Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 129
Cập nhật lúc: 2025-11-16 08:59:17
Lượt xem: 70
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9pXTN04ddp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nghe tin .”
Đỗ Thiếu Huyền cũng úp mở, thẳng: “Tằng Trường Sinh trở thành Tổng kỳ, các của đều chuyển về trướng .”
Tằng Trường Sinh chính là Tằng đại nhân. Hắn về kinh thành "lo lót" một phen, đổi phận. Biên chế của Tổng kỳ là 50 , quan thất phẩm.
Mộc Vãn Tình ngẩn : “Từ tiện tịch (hộ khẩu cấp thấp) thể chuyển sang quân hộ (hộ khẩu quân nhân) ?”
Hộ khẩu của dân Đại Tề chia mấy loại: quân, dân, thương, thợ, tiện tịch... Việc chuyển đổi giữa các ngành nghề hề dễ dàng.
Nói cách khác, quân hộ thì nhiều thế hệ tòng quân, con cháu nha dịch cũng nha dịch.
Đương nhiên, cũng trường hợp đặc biệt, ví như dân thường buôn bán, vượt qua một hạn mức nhất định sẽ tự động chuyển thành thương tịch. Nha dịch xem là tiện tịch, thể chuyển thành quân hộ , nàng thật sự rõ.
Đỗ Thiếu Huyền khẽ gật đầu: “Có thể. Dân thường cũng thể trở thành quân hộ, nhưng quân hộ thì thể chuyển thành dân hộ, nhiều thế hệ tòng quân.”
Nhất thời, Mộc Vãn Tình cũng nên gì. Tòng quân đúng là khổ, nhưng ở biên quan, chỉ tòng quân mới thể kiến công lập nghiệp.
Rốt cuộc, ở thành biên ải, quân sự mới là thứ ưu tiên hàng đầu.
Đây là chuyện , chỉ thể tùy cảm nhận.
“Vậy tin là gì?”
Đỗ Thiếu Huyền nàng: “Hoàng thượng bảo đến tìm ngươi lấy xi măng, dùng nó để tu sửa tường thành.”
Mộc Vãn Tình nhịn bật : “Đây mà là tin gì chứ? Không thành vấn đề. Muốn bao nhiêu bấy nhiêu, đưa luôn công thức cho ngươi cũng , cả hai bên đều đỡ tốn việc.”
Tưởng đồng tri nhịn ngẩng lên nàng. Nàng thể hào phóng như , thật hiếm thấy.
Trước đây ông mở miệng xin, nàng từ chối thẳng thừng, là gặp rắc rối, dính nữa.
Vậy mà Đỗ Thiếu Huyền mở miệng, nàng liền đồng ý chút do dự.
Cho nên, với đúng là giống .
Trong mắt Đỗ Thiếu Huyền lóe lên ý , thích sự phóng khoáng của nàng: “Ngươi trao đổi thứ gì?”
Mộc Vãn Tình bây giờ cái gì cũng , tiền thiếu, sự nghiệp cũng khởi đầu , chỉ thiếu... “Ta một sự công bằng.”
Đỗ Thiếu Huyền nàng thật sâu: “Được.”
Hắn ở lâu, ăn no liền vội vàng rời . Trước khi , Mộc Vãn Tình còn gói cho nhiều thức ăn.
“Nếu ngươi việc, cứ đến Đỗ phủ gửi tin, thường ở trong phủ, nhưng quản gia sẽ báo cho . Chỉ là thể sẽ chờ một thời gian.”
Hắn quanh năm ở quân doanh, huấn luyện binh lính, dẫn đội tuần tra, khi mấy ngày trời.
Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu: “Được.”
Tại Đỗ phủ
Trong phủ chật cứng , các tộc nhân tin đều chạy đến, hai cô con gái xuất giá cũng mặt.
Cả phủ từ xuống đều nôn nóng chờ đợi. Đỗ phu nhân thì cứ thất thần cửa.
“Ra ngoài xem .”
“Vâng.” Hạ nhân chạy chạy , mỗi lát về báo tin.
