Bị Lừa Xuyên Sách, Tôi Cầm Kịch Bản Và Hàng Tích Trữ Xuyên Về Những Năm 70 - Chương 40: --- Độc kế của Mạc Mỹ Lâm

Cập nhật lúc: 2025-11-02 07:32:14
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cố Bảo Lâm những ở khu thanh niên trí thức nghiêm túc ,

 

“Hôm nay đến đây là để nhắc nhở các cô các , hiểu rõ nhiệm vụ và trách nhiệm khi về nông thôn.

 

Bỏ những thói thể ảnh hưởng đến đoàn kết.

 

Mọi hành vi thể ảnh hưởng đến sự phát triển, ảnh hưởng đến tiến bộ đều dừng .

 

Mèo Dịch Truyện

Đồng chí thanh niên trí thức Dương sẽ của phòng quản lý thanh niên trí thức đến đón sáng mai. Xin nghiêm túc nhắc nhở các vị, đây sẽ chỉ là hình phạt nhẹ nhất.

 

Đồng chí thanh niên trí thức Mạc, vì cô quan hệ với đồng chí thanh niên trí thức Dương, ngày mai cô hãy tiễn cô .” Nói xong vẫy tay, rời khỏi sân khu thanh niên trí thức.

 

Đây là đầu tiên Cố Bảo Lâm chuyện một cách trang trọng, nghiêm túc như ở khu thanh niên trí thức. Mọi đều im lặng, rõ ràng là lời của Cố Bảo Lâm cho sợ hãi.

 

Các thanh niên trí thức đều cho rằng là thanh niên trí thức, là đến để xây dựng và giúp đỡ nông thôn.

 

Bà con nông dân ở Đại đội Hướng Dương cũng đều khách sáo với họ.

 

hôm nay lời của Cố Bảo Lâm rõ cho họ , Đại đội Hướng Dương căn bản hoan nghênh những năng lực, gì như bọn họ.

 

Anh chỉ vì vấn đề chính sách, mới bất đắc dĩ tiếp nhận một nhóm thành phố , nơi nào chứa.

 

Và loại đó chính là những thanh niên trí thức trong miệng họ.

 

Nam Mạt là phản ứng đầu tiên, với Lục Viên Viên và hai , “Đi thôi, về phòng nấu cơm thôi.”

 

Thấy Nam Mạt và các cô rời , những ở khu thanh niên trí thức cũng lượt những việc .

 

Dương Nguyệt Nga thấy Mạc Mỹ Lâm bất động, đến an ủi, “Thôi Mỹ Lâm, tớ chấp nhận.

 

Sau ở đây một , hãy cẩn thận hơn. Cậu yên tâm, dù tớ cũng sẽ thư cho .”

 

Mạc Mỹ Lâm xong lời cô thì cứ chằm chằm , Dương Nguyệt Nga một thoáng cảm thấy ánh mắt cô lạnh lẽo đáng sợ, “Mỹ Lâm, ?”

 

Biểu cảm chỉ thoáng qua, Mạc Mỹ Lâm trở vẻ ôn hòa như thường lệ, “Nguyệt Nga, tớ nỡ xa . Ăn cơm xong, chúng ngoài dạo giải sầu nhé.”

 

Câu khiến Dương Nguyệt Nga cảm động một hồi.

 

Nửa đêm, Nam Mạt đạp xe về Đại đội Hướng Dương, khi qua lùm cây nhỏ gần khu thanh niên trí thức thì thấy tiếng động lạ.

 

Cô thu chiếc xe đạp gian, rón rén lùm cây nhỏ.

 

Đi đến gần hơn một chút, thể rõ là giọng của một đàn ông và một phụ nữ. Nam Mạt tưởng là cặp đôi vụng trộm nào đó, liền định rời .

 

Vừa hai bước, liền thấy tiếng kêu cứu nhỏ của phụ nữ.

 

Nam Mạt đầu bước nhanh hai bước, liền thấy một đàn ông đang đè lên phụ nữ, một tay bịt chặt miệng phụ nữ, tay sức xé rách quần áo .

 

Nam Mạt lấy một cây gậy bóng chày từ gian, giáng một cú mạnh gáy đàn ông, đàn ông lập tức đ.á.n.h ngất xỉu ngã vật xuống phụ nữ.

