Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 170:---

Cập nhật lúc: 2025-11-20 13:58:58
Lượt xem: 61

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9pXTN04ddp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn là con trưởng, bồi dưỡng để kế thừa gia nghiệp, nên tâm khí tự nhiên cao ngạo.

Đỗ Thiếu Huyên vội vàng phản bác, sợ Mộc Vãn Tình hiểu lầm: “Không chuyện đó , hai ba năm mới gặp một , .”

Mộc Vãn Tình liếc một cái nhàn nhạt. Người thật là... lúc thương thì nó sống, lúc ghét thì nó c.h.ế.t.

“Biết , ăn dưa .”

Đỗ Thiếu Huyên nhận lấy miếng dưa trong tay nàng, mặc kệ sắc mặt nhà họ Kỷ khó coi thế nào. “ , Kỷ thúc, trong phủ ngài bông gòn ?”

Kỷ Chỉ huy sứ sững sờ: “Ngài đùa , đó là cảnh độc nhất vô nhị trong phủ Đỗ soái, nơi khỉ ho cò gáy như chúng ?”

Đỗ Thiếu Huyên trầm ngâm một chút: “Vậy, nhờ ngài một việc.”

“Không dám dám, Thiếu soái cứ việc phân phó.” Kỷ Chỉ huy sứ hiểu tính cách Đỗ Thiếu Huyên, thẳng tính như đấy.

Đỗ Thiếu Huyên trực tiếp đưa yêu cầu: “Ta bông gòn, hạt giống cũng , càng nhiều càng .”

Đây là cách nhanh nhất. Kỷ Chỉ huy sứ là quan to nhất thành Cam Châu, nhiều trăm phương ngàn kế lấy lòng ông .

Kỷ Chỉ huy sứ còn tưởng việc gì khó khăn: “Chuyện đơn giản, sẽ truyền tin cho các thương nhân các nước xem trong tay họ .”

“Có đồ gì lạ lùng cổ quái cũng thể mang đến, treo thưởng giá cao.” Mộc Vãn Tình chêm một câu, định bụng hai đường song song, quan phủ mặt thu thập đồ sẽ nhanh hơn.

Thường thì đồ nhất sẽ xuất hiện ở chợ chung, sớm chặn hoặc đưa nhà quyền quý .

Họ lén chợ chung, may nhặt của hời.

Đây là điều hai bàn bạc . Đỗ Thiếu Huyên gật đầu: “ , những thứ Đại Tề chúng .”

Kỷ Chỉ huy sứ bình tĩnh Mộc Vãn Tình, vẻ mặt kỳ quái. Sao cảm giác như nàng đang chủ ? Là ảo giác ?

Thư Sách

Mộc Vãn Tình tự nhiên hào phóng để mặc ông đ.á.n.h giá.

“Thiếu soái, ngài những thứ để gì?”

Đỗ Thiếu Huyên đưa một lý do hợp lý: “Sắp đến sinh thần Hoàng thượng, chuẩn một món quà độc nhất vô nhị dâng lên ngài.”

Lý do quá đầy đủ. Kỷ Chỉ huy sứ bừng tỉnh đại ngộ: “Thì là thế, việc nên , nên . Ta sẽ cho lo liệu ngay.”

Ông gọi quản gia đến dặn dò vài câu, sang Đỗ Thiếu Huyên: “Ngài vẫn ở viện cũ nhé, vẫn cho giữ cho ngài đấy.”

Đỗ Thiếu Huyên Mộc Vãn Tình. Một ở nội viện, một ở khách viện, cách xa quá, yên tâm. “Không cần , cho bao trọn khách điếm Duyệt Lai .”

Hà thị biến sắc: “Khách điếm Duyệt Lai?”

Đỗ Thiếu Huyên nhướng mày, ánh mắt sắc bén: “Có vấn đề gì ?”

Hà thị giật , theo bản năng lắc đầu: “Không... , ý là, ngài ở khách điếm? Là chê Kỷ phủ chúng tiếp đãi chu đáo ?”

Sao là cái nơi xui xẻo đó chứ? Bà đến giờ vẫn nhớ rõ trưởng và cháu trai nhục ở đó, cháu trai đến giờ vẫn còn ám ảnh.

Nếu Kỷ Chỉ huy sứ ngăn cản, bà hận thể phóng hỏa đốt trụi cái khách điếm Duyệt Lai .

Đỗ Thiếu Huyên khéo léo từ chối: “Cảm ơn, nhưng cùng bạn, ở đây tiện lắm.”

Quả nhiên là vì Mộc Vãn Tình nên mới chịu ở Kỷ phủ. Người nhà họ Kỷ mỗi một vẻ mặt.

Kỷ lão thái thái nhịn Mộc Vãn Tình thêm vài . Không thể , đây là một cô nương đặc biệt, linh khí bức , mày mắt kiên nghị.

Hà thị cố nén sự chán ghét đối với Mộc Vãn Tình, : “Có gì chứ? Kỷ gia chúng phòng ốc nhiều, còn sợ chứa nổi mấy cô nương ? Cứ ở Lan Phương Các, ở cùng Tiểu Mạn . Tiểu Mạn, con tiếp đãi khách cho đấy.”

Chỉ như mới thể tiếp xúc nhiều hơn với Đỗ Thiếu Huyên, mới cơ hội nảy sinh tình cảm.

Còn Mộc Vãn Tình, chỉ là bàn đạp cho con bà leo cao mà thôi.

