Bị Cả Nhà Xem Thành Bảo Mẫu, Quay Người Ta Liền Gả Cho Nhà Giàu - 56
Cập nhật lúc: 2025-03-27 00:24:05
Lượt xem: 8
Không để Lâm Mỹ Lệ kịp phản ứng, Vương Ngọc Thanh tiếp tục vạch trần:
"Bà giả nhân giả nghĩa, đến nhà tôi thì vênh váo sai khiến, bắt tôi hầu hạ bà như bà nội tôi nợ bà kiếp trước. Con trai bà thì sao? Cậy có mẹ chống lưng, lúc nào cũng ức h.i.ế.p tôi, cưỡi lên đầu tôi mà nhổ nước bọt, chửi rủa đủ điều! Bà nói xem, bà có phải là người không?"
Những người xung quanh xì xào bàn tán, có người bất bình, có người hả hê, nhưng tất cả đều đồng loạt nhìn về phía Lâm Mỹ Lệ.
Bà ta tức đến nỗi toàn thân run rẩy, giọng lạc đi:
"Mày…"
Vương Ngọc Thanh cười lạnh, giọng sắc bén hơn:
"Mày cái gì mà mày? Bà làm mẹ mà không biết dạy con, chỉ biết xúi bậy, bày trò bẩn thỉu. Con trai bà thì chỉ biết bắt nạt Đại Minh, Tiểu Minh, dẫn người đánh chúng nó, còn bà thì chống lưng cho nó. Sao thế? Nhà bà có phải hoàng thân quốc thích gì không? Chẳng qua cũng chỉ có một người làm việc ở huyện, mà cũng là nhờ ông nội tôi năm xưa cứu tế giúp đỡ đấy!"
Cô hất mặt cười khinh bỉ:
"Vậy mà ngày nào cũng lên mặt, hống hách, vênh váo. Đáng buồn cười nhất là cứ tưởng mình cao sang quyền quý, nhưng thực ra chẳng khác gì một kẻ hề rẻ tiền, cả người bốc lên mùi hôi thối của lòng dạ hiểm độc!"
Tào Thiên đứng lặng phía sau, mặt đen sì như đ.í.t nồi, trừng mắt nhìn Vương Ngọc Thanh. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện của đàn bà, anh ta không tiện ra mặt.
Một tràng mắng xối xả như tát thẳng vào mặt khiến Lâm Mỹ Lệ tức tối đến nỗi không nói nên lời. Trong đám đông, Trần Nga nhếch môi cười khẽ, còn lén giơ ngón tay cái về phía Vương Ngọc Thanh.
Lâm Mỹ Lệ cố chống đỡ, gằn giọng:
"Mày… mày… nhìn lại bộ dạng của mày đi! Có còn ra thể thống gì không?"
Vương Ngọc Thanh cười giễu, giọng đầy khinh miệt:
"Thể thống của bà thì tốt lắm chắc? Bà không biết dạy con, chỉ biết ỷ thế bắt nạt kẻ yếu, tưởng rằng dựa vào một chút quyền thế là có thể lộng hành. Để tôi nói cho bà nghe, kẻ ác độc như bà rồi cũng có ngày nhận quả báo, trời xanh có mắt, chứ không phải là cái chỗ cho bà muốn làm gì thì làm!"
Cô dừng lại, ánh mắt quét qua cả nhà họ Tào, giọng đầy uy hiếp:
"Hôm nay, tôi đứng đây, xem ai dám động vào người nhà tôi nữa!"
Lâm Mỹ Lệ lần đầu tiên gặp phải đối thủ ngang tầm, bị mắng đến mức choáng váng, chưa kịp lấy lại tinh thần thì Tào Hạo bên cạnh đã nóng nảy la lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/56.html.]
"Mẹ! Con ngốc kia mắng con là thứ hư hỏng! Mẹ, mẹ mắng c.h.ế.t nó đi!"
Lâm Mỹ Lệ bị đẩy vào tình thế phải phản công nhưng trong chốc lát lại không tìm được lời lẽ thích hợp.
Trong khi đó, Trần Nga đứng một bên lẩm bẩm nhắc lại lời Vương Ngọc Thanh vừa nói, đôi khi còn tự vỗ vào đầu mình:
"Trời ơi, sao mà nhớ không nổi thế này!"
Bà nội Kỷ vẫn chưa hết bàng hoàng, một lúc sau mới định thần lại, dò dẫm bước đến bên Vương Ngọc Thanh, lo lắng hỏi:
"Ngọc Thanh, sao con lại ra ngoài? Con bé này…"
Vương Ngọc Thanh nhíu mày:
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
"Bà nội, nếu con không ra, bà sẽ bị người ta ức h.i.ế.p đến tận đầu mất! Những người này, bà không cần phải nhún nhường với họ, lại càng không cần phải xin lỗi. Chúng ta có lý, không việc gì phải sợ cả!"
Bà nội Kỷ thở dài, định nói gì đó nhưng Vương Ngọc Thanh đã cắt ngang:
"Bà nội, đừng nói nữa! Đại Minh, dìu bà nội về nghỉ ngơi đi. Tiểu Minh, rót cho ta một cốc nước, rồi trông em gái cẩn thận."
Kỷ Mai Mai bé nhỏ núp sau cánh cửa, đây là do Vương Ngọc Thanh dặn cô bé phải tránh xa.
Kỷ Tiểu Minh hoàn hồn, vội vàng chạy vào bếp, bưng ra một ca nước đầy. Vương Ngọc Thanh cầm lấy, uống một hơi cạn sạch, sau đó còn tiện tay lau đi giọt nước trên cằm.
Những người đứng xem đều chờ xem Lâm Mỹ Lệ sẽ phản công thế nào. Lưu Lệ thấp giọng nói với người bên cạnh:
"Tôi đã bảo rồi, Lâm Mỹ Lệ chắc chắn không phải đối thủ của Vương Ngọc Thanh đâu."
Có người che miệng cười khẽ:
"Cười c.h.ế.t mất! Bình thường hống hách là thế, hôm nay lại bị dồn đến mức nói không nên lời. Dựa vào việc nhà đông người, lúc nào cũng bắt nạt người khác, giờ bị mắng ngược lại, cũng đáng đời!"
Lâm Mỹ Lệ cố gắng trấn tĩnh, sắp xếp lại suy nghĩ rồi dùng sở trường của mình—đánh thẳng vào nỗi đau của đối phương:
"Ồ, Vương Ngọc Thanh, sao ở nhà mày không dám mạnh miệng thế này nhỉ? Ở nhà chỉ biết rụt cổ như con chim cút, ngay cả thở mạnh cũng không dám."