Lần nào cũng là thấy . Điều Đỗ phu nhân nóng lòng như lửa đốt. Sao chậm như ?
Đỗ đại tiểu thư ôn nhu khuyên nhủ: “Mẹ, đừng vội. Nếu bình an thành, thì sẽ sớm thấy thôi.”
Đỗ phu nhân lúc lòng nào cũng chỉ con trai: “Nó một chuyến mấy tháng trời, ngược xuôi mấy ngàn dặm, ngày đêm lo lắng, ăn ngủ yên. Haiz.”
Cũng đói, khát , đường bình an ? Có gặp phiền phức gì ?
Con cái xa, cha , bao giờ yên lòng .
Đỗ nhị tiểu thư cũng ở bên cạnh an ủi, nhưng chồng cạnh nàng, Triệu Nhất Phàm, khẽ nhíu mày: “Nhạc mẫu, Trạch trẻ con nữa, ngài cũng nên bớt lo lắng .”
Đỗ phu nhân lọt tai, mặt thèm để ý. Chẳng trách bà thiên vị con rể cả. Người con rể thứ cả ngày chỉ giỏi suông, một câu nào lọt tai bà.
Thật nhị nữ nhi chọn trúng một tên mọt sách, "trăm thứ chẳng tích sự gì".
Sắc mặt Triệu Nhất Phàm khó coi, một bàn tay duỗi qua, Đỗ nhị tiểu thư dịu dàng: “Phàm ca, uống .”
Nàng xuất tướng môn, từ nhỏ đến lớn thấy vũ phu, chợt gặp một sách văn nhã, cử chỉ ôn tồn, lập tức mê hoặc.
Triệu Nhất Phàm thầm thở dài. Đây chính là cái dở của việc lấy vợ nhà quyền quý, nhà vợ coi trời bằng vung, thái độ quá cao ngạo.
May mắn là thê tử của cũng dịu dàng hiền thục.
Các tộc nhân liếc , khỏi lắc đầu. Gã đúng là hợp với gia đình bọn họ, cũng Nhị tiểu thư đ.â.m đầu , đòi sống đòi c·hết để gả.
Mọi cứ chờ, chờ đến mức yên.
Bụng Triệu Nhất Phàm đói meo, nhưng Đỗ Thiếu Huyền về thì thể khai tiệc.
“Sao vẫn về? Một canh giờ báo là về đến thành , kể cả bộ thì cũng tới nơi chứ. Không lẽ nó chơi ?”
Đỗ phu nhân lập tức bực : “Nói bậy! Con là đứa trẻ nặng nhẹ.”
Triệu Nhất Phàm đúng là sắc mặt khác, vẫn lẩm bẩm: “Trạch quá tùy hứng. Bằng tuổi , ai mà thành ? Chỉ còn mỗi . Đệ là nam đinh duy nhất của Đỗ phủ, nối dõi tông đường cho Đỗ gia là trách nhiệm của . Nhạc mẫu, ngài đừng quá dung túng, cứ kéo dài mãi thế cũng ho gì.”
Đỗ phu nhân cũng đang sốt ruột chuyện hôn sự của con trai, nhưng lời bà thì , khác thì .
Ngươi nghĩ là cọng hành nào chứ?
“Không ho chỗ nào? Con là chí lớn, giống đám phàm phu tục tử các ngươi.”
Ừm, con rể thứ chính là phàm phu tục tử, tục chịu nổi.
Triệu Nhất Phàm cảm thấy nhà vợ quá nuông chiều con, như thật . “Nhạc mẫu, chí lớn với việc cưới vợ sinh con xung đột gì…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-129.html.]
Chưa đợi xong, Đỗ phu nhân sang đại nữ nhi: “Sao con rể cả vẫn tới? Không tìm ?”
Đỗ đại tiểu thư liếc khuôn mặt xanh mét của em rể, khẽ nhếch mép: “Chắc đang bận việc công . Nếu Trạch về, nhất định sẽ vội vàng trở về ngay.”
Một giọng chua lè vang lên: “Chưa chắc , đại tỷ phu là bận rộn mà.”
