươi bình an rời khỏi Tây Lương. Nếu , lấy tính mạng đảm bảo, các ngươi một kẻ cũng đừng hòng trốn thoát.”

Sắc mặt hắc y nhân đổi liên tục, giọng điệu âm dương quái khí: “Đỗ soái quả là phẩm hạnh cao khiết, ngay cả sống c.h.ế.t của vợ cả cũng mặc kệ, thật khiến bằng con mắt khác.”

Hắn đ.á.n.h giá quá cao tầm quan trọng của Đỗ phu nhân và xem nhẹ địa vị của Mộc Vãn Tình.

Nếu hai chỉ thể sống một, để bá tánh Tây Lương lựa chọn, họ sẽ chút do dự chọn Mộc Vãn Tình. Mộc Vãn Tình mang lợi ích thiết thực, giúp họ ăn no mặc ấm, còn Đỗ phu nhân thì gì? Người Đỗ gia dù là chủ nhân Tây Lương cũng dám đẩy Mộc Vãn Tình vật thế mạng.

Mộc Vãn Tình là thế nào, Đỗ gia hiểu rõ nhất. Muốn một quyết đoán, dám dám chịu như nàng hy sinh vì khác ư? Nằm mơ !

Hắc y nhân sang Đỗ Thiếu Huyên: “Đỗ tiểu tướng quân, ngươi thể trơ mắt mẫu chịu c.h.ế.t ?”

Ngực Đỗ Thiếu Huyên phập phồng kịch liệt, nhưng mặt biến sắc: “Ta là con trai Đỗ gia, sẽ trao đổi.”

Hắn bước tới. Hắc y nhân hoảng sợ lùi : “Đừng qua đây! Đừng qua đây! Ngươi bước thêm một bước nữa, sẽ c.h.é.m c.h.ế.t bà !”

Vừa , mũi kiếm tay khẽ ấn xuống, cổ Đỗ phu nhân rỉ máu.

Đỗ Thiếu Huyên vội vàng dừng bước, ánh mắt u tối như bầu trời cơn bão: “Dừng tay!”

Sát khí luyện từ chiến trường toát từ khiến hắc y nhân tự chủ mà run sợ. Hai bên giằng co ai nhường ai, đều những điều kiêng kỵ riêng.

Hắc y nhân bỗng chĩa mũi dùi về phía nàng: “Thanh Bình Huyện chủ, là đầu sỏ gây tội, ngươi cứ thế xem kịch vui ? Phàm là chút lương tri đều sẽ chủ động đề nghị đổi lấy Đỗ phu nhân...”

Mộc Vãn Tình nhịn bật vì tức. Hắn nghĩ nàng là thánh mẫu chắc? Nàng nay luôn sống vì bản , quan trọng nhất là , đó là nhà, mới đến khác. Hy sinh bản vì một liên quan? Đừng mơ!

! Thứ nhất, đầu sỏ gây tội là Tấn Vương. Ta thề, đời nhất định sẽ san bằng Tấn Vương phủ, lấy thủ cấp tên cẩu tặc Tấn Vương để an ủi vong linh những bá tánh vô tội bỏ mạng.”

Tấn Vương phủ dăm ba bảy lượt ám sát nàng, nàng nhất định sẽ ngày tiêu diệt bọn chúng. Hiện trường im phăng phắc, lời thề đanh thép của Thanh Bình Huyện chủ khiến ai nấy rùng .

Nàng quả thực nữ t.ử tầm thường, nàng mạnh mẽ và tàn nhẫn hơn thường nhiều. Tấn Vương phủ một đối thủ như , e là đêm cũng chẳng ngủ yên.

Mộc Vãn Tình lạnh: “Thứ hai, khuyên ngươi mau thả Đỗ phu nhân . Nếu , dù lên trời xuống đất cũng sẽ diệt cửu tộc nhà ngươi. Ta sẽ khiến cha già của các ngươi c.h.ế.t t.h.ả.m vì lũ con bất hiếu, khiến con cái các ngươi đổ đến giọt m.á.u cuối cùng. Cả nhà tuyệt tự vì các ngươi, lương tâm các ngươi thực sự đau ?”

Nói lời tàn nhẫn ai mà chẳng . nàng quá chân thật, khiến hắc y nhân tin sái cổ, tức giận sợ hãi. Bọn chúng là những kẻ liều mạng, nhưng ai cũng gia đình.

“Thanh Bình Huyện chủ, ngươi còn là ?”

“Ta khuyên ngươi ăn cẩn thận một chút, thù dai.” Mộc Vãn Tình mặt lạnh tanh, tay đưa lên động tác c.h.é.m đầu. “Hơn nữa g.i.ế.c chớp mắt .”

Hắc y nhân lời lẽ của nàng cho hồn xiêu phách lạc. Chưa kịp phản ứng thì một mũi tên dài xé gió lao tới, cắm phập bả vai cầm kiếm của . Hắn đau đớn, tay cầm kiếm vô thức lỏng , chệch vài phần.

lúc , Đỗ Thiếu Huyên lao tới như tia chớp, vung kiếm đ.â.m trúng tim hắc y nhân.

