Bị Cả Nhà Xem Thành Bảo Mẫu, Quay Người Ta Liền Gả Cho Nhà Giàu - 90

Cập nhật lúc: 2025-03-28 16:46:06
Lượt xem: 9

Lôi Quân gật đầu, giọng chắc nịch:

"Đúng vậy, máy kéo này chắc chắn không phải do tôi làm hỏng."

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Vương Ngọc Thanh tiếp lời:

"Sau đó, mẹ cậu đến đại đội bộ xin mượn máy kéo nhưng không được. Lúc đó, chủ nhiệm phụ nữ đang trực ban, bà ấy nói rằng chủ nhiệm đã dặn, máy kéo bị hỏng rồi."

Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp:

"Nhưng lúc cậu rời đi, máy kéo vẫn còn nguyên vẹn. Sau khi cậu đi, bà ấy trực ban, vậy mà đột nhiên máy kéo lại hỏng..."

Kỷ Học Ninh im lặng quan sát Vương Ngọc Thanh, trong lòng đã có đáp án.

Lôi Quân cau mày, nhớ lại chuyện sáng nay, rồi gật đầu mạnh:

"Đúng vậy! Tối qua mẹ tôi còn bảo, sáng nay tôi đến kiểm tra lại thì máy kéo thực sự bị hỏng. Lúc đầu, tôi còn nghĩ bà ấy chỉ viện cớ không muốn cho cậu mượn!"

Chợt nhận ra điều gì đó, Lôi Quân mở to mắt, tức giận thốt lên:

"Vậy nghĩa là hai vợ chồng họ đã cố tình làm hỏng máy kéo, chỉ để không cho anh mượn sao? Họ thật quá đáng! Làm vậy mà cũng xứng làm cán bộ sao?"

Vương Ngọc Thanh cười nhạt:

"Dù bánh xe có phải do họ phá hay không thì chắc chắn đây là trách nhiệm của người trực ban."

Lôi Quân tức giận nắm chặt tay:

"Thế mà chủ nhiệm còn trừ ba ngày công của tôi! Dựa vào cái gì chứ? Họ nghĩ tôi dễ bắt nạt sao? Chị dâu nói đúng, đây là trách nhiệm của chủ nhiệm phụ nữ. Nếu có trừ công thì cũng phải trừ của bà ấy! Không được, tôi phải đi tìm chủ nhiệm ngay bây giờ!"

"Đợi đã."

Giọng Kỷ Học Ninh trầm ổn vang lên, ngăn Lôi Quân lại.

Lôi Quân quay đầu, vẻ mặt vẫn đầy tức giận:

"Sao thế?"

Kỷ Học Ninh chậm rãi nói:

"Cậu không có bằng chứng."

Lôi Quân gắt gỏng:

"Cần gì bằng chứng? Chuyện này chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?"

Kỷ Học Ninh kiên nhẫn giải thích:

"Nhưng cậu không tận mắt nhìn thấy. Nếu họ không thừa nhận thì sao? Cùng lắm, cậu chỉ có thể trách người trực ban tắc trách, chứ không thể buộc tội họ cố tình phá máy kéo."

Lôi Quân nghiến răng:

"Nhưng rõ ràng họ bắt nạt tôi! Tôi đáng bị trừ công? Đáng bị mắng té tát thế này à?"

Vương Ngọc Thanh tiến lên vài bước, giọng điềm tĩnh:

"Tôi hiểu cậu đang rất tức giận, nhưng nếu không có bằng chứng, cậu làm loạn cũng chẳng thay đổi được gì. Công bị trừ vẫn sẽ bị trừ, mà cậu cũng chẳng yên tâm làm việc."

Trong mắt cô lóe lên tia sáng ranh mãnh:

"Nhưng tôi có cách."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/90.html.]

Lôi Quân vội hỏi:

"Chị dâu, chị nói đi! Tôi nghe chị! Mẹ tôi bảo chị rất lợi hại!"

Vương Ngọc Thanh ghé sát, hạ giọng:

"Cậu cứ đến tìm chủ nhiệm, nhưng đừng làm ầm lên. Hãy thừa nhận lỗi của mình, rồi nói rằng cậu sẽ đích thân đến xã báo cáo chuyện này với cán bộ xã, yêu cầu họ xem xét và xử phạt. Đảm bảo chủ nhiệm sẽ không dám trừ công của cậu."

Lôi Quân nghe xong thì nửa tin nửa ngờ:

"Thật phải nói vậy sao? Nhưng tại sao tôi lại phải nhận lỗi? Tôi đâu có làm sai!"

Vương Ngọc Thanh bất lực xoa trán, kiên nhẫn nhấn mạnh:

"Nếu cậu muốn lấy lại công thì cứ làm theo cách này."

Lôi Quân liếc nhìn Kỷ Học Ninh.

Kỷ Học Ninh gật đầu, chỉ nói hai chữ:

"Đi đi."

Nghe vậy, Lôi Quân mới quay người rời đi.

Vương Ngọc Thanh và Kỷ Học Ninh nhìn nhau, cả hai đều hiểu rõ trong lòng.

Vương Ngọc Thanh bất ngờ cười trêu:

"Chuyện này là do anh mà ra."

Kỷ Học Ninh ngạc nhiên:

"Gì cơ?"

Vương Ngọc Thanh thở dài, nhướng mày nhìn hắn:

"Anh nghĩ xem, nếu không phải vì Hà Như Hoa thích anh, cô ta đã không kiếm chuyện với tôi ở cửa hàng Song Đại. Nếu tôi không mắng cô ta, cô ta đã không mách bố mẹ. Bố mẹ cô ta cũng sẽ không nhằm vào tôi, không gây khó dễ khi tôi xin mượn máy kéo. Và quan trọng nhất, họ đã không đến mức lén phá hỏng bánh xe."

Cô nghiêng đầu, chất vấn:

"Nói đi, có phải lỗi tại anh không?"

Kỷ Học Ninh suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi nói:

"Nghe cũng có lý..."

Hắn ngừng lại, rồi bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó:

"Thực ra, chủ nhiệm vẫn luôn không ưa tôi. Cách đây một tháng, trong cuộc họp bàn về tái lập dân quân, bí thư đã đích thân gọi tôi đến, bảo tôi ứng cử làm đại đội trưởng dân quân. Tôi cũng tự thấy mình rất phù hợp, nhưng chủ nhiệm lại phản đối, nói tôi không thích hợp. Dù vậy, tôi vẫn có tên trong danh sách ứng cử."

Hắn nhìn Vương Ngọc Thanh, tự tin nói:

"Vài ngày nữa sẽ có kết quả. Tôi chắc chắn có thể đảm nhiệm vị trí đó!"

Vương Ngọc Thanh nhìn hắn, lại thấy khó tin. Đứa trẻ này lúc thì thông minh sắc bén, lúc lại ngây thơ đến kỳ lạ.

Cô khoanh tay, nhíu mày suy nghĩ:

"Hắn đã đắc tội với chủ nhiệm như vậy, liệu còn cơ hội làm đại đội trưởng không? Nhưng nếu nhìn quanh cả đội, hình như cũng chẳng có ai phù hợp hơn hắn..."

Dù Hà Quang Lượng có tư tâm đến đâu, cũng không thể ngang nhiên gạt bỏ một ứng viên sáng giá như vậy. Biết đâu, hắn thực sự có cơ hội.

Loading...