Là Triệu Nhất Phàm. Hắn cảm thấy tài kinh bang tế thế, thể trị quốc, là cái tài quan lớn.
Bắt ở Tây Lương một viên quan chủ quản địa phương, đúng là trọng dụng nhân tài.
Ấy mà Đỗ gia vốn xem thường , chỉ sắp xếp cho một chức Giáo dụ. Giáo dụ là gì? Là huấn luyện viên ở trường huyện! Một chức quan bát phẩm quèn!
Hắn cảm thấy sỉ nhục. Kết quả, Đỗ soái chỉ một câu: "Ngươi chỉ cần đ.á.n.h thắng mười binh lính, liền cho ngươi Bách hộ."
Một thư sinh văn nhược, tay trói gà chặt như thì mà đ.á.n.h nổi?
Đỗ nhị tiểu thư đưa tới: “Phàm ca, uống .”
Đỗ đại tiểu thư thấy, khẽ mím môi. Một nguyện đánh, một nguyện chịu, khác còn gì nữa?
Chỉ cần Đỗ gia một ngày ngã, Triệu Nhất Phàm vẫn nịnh vợ. Có bất mãn ? Ráng mà nhịn!
Không ai thèm đáp Triệu Nhất Phàm, họ tự chuyện phiếm với .
Lát , hạ nhân mặt mày vui vẻ chạy : “Thiếu chủ về ạ!”
Đỗ phu nhân mừng như điên, dẫn theo một đám rầm rộ đón. Xa xa thấy một bóng cao gầy đang sải bước nhanh tới.
Bà đỏ hoe mắt: “Trạch Nhi, cuối cùng con cũng về .”
Đỗ Thiếu Huyền "bịch" một tiếng quỳ xuống mặt bà: “Mẹ, đứa con bất hiếu về đây.”
Đỗ phu nhân vội kéo con trai dậy, mặt đầy xót xa: “Về là . Gầy , đen . Mẹ chuẩn những món con thích nhất, để đón gió tẩy trần cho con.”
Đỗ Thiếu Huyền : “Cảm ơn . Mẹ, con mang đồ ăn ngon về cho đây, nếm thử .”
Đỗ phu nhân vui mừng khôn xiết. Con trai bà cũng lúc tinh tế như ?
Không hiếu thuận, mà là quá thô tâm, chuyện vặt vãnh trong sinh hoạt đều do bên cạnh lo liệu, đầu óc chỉ chuyện đ.á.n.h giặc.
Ra ngoài cũng mang quà về cho nhà, nhưng đều do tùy tùng sắp xếp, quà nào cũng tinh xảo đắt tiền, nhưng giống hệt .
“Vậy nhất định nếm thử.”
Đỗ Thiếu Huyền chào hỏi , ai cũng quà. Đỗ phu nhân và hai vị tỷ tỷ là trang sức, hai vị tỷ phu là rượu ngon, những khác là đặc sản kinh thành.
Ai cũng phần, đều vui vẻ. Chỉ Triệu Nhất Phàm vẻ mặt chê bai: “Mấy thứ chẳng thực dụng gì cả. Ta thà mấy cuốn sách lời bình của đại nho còn hơn.”
Trên sách sẽ ghi chú lúc của các bậc đại nho, đó mới là thứ mà sách tha thiết ước mơ.
“Ngươi thích ?” Đỗ Thiếu Huyền lấy món đồ, tiện tay đưa cho Tưởng đồng tri. Tưởng bở, còn đòi sách bút tích của đại nho. Đó là thứ dùng tiền mua chắc? Phải ban ơn, nịnh nọt, tốn bao nhiêu thời gian công sức.
“Đại tỷ phu, cho hết đấy. Phiền nhận lấy mấy món mà khác cần.”
Hắn chẳng thèm quan tâm Triệu Nhất Phàm bẽ mặt . Dám mất mặt, sẽ khiến đối phương ngóc đầu lên .
Triệu Nhất Phàm mặt đỏ bừng, hổ tức giận.
Thư Sách
Tưởng đồng tri cố nén : “Ta thì thích lắm.”
