Bị Cả Nhà Xem Thành Bảo Mẫu, Quay Người Ta Liền Gả Cho Nhà Giàu - 73

Cập nhật lúc: 2025-03-27 09:44:47
Lượt xem: 14

Hôm sau, ăn sáng xong, Vương Ngọc Thanh dẫn Kỷ Mai Mai đi cắt cỏ cho lợn, tiện thể tìm rau dại. Nhưng còn đâu rau dại nữa? Đã bị người ta đào sạch từ bao giờ rồi.

Không thu hoạch được rau, cô chuyển sang bắt ít ốc mang về, thả vào nước sạch để nuôi.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Bà nội Kỷ ngồi trước cửa, nhìn cô bận rộn mà không khỏi thở dài. Bà biết cá trong hồ là của tập thể, nhưng ốc thì ai cũng chê, chẳng ai thèm ăn. Một cô gái thành phố như Vương Ngọc Thanh, cái gì ngon chưa từng nếm qua? Lại đi bắt ốc bán? Ai mà mua?

Nhưng bà không nỡ làm cô mất tinh thần.

Buổi trưa, cô định ra vườn cuốc cỏ, nhưng bà nội Kỷ nhất quyết không cho. Cô muốn học đan rổ tre, bà cũng không đồng ý, cứ bắt cô nghỉ ngơi.

Đến tối, cô định xuống bếp nấu cơm thì Kỷ Đại Minh và Kỷ Tiểu Minh đã về từ trước, một đứa khiêng củi, một đứa gánh cỏ lợn, chẳng ai để cô động tay vào việc gì.

Kỷ Tiểu Minh còn lôi từ trong túi ra một nắm táo rừng, cẩn thận đặt vào tay cô, khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ:

"Mẹ, con hái trên đường về đấy! Mẹ nếm thử đi!"

Ngay cả Kỷ Mai Mai cũng không nỡ cho ai một quả, thế mà nhóc con lại đem hết cho cô.

Vương Ngọc Thanh nhìn đứa trẻ nhỏ bé trước mặt, bỗng cảm thấy lòng mềm nhũn.

Vương Ngọc Thanh cắn thử một quả táo rừng, vị chua chua ngọt ngọt, tuy không quá ngon nhưng cũng khá thú vị. Cô chưa từng ăn thứ này bao giờ, thấy cũng không tệ liền chia một nửa lớn cho Kỷ Mai Mai.

Kỷ Tiểu Minh khẽ liếc mắt ra hiệu cho em gái. Hiểu ý, Kỷ Mai Mai vội vàng lắc đầu: "Mẹ, Mai Mai không ăn đâu, mẹ ăn đi!"

Vương Ngọc Thanh vừa cảm động vừa bất lực, nhẹ nhàng xoa đầu con bé: "Đồ ngon thì cả nhà cùng ăn, biết chưa?"

Những đứa trẻ quanh năm chẳng có lấy một món ăn vặt, nên chỉ một quả táo rừng nhỏ bé cũng đủ khiến chúng thích thú.

Tối hôm đó, sau bữa cơm, Kỷ Đại Minh ngại ngùng lấy tờ giấy khen từ trong cặp ra, đưa cho Vương Ngọc Thanh xem.

Cô nhìn qua, lập tức khen ngợi: "Đại Minh giỏi quá! Con thật lợi hại!"

Cậu bé nghe vậy, mặt mày hớn hở: "Vẫn là nhờ bút mẹ mua cho con đấy! Trước giờ con chưa từng dùng cây bút nào tốt như vậy!"

Vương Ngọc Thanh có thể nhận ra Kỷ Đại Minh thực sự ham học và có thành tích tốt. Hiện tại cậu đang học lớp 8, nếu tiếp tục cố gắng, sau này chắc chắn sẽ thi đỗ đại học.

Trái ngược với anh trai, Kỷ Tiểu Minh chỉ học ở mức trung bình, lại không thích làm bài tập. Sau khi ăn xong, cậu bé đột nhiên chạy đến phòng Vương Ngọc Thanh, khuôn mặt đầy lo lắng:

"Mẹ, mẹ có cãi nhau với ba không?"

Vương Ngọc Thanh sững người, chưa kịp phản ứng.

Thấy thế, Kỷ Tiểu Minh vỗ ngực, vẻ mặt đầy nghiêm túc: "Mẹ yên tâm, con đứng về phía mẹ! Con luôn ủng hộ mẹ!"

Vương Ngọc Thanh vừa buồn cười vừa thấy ấm lòng: "Ta có cãi nhau với ba con đâu? Sao con lại nghĩ vậy?"

Kỷ Tiểu Minh lập tức kể lại chuyện sáng nay mình nghe được. Vương Ngọc Thanh cũng chẳng hiểu nổi Kỷ Học Ninh đang nghĩ gì, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích:

"Con đừng suy nghĩ lung tung, ba con cả ngày chẳng nói được mấy câu, ta có muốn cãi nhau cũng chẳng cãi nổi!"

Nghe xong, Kỷ Tiểu Minh bật cười khúc khích: "Đúng là vậy thật!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/73.html.]

