Tô Dụ Nghi bối rối sờ sờ mũi, cô là chê bai, chỉ là kịp thích ứng với vai trò mới.
"Vậy để cháu bế bà lên giường."
Tô Dụ Nghi khom , hai tay ôm lấy eo cụ bà dùng hết sức bế lên, mặt đỏ bừng vì gắng sức.
cụ bà xe lăn vẫn bất động.
Thử mấy đều như .
Tô Dụ Nghi thẳng thở hổn hển, cảm giác như một đàn quạ đang bay qua đầu.
【Ha ha ha, hiểu nhớ đến cảnh Tôn Ngộ Không đè núi Ngũ Hành】
【Cụ bà chính là núi Ngũ Hành đó】
【Nói vẫn là do quá béo】
...
...
【Giảm cân !】
【Giảm cân!】
Cô gượng che sự hổ: "À, lúc nãy cháu dùng hết sức, giờ thử nhé."
Bà cụ thái độ dịu xuống, "Xe lăn thể điều chỉnh độ cao, cô nâng nó ngang bằng với giường dùng lực một chút là ."
Sao bà sớm!
Tô Dụ Nghi dám cáu, theo lời bà cụ. Lần , bà cụ hợp tác , cô dễ dàng bế bà cụ lên giường.
Bà cụ dựa đầu giường, ngủ mà cô chằm chằm: "Cô là trẻ mồ côi?"
Tô Dụ Nghi sững , trả lời, nhưng biểu cảm của cô lên tất cả.
"Sao bà ?"
"Lúc ăn cơm, tổng giám đốc họ Lục ."
Tô Dụ Nghi mím môi, tại Lục Trầm tiết lộ chuyện ?
Cụ bà vẫy tay, Tô Dụ Nghi im lặng tới.
"Ngồi xuống , đột nhiên trò chuyện."
Tô Dụ Nghi hiểu tại thái độ bà cụ đổi, nhưng dù cũng là theo hướng .
Cô xuống giường, nhưng bà cụ vẫn im lặng.
Tô Dụ Nghi liền nhờ cáo hệ thống giúp đỡ, "Nói chuyện với già thì nên gì?"
Con Cáo đưa cho cô một bản hướng dẫn trò chuyện với già, chủ yếu là khen ngợi con cháu của họ!
Ánh mắt Tô Dụ Nghi lướt qua bức ảnh gia đình treo tường. Đây là một đại gia đình, hai cụ già phía , phía là ba cặp vợ chồng và bốn đứa cháu.
"Bà ơi, các con của bà giống bà quá!"
Quả nhiên, cụ bà hứng trò chuyện, về phía bức ảnh, " chỉ ba con trai, con gái."
"Vâng, đều giống bà."
Cụ bà liếc cô: "Nói dối ngượng miệng."
"Mấy đứa con trai chẳng đứa nào giống cả. Hồi sinh đứa đầu giống, nghĩ sinh thêm một đứa nữa sẽ giống, ai ngờ vẫn giống. Ông nhà một đứa con gái."
Cụ bà chìm hồi ức, khóe miệng nhếch lên, "Kết quả vẫn là con trai, nghịch ngợm, khiến và ông nhà mệt mỏi."
"Vâng, nhưng giờ họ đều thành đạt ."
Bà cụ đầy tự hào, "Đương nhiên, đứa lớn giám đốc, quản mấy chục . Đứa thứ hai giáo sư đại học danh tiếng. Đứa thứ ba hồi nhỏ nghịch ngợm, giờ cũng nên , nghiên cứu chế tạo b.o.m nguyên tử. Tiếc là ông nhà sớm, thấy nó lấy vợ."
【Một nhà ba tài, cụ bà thật lợi hại】
【Đừng xem thường bất kỳ ai】
【Cụ bà là mạnh mẽ và tinh tế】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-he-thong-nguoc-dai-toi-duoc-tong-tai-sung-ai/chuong-46-nguoi-gia-qua-nhien-cung-tre-con-nhu-vay.html.]
【Chúc mừng Dụ Nghi, cuộc trò chuyện đang tiến triển 】
Tô Dụ Nghi vỗ nhẹ lưng cụ bà: "Ông ở suối vàng cũng sẽ yên lòng. Vậy bà tự nguyện đến viện dưỡng lão ?"