Ai dám phá hỏng kế hoạch của bà , kẻ đó chính là kẻ thù đội trời chung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-170.html.]

Bàn tính của bà gõ tanh tách, nhưng Mộc Vãn Tình thẳng thừng từ chối.

“Đa tạ ý , nhưng quen tự do tản mạn, thích gò bó. Khách điếm thích hợp với hơn.”

Hà thị vốn tự phụ, ở trong thành cũng coi là quý phu nhân một hai, tung hô.

“Thanh Bình cô nương tính tình vẻ cố chấp, dường như lắm ? Thiếu soái lặn lội đến thành Cam Châu, một là vì công vụ, hai là để liên lạc tình cảm với Kỷ phủ. Cô sẽ hỏng việc của ngài đấy.”

Mộc Vãn Tình lạnh: “Đỗ Thiếu Huyên, ? Ta ở khách điếm một .”

Đỗ Thiếu Huyên cũng chẳng Kỷ gia. Ý đồ của Kỷ Tiểu Mạn rõ ràng như thế, ở mới là kẻ ngốc.

“Nàng ở thì ở đó. Ta ở cạnh nàng mới yên tâm.”

Lòng Hà thị thắt . Hắn coi trọng con bé đó đến thế ? Không , đây là con rể bà nhắm trúng, ai cũng đừng hòng tranh giành.

“Thanh Bình cô nương, xin hãy ở , lấy đại cục trọng...”

Không đợi bà tung chiêu "đạo đức bắt cóc", Mộc Vãn Tình ném một quả b.o.m hạng nặng: “Nghe , nhà đẻ của bà mượn danh nghĩa Kỷ gia để chèn ép Quách gia ở Giang Nam ? Tay dài thật đấy. Lần tốn bao nhiêu ân tình, kết bao nhiêu kẻ thù. Danh tiếng của Kỷ gia ở Giang Nam coi như thối .”

Sắc mặt nhà họ Kỷ đồng loạt đổi. Đặc biệt là Kỷ lão thái thái thất thanh kêu lên: “Chuyện là thật ? Không bừa chứ?”

Rốt cuộc là chuyện gì thế ? Cái nhà họ Hà cứ chịu yên thế nhỉ? Hết đến khác gây rắc rối cho Kỷ gia. Nếu nể mặt bốn đứa cháu, bà đuổi cổ cô con dâu .

Biết thế chẳng , lẽ nên để nó cửa.

giờ vì thể diện của bốn đứa cháu, đ.á.n.h mà đuổi cũng xong.

Mộc Vãn Tình hành lễ với bà: “Lão thái thái, một bạn là nhị gia của Quách gia. Huynh đặc biệt lặn lội đường xa đến đây để tạ tội với Kỷ gia. Mong nể tình họ vô tội liên lụy mà tha cho họ một con đường sống.”

Kỷ lão thái thái lo lắng trong lòng. Bà xưa nay luôn việc thiện, kết thiện duyên, nhưng chịu nổi nhà họ Hà cứ năm bảy lượt phá hoại.

Nghĩ đến việc gì mà thêm một đống kẻ thù, bà yên.

“Hắn đang ở ?”

Mộc Vãn Tình xác định bà gì về chuyện : “Đang ở trong xe ngựa ngoài cửa, thiệp mời nên dám tự tiện .”

Kỷ lão thái thái toát mồ hôi lạnh. Đã tìm tới tận cửa, xem chuyện mười phần thì tám chín phần là thật.

Thảo nào thái độ của cô gái đối với Kỷ gia vi diệu như .

“Mau mời .”

Quách Nhị hạ nhân dẫn , mặt đầy vẻ thấp thỏm lo âu, co rúm cho .

Mộc Vãn Tình nhẹ giọng : “Quách nhị ca, vị chính là Kỷ lão thái thái. Huynh oan ức gì cứ với bà , bà nhân từ nhất đấy.”

“Vị là Kỷ Chỉ huy sứ. Ngài một lương thiện dạy dỗ, tự nhiên cũng là một chính trực.”

Đây là đưa Kỷ Chỉ huy sứ lên cao. Đã mang tiếng chính trực thì còn mặt mũi nào mà hãm hại khác?

Nếu chuyện là do Kỷ Chỉ huy sứ , mặt Đỗ Thiếu Huyên, ông dám thừa nhận ?

Đỗ Thiếu Huyên chắc chắn sẽ truy hỏi nguyên do. Một khi điều tra thì càng .

Còn nếu do Kỷ Chỉ huy sứ , việc ông năm bảy lượt quản nhà vợ, vấn đề của ông cũng lớn.

Mộc Vãn Tình chỉ vài câu ngắn gọn nhưng như d.a.o sắc, đ.â.m thẳng yếu điểm của Kỷ gia.

Lúc Kỷ Chỉ huy sứ mới nhận sự lợi hại của Mộc Vãn Tình. Cô nương thì vô hại nhưng thực chất tàn nhẫn.

Quách Nhị kinh ngạc đến ngây . Nàng bảo đảm sẽ giải quyết vấn đề, hóa là giải quyết theo cách ?

Mộc Vãn Tình còn bồi thêm một câu nhẹ tênh: “Người 'tu , tề gia, trị quốc, bình thiên hạ'. Nếu ngay cả thê cũng quản thì còn gì đến chuyện bình thiên hạ, đúng ?”

Mọi hít một khí lạnh. Câu còn độc hơn.

Loading...