Đỗ phu nhân chủ động lảng sang chuyện khác: “Con thức ăn ?”
Thức ăn bày đầy bàn. Đỗ đại tiểu thư vô cùng tò mò: “Đây là gì ? Chưa thấy bao giờ.”
Đỗ Thiếu Huyền thuận miệng tên: “Đây là sữa, đây là bánh đúc đậu đỏ, chè vừng, sữa đông hai lớp…”
Có vài món ăn, nhưng Mộc Vãn Tình một là nhớ kỹ.
Hắn chủ động đưa món sữa đông hai lớp cho . Đỗ phu nhân thích đồ ngọt, khen ngớt miệng.
“Món lấy từ ?”
“Con mua ở phố ăn vặt Nam thành.” Đỗ Thiếu Huyền tùy ý. “Hôm nay mới khai trương, nhiều món lắm. Có vài món ăn nóng. Lần con đưa qua đó nếm thử hết.”
Đỗ phu nhân sững : “Trạch Nhi, con quen Mộc Vãn Tình đó ?”
Đỗ Thiếu Huyền khẽ: “Quen ạ. Chúng con là bằng hữu. Nàng là một cô gái thú vị, tài hoa, bản lĩnh. Mẹ mà gặp nhất định sẽ thích.”
Vậy là rõ, thái độ của dứt khoát, còn khen ngớt, đây phong cách thường ngày của .
Tộc nhân Đỗ thị đều thấy, chỉ cần ngốc thì sẽ đắc tội với .
Dù Đỗ phu nhân trong lòng vui, cũng dám gì con trai mất hứng.
Chỉ Triệu Nhất Phàm là điều: “Trạch , phận cao quý, thể qua với loại nữ phạm lưu đày hạ đẳng đó? Như sẽ ô danh gia tộc. Hơn nữa, về tìm phụ nữ đó, để cả nhà chờ đợi…”
Đỗ Thiếu Huyền thèm để ý đến : “Ta ban thánh chỉ, là thánh chỉ dành riêng cho Mộc Vãn Tình. Nàng dùng nỗ lực của bản để đặc xá. Từ hôm nay trở , nàng là dân thường, và Mộc thị nhất tộc cũng nhờ nàng mà ân xá.”
“À đúng , Hoàng thượng còn ban thưởng nàng trăm lượng vàng để khen ngợi.”
Mọi kinh ngạc vô cùng. Cô gái đó bản lĩnh như , quá lợi hại, thể trêu , thể trêu .
Triệu Nhất Phàm vẫn tin: “Một nữ tử thì nỗ lực kiểu gì? Rõ ràng là Trạch xin Hoàng thượng…”
Đỗ Thiếu Huyền nhịn nữa, thì câm miệng : “Triệu Nhất Phàm, ngươi đang sỉ nhục , cũng là sỉ nhục Hoàng thượng! Ngươi chuyện nên uốn lưỡi bảy !”
“Ta thấy ngươi vẫn nên ở nhà thêm sách thánh hiền , việc gì thì đừng cửa. Người , tiễn khách!”
Hạ nhân lập tức đến tiễn khách. Triệu Nhất Phàm hổ tức giận, chút sợ hãi.
Đỗ nhị tiểu thư vội giải thích: “Trạch , nhị tỷ phu của chỉ là vô tâm thôi…”
“Có vô tâm , tin quan trọng. Hoàng thượng tin mới là quan trọng.” Lời của Đỗ Thiếu Huyền thốt , sắc mặt đều đổi.
Triệu Nhất Phàm ăn bừa bãi, đừng mà liên lụy bọn họ.
Vợ chồng Triệu Nhất Phàm mời , mới như trút gánh nặng, vui vẻ ăn một bữa cơm, khách khứa đều hài lòng.
Vài ngày , vợ chồng Lý bách hộ, những kẻ tưởng chừng ai động đến , bắt giữ quy án. Tội danh là mua chuộc quan sai đến phá rối ở phố ăn vặt, còn hại c·hết một mạng .
Tin tức đưa , bá tánh Lương Thành đều chấn động.