Tô Dụ Nghi thắc mắc, nếu các con đều thành đạt, tại sống cùng họ?
Cụ bà im lặng một lúc, chỉ chằm chằm bức ảnh. Tô Dụ Nghi sợ chạm nỗi đau của cụ, dám thêm.
Bà cụ : "Không, đây với khác là tự đến, nhưng ai chẳng sống cùng con cái? Dù viện dưỡng lão , vẫn về nhà với chúng."
"Vậy tại bà...?"
Cụ bà thở dài, "Các con đều lập gia đình , bất tiện. đến như ngoài, dù các con dâu đối xử lịch sự, nhưng chỉ cần ở đó, họ đều cảm thấy thoải mái. cả đời mạnh mẽ, chịu dù chỉ một chút khó chịu từ khác? Thà tự đề nghị đến viện dưỡng lão còn hơn để chúng đưa , ít nhất vẫn giữ thể diện."
Tô Dụ Nghi gì. Cô nghĩ đây là sự thấu hiểu, mà là sự cứng đầu của cụ bà.
Cụ từng chuyện thẳng thắn với con cháu, suy nghĩ thật sự của họ?
Biết các con cụ nghĩ cụ tự đến viện dưỡng lão.
"Khi đến viện dưỡng lão, họ ... giữ bà ?"
"Có, , nhưng lời , ngại đổi."
Tính cách thật khó hiểu, Tô Dụ Nghi buồn thương.
Già mà vẫn trẻ con như .
Cô chợt hiểu tất cả hành động của cụ bà: khó gần, lời khó , chịu ngoài tắm nắng cùng .
Tất cả đều xuất phát từ lòng tự trọng quá mẫn cảm của cụ.
Mộng Vân Thường
Con cháu thành đạt, nhưng cụ đưa viện dưỡng lão.
Vì , bà cụ cho phép bất kỳ lời chê bai nào.
Tô Dụ Nghi nắm nhẹ tay cụ bà, "Thể diện nuôi sống bà ? Bà suy nghĩ của , các con ?
Họ bận rộn, nhất định hiểu lòng bà. Bà chủ động bày tỏ nỗi nhớ, dù ở viện dưỡng lão, cũng thể yêu cầu họ đến thăm nhiều hơn, mang theo cháu nội cháu ngoại, ?"
Ánh mắt cụ bà u ám, " từng nghĩ đến. Chỉ là mở lời ."
Tô Dụ Nghi thêm, cô hết những gì cần , phần còn để bà cụ tự suy nghĩ.
Cô dậy định lấy nước uống, thì thấy tiếng bước chân hỗn loạn bên ngoài.
"Bà cụ giường 48 ngã , hai tình nguyện viên gì mà để xảy chuyện?"
" , chỉ thêm phiền phức."
"Viện trưởng cũng thế, với những cụ tự chủ , đồng ý cho tham gia phim? Thật là loạn cả lên."
"Thôi, nhanh ."
Tô Dụ Nghi lắng một lúc, đợi tiếng bước chân xa mới .
Bà cụ cô chằm chằm: "Đỡ ngoài dạo, sáng ngủ nhiều quá, giờ buồn ngủ nữa."
Tô Dụ Nghi vội vàng đẩy xe lăn đưa cụ sân chơi buổi sáng.
Lần , bà cụ tránh chỗ đông , để Tô Dụ Nghi đẩy bất cứ .
Đang chơi đùa, vài cụ già khỏe mạnh bước sân, trò chuyện.
"Chuyện khó giải quyết ."
"Nghe do một cô gái đỡ vững, nên cụ mới ngã."
" cô ."
"Bà Trương mắt kém, rõ là cô gái nào, chỉ cô gái cố ý cụ ngã."
Tô Dụ Nghi đoán họ đang về sự việc thấy, tò mò hai tình nguyện viên liên lụy là ai.
Trước tiên loại trừ Trần Hi Hi, vì nhiệm vụ của cô là cá nhân.
Đang mơ màng, một cô gái cùng nhóm cũng đẩy xe lăn sân, quanh thấy chỉ Tô Dụ Nghi là cùng tuổi, liền về phía cô.