“Á!”

Hắc y nhân đau đớn hít một lạnh, nhưng cũng là kẻ tàn nhẫn, mặc kệ vết thương, tay trái vung lên bổ mạnh gáy Đỗ phu nhân.

“Mẫu !”

“Phu nhân!”

Cùng lúc đó, Đỗ soái từ vớ hòn đá, ném mạnh về phía mặt hắc y nhân. Hòn đá trúng mặt nhưng trúng cánh tay , khiến động tác khựng một chút.

Đỗ phu nhân đang hôn mê ngã rầm xuống đất, phát tiếng động lớn.

Mọi việc diễn chỉ trong chớp mắt, thế cục đổi .

Không còn con tin, Đỗ gia quân ùa lên, triển khai một trận c.h.é.m g.i.ế.c kịch liệt.

Thị vệ Đỗ gia vội bế Đỗ phu nhân lên xe ngựa. Đỗ soái cuống cuồng cầm m.á.u vết thương trán thê tử, nhưng vết thương khá sâu, m.á.u chảy ngừng khiến ông nóng ruột như lửa đốt.

Mộc Vãn Tình xách hòm t.h.u.ố.c cấp cứu chạy tới: “Đỗ soái, để .”

Đi nàng cũng mang theo hòm t.h.u.ố.c để phòng ngừa vạn nhất.

“Làm phiền Thanh Bình Huyện chủ.” Đỗ soái cực kỳ tin tưởng nhân phẩm và y thuật của nàng, vội tránh nhường chỗ.

Mộc Vãn Tình nhanh chóng sơ cứu, rắc t.h.u.ố.c cầm m.á.u đặc hiệu dùng băng gạc sạch ấn chặt, m.á.u nhanh ngừng chảy. Một lát , nàng dùng cồn sát trùng vết thương.

Có lẽ do cồn quá xót, hoặc do Mộc Vãn Tình mạnh tay, mí mắt Đỗ phu nhân khẽ động. Bà mở mắt , thấy Mộc Vãn Tình liền sáng rực mắt lên:

“Tỷ tỷ, tỷ xinh quá!”

Mộc Vãn Tình như sét đ.á.n.h ngang tai.

Tỷ tỷ? Đỗ phu nhân gọi nàng là tỷ tỷ? Cái quỷ gì thế ?

Mọi xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm. Ngay cả Đỗ soái, nổi tiếng bình tĩnh biến cố, cũng ngẩn .

Đỗ phu nhân ngọt ngào với Mộc Vãn Tình: “Tỷ tỷ là cô gái xinh nhất từng gặp. Chờ lớn lên, cũng xinh giống như tỷ.”

Mộc Vãn Tình bắt đúng trọng điểm: Lớn lên? Không chứ? Đầu óc bà ngã hỏng ? Ôi trời ơi, diễn biến thần kỳ gì đây? Nàng bắt đầu não bổ đủ thứ tình huống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-281-do-phu-nhan-6-tuoi-va-cai-gia-cua-su-phan-boi.html.]

Nàng hắng giọng, nghiêm túc hỏi: “Tiểu , bao nhiêu tuổi ?”

Đỗ Thiếu Huyên giải quyết xong đám thích khách chạy tới, câu thì trượt chân suýt ngã. Tiểu ? Hắn nhầm chứ?

Chỉ thấy Đỗ phu nhân nghiêm túc suy nghĩ, xòe sáu ngón tay, nở nụ ngây thơ vô tội: “Năm nay sáu tuổi ạ.”

Mọi hình trong gió, đầu óc ong ong.

Đỗ soái nhịn bước lên hai bước: “Linh Lung, nàng ?”

Ông là tướng soái quanh năm chinh chiến, sát khí nặng. Đỗ phu nhân sợ hãi tái mặt, trốn lưng Mộc Vãn Tình, lí nhí : “Tỷ tỷ, ông già hung dữ quá, Ngọc Nhi sợ lắm.”

Biểu cảm của Đỗ soái nứt toác. Ông già?

“Phụt!” Mộc Vãn Tình nhịn bật , nhưng nhanh thu vẻ mặt nghiêm túc: “Xin , nên . mà... cô bé sáu tuổi gọi ngài là ông già (gia gia) thì cũng sai .”

Cháu ngoại lớn nhất của ông cũng chín tuổi mà.

Tâm trạng Đỗ soái phức tạp khôn tả, bao giờ gặp tình huống trớ trêu thế .

Đỗ Thiếu Huyên tò mò ghé mặt : “Người nhận con ?”

Đỗ phu nhân chằm chằm một lúc, mím môi: “Không quen, nhưng mà ngươi trông cũng trai đấy.”

“Nương...” Đỗ Thiếu Huyên sắp đến nơi . Chuyện quái quỷ gì thế ?

Thấy , Đỗ phu nhân rúc sâu lưng Mộc Vãn Tình, vẻ mặt sợ sệt: “Bọn họ đều kỳ quái quá. Tỷ tỷ, tỷ đưa về nhà ? Muội về nhà, nhớ cha .”

