Sau khi trói chặt  , Vương Quyên nhổ m.á.u  đầy lạnh lẽo:
 
“Chuyện cũ bao nhiêu năm  mà vẫn  tống tiền tao, đáng chết!”
 
Cô  đeo găng tay nhựa, nắm lấy tay  đặt lên chuôi d.a.o — cố ý để  dấu vân tay.
 
Sau khi dàn dựng xong tất cả, cô  châm một điếu thuốc, gọi điện cho Chu Trạch.
 
Vẻ mặt vô cảm, nhưng giọng điệu đầy sợ hãi và hỗn loạn:
 
“Anh rể… em sợ quá, hình như em  g.i.ế.c  …”
 
“Tất cả… là tại chị em. Cô   quá khứ của em — lúc  buôn bán, em từng  ép  vợ nuôi của một thằng đàn ông nông thôn. Giờ  tìm  em,  đưa em về  địa ngục đó… Em  cố ý , em    tổn thương chị … nhưng em sợ… em     đó!”
 
Cô   nấc như linh hồn run rẩy.
 
Nếu  tận mắt chứng kiến, ai  thể tin rằng cô  là một con quỷ g.i.ế.c   chớp mắt?
 
“Em sẽ  tự thú,  liên lụy đến  …”
 
Và , như buột miệng hỏi:
 
“… em đang mang thai. Anh nghĩ cảnh sát  thể nương tay …?”
 
Khi Chu Trạch chạy đến,   thấy   mơ hồ bất tỉnh, bên cạnh là một cái xác lạnh toát.
 
Anh    ngơ ngác, mãi mới cất  lời:
 
“Không thể  tự thú… con của chúng …  thể để nó thua ngay từ vạch xuất phát…”
 
Vương Quyên lập tức ngừng , giọng yếu ớt:
 
“Vậy… giờ    đây?”
 
“Tô Đình  tin nhắn với Trương Bưu, chứng minh họ từng hẹn gặp. Trương Bưu háo sắc, từng  tiền án. Có thể  đe dọa Tô Đình,   nhục cô , hai bên xô xát  xảy  chuyện… Không , Tô Đình như   thể là đối thủ của . Cảnh sát sẽ dễ phát hiện vết thương    là do  khác gây …”
 
Miệng   bịt kín, chỉ  thể phát  những tiếng gầm gừ phẫn nộ.
 
Chu Trạch khựng , nhưng  dám  , chỉ từ từ quan sát quanh tiệm tạp hóa, ánh mắt dần trở nên u ám.
 
“Chỉ còn cách… đốt sạch, xóa hết  bằng chứng.
 
Ở đây  nhiều rượu trắng rẻ tiền, dễ bén lửa.”
 
Anh  bảo Vương Quyên  ,   sẽ “giải quyết hậu quả”.
 
Tay chân   trói,  thể động đậy, chỉ  thể gào thét trong tuyệt vọng.
 
“Chu Trạch! Đừng sai tiếp nữa! Anh vẫn còn cơ hội  đầu!
 
Cô   g.i.ế.c  nhiều ! Cô   vô tội như  tưởng! Bao nhiêu  già, phụ nữ  thai c.h.ế.t  tay cô ! Cô  là quỷ! Anh  thể tiếp tục giúp kẻ ác!”
 
Sắc mặt Chu Trạch phức tạp, vẫn tiếp tục đổ dầu khắp sàn.
 
“Đó chỉ là lời của em thôi. Em  từng sống trong địa ngục, còn Quyên thì quá sợ    nơi đó…”
 
Anh  rút  một tờ siêu âm:
 
“Cô  đang mang thai… là con trai.   thể để cô  gặp chuyện.”
 
Vậy … thế nên sẵn sàng g.i.ế.c , đốt xác, vứt bỏ cả nguyên tắc  ?
 
Anh hùng cứu mỹ nhân? Hay chỉ là yêu mù quáng đến mức ngu xuẩn?
 
Ngay khoảnh khắc   bật lửa,  thể  đột nhiên động đậy, một nhát d.a.o đ.â.m thẳng  bụng  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-em-ho-hai-chong-phan-boi-tinh-lai-toi-duoi-ho-ra-khoi-nha/5.html.]
 
Anh  ngã ngửa  , trợn mắt   tự cắt dây trói ở chân, từ từ  dậy.
 
“Chân… chân em    …”
 
 ,   hồi phục.
 
Cũng  cắt dây trói từ , khi giả vờ lấy tình cũ đánh động  .
 
  thẳng  mắt  :
 
“Anh  em  từng sống trong địa ngục? Nực ,   yêu ơi…
 
Chính em mới là kẻ trở về từ địa ngục.”
 
Địa ngục của —là cơ thể bằng m.á.u thịt .
 
Linh hồn   giam cầm ba năm trời trong một  thể bất động. Dù gào thét, vùng vẫy thế nào… cũng  ai  .
 
 chịu đựng nỗi tra tấn đó.  kiên trì phục hồi, tập luyện như điên, chịu đựng cơn đau  thường  dám tưởng tượng. Ông trời  phụ lòng .
 
“Xe lăn  … chỉ là cái bẫy  hảo, khiến các  lơ là cảnh giác.”
 
Cũng là con át chủ bài của  — lật ngược thế cờ trong thời khắc sinh tử.
 
Ngọn lửa lan nhanh, m.á.u từ bụng Chu Trạch tràn  đầy sàn,     đầy thương hại và tiết lộ sự thật:
 
“Còn nữa… tờ siêu âm đó là giả.
 
Vương Quyên  thể  con.”
 
Sắc mặt   méo mó vì đau đớn, tràn ngập hoang mang:
 
“Em…  gì cơ…?”
 
 bật  cay đắng:
 
“Ngay ngày đầu cô  đến nhà , em  dẫn  khám sức khỏe. Cô  từng phá thai nhiều ,  còn khả năng sinh nở.
 
Đây là bí mật của cô . Em  từng  với ai.”
 
Người đàn ông … từng là  cùng   qua những năm tháng thanh xuân.
 
 còn nhớ hè năm ba đại học,   ôm  xoay vòng giữa sân trường:
 
“Anh  đăng ký công ty ! Tên là Tĩnh Trạch Tech — Tĩnh  đầu, vợ là  một!”
 
   cho   một cơ hội —  thể là cơ hội cuối cùng trong đời.
 
…
 
Ngọn lửa thiêu rụi  thứ, phản chiếu lên khuôn mặt hoảng loạn của  . Khi thấy  xoay  rời ,   gào thét trong tuyệt vọng:
 
“Tĩnh Tĩnh! Anh sai ! Đừng bỏ ! Nghĩ đến con gái   mà!
 
Hãy cho  cơ hội chuộc …”
 
 lạnh lùng :
 
“Anh  sai, chỉ là chọn con đường ích kỷ nhất. Đừng hối hận.”
 
Phía , ngọn lửa bùng cháy dữ dội.  bước , từng bước đau đớn, từng bước vững vàng.
 
Cơ hội, vì nó quý giá… nên chỉ  một.