Cậu nhóc vui vẻ chạy về phòng báo tin tốt cho anh trai. Hai anh em cả ngày ở trường lo lắng không yên, giờ cuối cùng cũng có thể an tâm mà ngủ.

Nhìn những đứa trẻ ngoan ngoãn, Vương Ngọc Thanh không khỏi cảm thấy xót xa. Mẹ ruột của chúng rốt cuộc là kiểu người gì mà có thể nhẫn tâm bỏ mặc ba đứa con để trở về thành phố? Nếu chịu khó ở lại chăm sóc con cái tử tế, sau này chắc chắn sẽ được hưởng phúc.

Cô nghĩ đến thế kỷ 21, mình chưa từng nghe ai nhắc đến ba đứa trẻ này. Chẳng lẽ thông tin về họ được giấu kín hoàn toàn?

Ngoài cửa sổ, bóng dáng cao lớn của Kỷ Học Ninh lặng lẽ ngồi trên ghế đẩu như mọi ngày, dáng vẻ đơn độc đến đáng thương.

"Anh cố lên nhé! Sớm muộn gì anh cũng trở thành người giàu có thôi!"

Dần dà, cô đã quen với chiếc giường cứng ngắc này, tối nay ngủ một giấc thật ngon. Thậm chí còn ngủ quên đến tận trưa hôm sau.

Tỉnh dậy, cô phát hiện bà nội Kỷ và Kỷ Mai Mai đều không có ở nhà. Trên bếp, một bát cháo ngô nóng hổi vẫn còn đó.

Vương Ngọc Thanh ăn xong liền đến phòng bà nội Kỷ mở vại gạo. Trong vại chỉ còn chừng nửa vại ngô vỡ, còn vại gạo tẻ bên cạnh đã gần cạn đáy.

Số lương thực này, cộng thêm ít khoai lang trong hầm chứa, căn bản không thể cầm cự đến cuối năm.

Cô thở dài, vốn định đến đây tận hưởng cuộc sống, nào ngờ vẫn phải động tay động chân kiếm tiền. May mà mọi người trong nhà họ Kỷ đều đối xử tốt với cô.

Chiều mai cô quyết định đi câu cá, buổi tối làm món ốc đồng xào cay, sáng sớm hôm sau sẽ mang ra huyện bán. Cô rất tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình.

Nhưng hiện tại, cô cũng không thể rảnh rỗi. Cầm liềm, cô đi ra rừng tre trước nhà, chặt vài cây tre rồi vót thành tăm. Đây là lần đầu tiên cô làm việc này, không cẩn thận bị cứa một đường trên cổ tay. Cô chỉ đơn giản rửa sạch bằng nước, thấy m.á.u đã ngừng chảy thì không quan tâm nữa.

Chỉ là... mí mắt trái của cô cứ giật liên tục, khiến cô có linh cảm chẳng lành.

Mãi đến khi mặt trời ngả bóng về tây, các xã viên lần lượt tan làm về nhà, nhưng bà nội Kỷ và Kỷ Mai Mai vẫn chưa thấy đâu.

Vương Ngọc Thanh đứng dậy, định đi tìm hai người họ thì chợt nghe tiếng gọi gấp gáp:

"Thanh nhi!"

Cô vừa bước ra cửa, đã thấy thím Lôi Dũng Hà thở hồng hộc chạy tới, vẻ mặt hoảng loạn: "Thanh nhi, không xong rồi! Bà nội cháu ngất xỉu, còn nôn ra bọt mép nữa!"

Phía sau, Trần Nga cõng bà nội Kỷ trên lưng, giọng đầy lo lắng: "Ngọc Thanh, mau xem bà nội cháu bị làm sao vậy!"

Kỷ Mai Mai được Đường Uyển bế trên tay, nước mắt giàn giụa, khóc nức nở: "Bà cố... bà cố ơi..."

Trong lòng Vương Ngọc Thanh chấn động mạnh, cô vội chạy tới kiểm tra tình trạng của bà nội Kỷ. Ý thức mơ hồ, miệng sùi bọt mép, tình trạng có vẻ nghiêm trọng.

Phía sau, không ít người hiếu kỳ tụ tập lại xem.

Cô nhanh chóng đỡ lấy bà nội Kỷ, nghiêm giọng hỏi Kỷ Mai Mai: "Mai Mai, đừng khóc! Nói cho mẹ nghe, bà cố bị sao vậy?"

Kỷ Mai Mai nghẹn ngào kể: "Bà cố... bà cố đi hái rất nhiều rau dại, ăn xong thì như thế này... Hu hu... bà cố ơi..."

Đường Uyển cau mày, lên tiếng: "Lúc tôi phát hiện thì bà nội cháu đã ngã xuống đất rồi. Bên cạnh có mấy cây tỏi rừng, khoai môn dại... Mấy thứ đó đều có độc!"

Vương Ngọc Thanh giật mình, lập tức hiểu ra – đây là ngộ độc thực phẩm!

Cô không chần chừ thêm một giây, lao ngay vào bếp...

Loading...