 

Lúc phụ nữ vẫn đang giãy giụa, Nam Mạt đến đẩy đàn ông sang một bên, lúc mới phụ nữ đè chính là Dương Nguyệt Nga, ngày mai sẽ đưa .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-lua-xuyen-sach-toi-cam-kich-ban-va-hang-tich-tru-xuyen-ve-nhung-nam-70/chuong-40-doc-ke-cua-mac-my-lam.html.]

 

Dương Nguyệt Nga lúc cũng thấy Nam Mạt đang cầm gậy bóng chày, “Nam…”

 

“Suỵt!” Nam Mạt ngăn tiếng của Dương Nguyệt Nga , “Về phòng !”

 

Nam Mạt gì, chỉ là cùng là phụ nữ, Nam Mạt thấy chuyện như thể khoanh tay , quan trọng nhất là Dương Nguyệt Nga còn đáng chịu như thế.

 

Dương Nguyệt Nga nhanh chóng chỉnh đốn quần áo của , theo Nam Mạt khỏi rừng cây và về phía khu thanh niên trí thức.

 

Đẩy cửa sân khu thanh niên trí thức , Nam Mạt dùng sức đẩy một cái, cửa liền từ bên trong mở .

 

“Nhược Nam?”

 

“Mau ! Vào phòng chuyện.” Trần Nhược Nam đón Nam Mạt định đóng cửa, thì thấy Dương Nguyệt Nga phía , sững một lát, cũng để cô sân đó khóa cửa .

 

Trần Nhược Nam thấy quần áo của Dương Nguyệt Nga rách, cũng để cô phòng , lấy quần áo bảo cô .

 

“Mặc của tớ , bộ dạng sân khác còn nghĩ gì.”

 

Dương Nguyệt Nga liên tục cảm ơn nhận lấy quần áo, cô đến bây giờ vẫn còn run rẩy, dám tưởng tượng nếu Nam Mạt cô sẽ đối mặt với điều gì.

 

“Nam… Đồng chí thanh niên trí thức.” Dương Nguyệt Nga quần áo xong tiến lên kéo tay Nam Mạt, ấp úng.

 

“Sao thế?” Nam Mạt .

 

“Mỹ Lâm… Mỹ Lâm vẫn đang hôn mê ở bờ sông…”

 

Nam Mạt ngốc nghếch còn nhận Mạc Mỹ Lâm gì với cô , đến giờ vẫn còn nghĩ đến việc cứu cô thì cảm thấy thật nực .

 

“Là Cố Bình! Cố Bình đ.á.n.h cô ngất xỉu kéo tớ rừng…” Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó òa lên.

 

“Đều tại tớ, nếu vì tớ, Mỹ Lâm sẽ ở bờ sông với tớ lâu như …”

 

Trần Nhược Nam cũng đại khái tối nay xảy chuyện gì, Dương Nguyệt Nga, nhạo mở miệng,

 

“Cái Mỹ Lâm mà đó, bây giờ ở sân chắc ngủ .”

 

“Cái gì?” Dương Nguyệt Nga thể tin nổi về phía Trần Nhược Nam.

 

“Chuyện gì lạ ? Nếu thì cô nghĩ vì mở cửa?” Trần Nhược Nam tiếp tục .

 

“Tiểu Mạt để đồ ở nhà chú cô , nên nhờ chừa cửa. Nửa tiếng từ cửa , còn tưởng là Tiểu Mạt về, nhưng cái bóng đó về phía sân . Cô nghĩ đó sẽ là ai?”

 

“Không thể… thể nào…” Dương Nguyệt Nga dám tin những gì thấy.

 

Trần Nhược Nam Dương Nguyệt Nga vẫn còn tự lừa dối bản , cũng thấy cô chút đáng thương, “Thật , cô xem chẳng sẽ .”

 

Nam Mạt cũng Dương Nguyệt Nga, “Về , cô chỉ cần nhớ hôm nay chuyện gì xảy , ngày mai rời khỏi đây, nơi khác sống thật .”

 

Dương Nguyệt Nga sững sờ, cúi thật sâu chào Nam Mạt và Trần Nhược Nam về phía sân .

 

 

Loading...