Mụ quản sự già bên tai ong ong dứt:
“Hiện nay Vương gia vẫn hôn mê bất tỉnh, nếu chẳng may chuyện gì, xin Vương phi chuẩn sẵn tâm lý…”
“Đêm động phòng hôm nay, tuy chẳng thể thành sự, nhưng…”
Ta tai trái, lọt qua tai , nghiêm mặt đáp:
“Hôm nay là ngày đại hỷ của và Vương gia, những lời dư thừa mụ chớ nhắc tới. Ta sẽ chăm sóc cho Vương gia.”
Tiễn mụ già , trong phòng chỉ còn và Duyện Vương.
He he he!
He he he!
Ta xoa tay, nhào tới!
Cắn a cắn!
Cắn cho cái miệng ướt át bóng loáng.
Không ngoài, tha hồ sờ mó Duyện Vương.
Làn da trắng ngọc mịn màng, chỉ tiếc những vết sẹo chằng chịt hỏng mất mỹ cảm.
Ta sờ một cái.
Lại sờ cái nữa.
Dứt khoát hẳn lên .
Hăng hái một hồi, bỗng một tiếng rên rỉ trầm đục.
Tiếp đó là một giọng nam lạnh như băng:
“To gan tặc nữ! Lăn xuống khỏi bản vương!”
“Ta tặc nữ, là Vương phi của .” – vì mà lên tiếng.
“Vậy thì ?” – ánh mắt Duyện Vương lóe lên tia sắc lạnh.
“Có thể cho xuống , nếu lăn xuống thì trâm cài sẽ đ.â.m đấy.”
Duyện Vương nghẹn một cái, đó lạnh giọng:
“Thu mỹ nhân kế của ngươi ! Loại nữ nhân giả ngốc giả ngây, bụng rắn rết như ngươi, bản vương gặp nhiều ! Bản vương tuyệt mắc lừa ngươi !”
Ta nghĩ đến bao chuyện thương tâm, vẫn nén khóe môi nhếch lên.
“Ngươi cái gì?”
“Vương gia khen , còn thông minh, ngài thật mắt !”
Ai da!
Không cẩn thận, lỡ miệng thật .
Ta vội vàng che miệng .
Duyện Vương hừ lạnh một tiếng:
“Ai khen ngươi chứ, lăn xuống cho bản vương!”
“Được , Vương gia là lớn nhất, ngài thì .”
Ta ngoan ngoãn lăn xuống.
Chỉ là nhất thời kích động, lăn nhầm hướng, từ đầu Duyện Vương lăn đến chân.
Lăn nửa chừng, vướng vật gì cứng cứng.
Ta nhịn , vỗ một cái, liền Duyện Vương hét to:
“Ngươi… ngươi… ngươi! Nữ nhân liêm sỉ! Còn xuống ngay!”
“Ta liêm sỉ?”
“Ngươi còn dám hỏi!”
Duyện Vương đỏ mặt, trừng mắt .
Ta cũng chịu yếu thế, trừng :
“Ta , là xuống, chính ngài bảo lăn! Giờ trách , nếu ngài để bước xuống, chẳng chẳng chuyện gì ?”
“Ngậm m.á.u phun , chớ nhiều!”
Duyện Vương định dậy, nhưng “phịch” một tiếng.
Duyện Vương ngã lăn khỏi giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-ep-ga-thay-muoi-muoi-ta-nam-cho-chong-chet-thang-quan-phat-tai/3.html.]
Chàng nện mạnh chân, chẳng chút phản ứng nào.
Đôi mắt phượng vốn nghiêm nghị, giờ càng thêm lạnh lẽo.
Ta gọi quản sự, mời cả thái y.
Mây đen vì Vương gia tỉnh mà tan .
Bởi vì giờ, Vương gia thành phế nhân.
Nghe tin Duyện Vương tỉnh , thưởng vật tràn vương phủ như nước chảy.
Nghe tin Duyện Vương tàn phế, Hoàng thượng lập tức hạ chỉ, rộng mời danh y khắp thiên hạ đến chữa trị cho Vương gia.
Danh y đến , đến, chân Vương gia vẫn khởi sắc.
Vì , vẻ mặt vốn lạnh lùng của Vương gia càng thêm dọa .
Suốt bảy ngày, Vương gia chỉ ăn ba bát cơm, uống hai bình .
Thái y khuyên Vương gia buông bỏ u sầu.
Thái y mà , mà .
Quản sự giỏi ăn nhất trong phủ, Phúc thúc, mặt ủ mày chau mà , nước mắt lưng tròng mà .
Nhũ mẫu cận nhất của Vương gia bưng bát cơm , lặng lẽ bưng .
Tất cả những chuyện đó, đều liên quan đến .
Ta ở tiểu viện của , ăn chân giò kho tàu, gặm sườn chua ngọt.
Ngày tháng, thật là sướng, thật là sướng.
Tuy rằng phu thê là một thể, nhưng cổ nhân từng : “Đại nạn lâm đầu, ai nấy tự lo.”
Chiều đến, tới giờ ăn của .
Ta trái, ngó , xem , đảo .
Chân giò ? Sườn chua ngọt ? Thịt hấp bột ?
Không gì cả!
Ta sai Thúy Cúc đến nhà bếp hỏi một tiếng.
Chưa thấy Thúy Cúc về, Phúc thúc đến.
Phúc thúc năm mươi tuổi như gấu nâu trộm mất mật ong:
“Lão nô cầu xin Vương phi khuyên nhủ Vương gia, nếu cứ tiếp tục thế , thể Vương gia chịu nổi nữa a!”
“Ngài cũng đó! Kinh thành gọi là đồ ngốc, trong phủ gọi là bình hoa, thông minh như ngài còn khuyên Vương gia, thì ?”
Ta nhất định !
Phúc thúc nghẹn lời, vội :
“Nếu Vương gia xảy chuyện, Vương phi thể bình an ?”
“Không ! Ngay đêm thành , Vương gia nhận là Vương phi, bảo từ đến thì về đó! Nếu Vương gia đưa tờ hưu thư, lập tức rời phủ!”
Phúc thúc vẻ mặt đau đớn:
“Phụ nữ hưu chung quy vẫn danh tiếng , tính thế nào?”
“Trước khi gả đến đây, danh tiếng cũng là bao! Hơn nữa, phụ là Thừa tướng, mẫu là công chúa, dẫu cả đời gả nữa cũng chẳng lo cơm áo, Phúc thúc cần lo cho !”
Phúc thúc giỏi ăn đến mấy cũng suýt hộc máu!
Ai mà lo cho ngươi chứ!
Đến giờ ăn, bụng réo ùng ục.
Ta ngại ngùng :
“Phúc thúc, ngài thể bảo bếp dọn cơm đúng giờ , đói .”
Hết cách, là sống quy củ.
Đến giờ là đói.
Phúc thúc xong, hiểm một tiếng.
Ta như nguyện ăn cơm.
Chỉ là hôm , Phúc thúc tới truyền lời:
“Cơm nước chuẩn xong, mời Vương gia và Vương phi cùng dùng bữa.”
Ta mới tỉnh ngủ, đầu óc còn xoay kịp.