“Được thôi.” Mộc Vãn Tình cảm thấy thế cũng thú vị. Đỗ phu nhân "thoái hóa" về sáu tuổi đáng yêu hơn nhiều, chỉ ngây thơ mà còn là một "nhan cẩu" ( mê cái ) chính hiệu.

Trên đường , Mộc Vãn Tình lục lọi hộp điểm tâm trong xe ngựa đưa cho Đỗ phu nhân ăn. Nhìn thấy những chiếc bánh tinh xảo mắt, bà hưng phấn hẳn lên, vội vàng nhón một chiếc bánh quy bơ bỏ miệng, thỏa mãn nheo mắt . Nếm cái một chút, thử cái một tí, vui vẻ đến mức từng tế bào đều reo vui.

“Tỷ tỷ xinh , tỷ đúng là .”

Trẻ con mà, ai cho đồ ăn ngon thì đó là .

Mộc Vãn Tình quan sát bà hồi lâu, xác định bà giả vờ, vì bà kỹ năng diễn xuất đỉnh cao đến thế.

“Đương nhiên , nết cũng mà.”

Trong khi đó, khí ở chiếc xe ngựa vô cùng ảm đạm.

Đỗ Thiếu Huyên tâm loạn như ma: “Cha, nương nhận chúng nữa, bây giờ?”

Sao tự nhiên biến thành đứa trẻ sáu tuổi thế ? Haizz, cũng chẳng giao tiếp với một đứa bé sáu tuổi nữa.

Đỗ soái thần sắc phức tạp cực độ: “Ít nhất bà còn sống, thế là đủ .”

Đỗ Thiếu Huyên nghĩ cũng . Thôi thì xử lý chuyện quan trọng .

Hắn đổi chủ đề: “Theo lời khai của tên hắc y nhân, mục tiêu ban đầu là ám sát Thanh Bình Huyện chủ, nhưng tìm cơ hội nên đổi phương án, chọn mắt xích yếu nhất là Thúy Vân Am.” Thúy Vân Am núi ở ngoại ô, dân cư thưa thớt, dễ tay.

“Bọn chúng định dùng kế điệu hổ ly sơn, thần quỷ bắt cóc mẫu để uy h.i.ế.p chúng . Ai ngờ chúng phản ứng quá nhanh khiến chúng kịp tẩu thoát.”

“Còn về nội gián Thị Cầm, ả bỏ t.h.u.ố.c mê bữa tối khiến tất cả hôn mê...”

Đỗ soái tức giận ngắt lời: “Tại phản bội? Nó vốn là cô nhi, nếu Đỗ gia cưu mang thì c.h.ế.t đói từ lâu .”

Thị Cầm là đại nha bên cạnh Đỗ phu nhân, nắm giữ quá nhiều bí mật của Đỗ gia. Loại mà phản bội thì đúng là một đòn chí mạng.

Đỗ Thiếu Huyên thần sắc khác thường: “Thực còn một đứa em trai thất lạc, hiện đang trong tay Tấn Vương phủ. Vì đứa em trai duy nhất, vì nối dõi tông đường cho gia đình, ả bán Đỗ gia.”

Đỗ soái càng càng thấy kỳ quái: “Sao Tấn Vương phủ những chuyện bí mật như ?”

Đỗ Thiếu Huyên cũng thấy . nghĩ nát óc họ cũng thể rằng Tấn Vương là trùng sinh, dựa những hiểu từ kiếp để bày bố cục.

Thư Sách

“Tấn Vương phủ và hai nước Sở, Vu sớm liên minh. Thời điểm xảy chuyện trùng hợp như , con thể nghi ngờ sứ đoàn hai nước nhúng tay .”

“Điều tra ngay!”

Mộc Vãn Tình đưa Đỗ phu nhân đến hiệu thuốc, gọi Tống thái y tới chẩn trị.

Tống thái y bắt mạch nửa ngày, mày càng nhíu càng chặt. Đỗ Thiếu Huyên bên cạnh sốt ruột c.h.ế.t: “Rốt cuộc là thế nào? Tại nương nông nỗi ?”

Tống thái y khẽ thở dài: “Là do hít quá nhiều t.h.u.ố.c mê tổn thương não bộ, ký ức trở về năm sáu tuổi.” Còn tại là sáu tuổi thì ông cũng chịu.

Sắc mặt cha con Đỗ gia khó coi đến cực điểm. Ngoài việc bỏ t.h.u.ố.c cơm, đó bọn chúng còn dùng thêm hai nữa, chỉ để giữ cho bà luôn hôn mê.

Tên khốn kiếp Tấn Vương!

Bọn họ hận thể băm vằm Tấn Vương trăm mảnh. Đánh trận thì cứ đường hoàng mà đánh, tính kế phụ nữ và trẻ em thì ho gì chứ?

Đỗ Thiếu Huyên hít sâu một : “Vậy giờ ? Có chữa ?”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...