Bị Cả Nhà Xem Thành Bảo Mẫu, Quay Người Ta Liền Gả Cho Nhà Giàu - 53

Cập nhật lúc: 2025-03-27 00:20:04
Lượt xem: 3

Lâm Mỹ Lệ nhướng mày, sực nhớ ra mục tiêu chính hôm nay là ai, bèn cười nhạt, giọng đầy khinh bỉ:

"Ồ, đúng rồi! Nhà này còn có một người mẹ! Một đứa đàn bà không giấy tờ tùy thân mà theo đàn ông về nhà, dám tự nhận là mẹ tụi bây. Đúng là mặt dày, bại hoại phong tục, có người thân như vậy, tao thấy nhục giùm chúng mày luôn!"

"Bà không được mắng mẹ tôi!"

Kỷ Tiểu Minh không thể chịu nổi nữa. Nó vùng khỏi tay bà nội, cúi xuống nhặt một cành cây trên đất rồi lao thẳng về phía Lâm Mỹ Lệ.

Trong trí nhớ của nó, nó chưa bao giờ thích người mẹ ruột đã bỏ đi kia. Nhưng người mẹ hiện tại, người luôn bảo vệ nó, lại bị người ta sỉ nhục ngay trước mặt thế này, nó không thể chấp nhận được!

"Tiểu Minh, về ngay!"

Bà nội Kỷ hét lên, nhưng đã quá muộn.

Mấy đứa trẻ nhà họ Tào nhanh chóng xông vào, hợp sức đè Kỷ Tiểu Minh xuống đất. Nó giãy giụa thế nào cũng vô ích.

Tào Hạo nhảy xuống khỏi bàn đá, khoái trá cầm cành cây chọc vào mặt Kỷ Tiểu Minh, cười sằng sặc:

"Ha ha, thế nào? Còn muốn đánh mẹ tao nữa không? Nhìn mày bây giờ xem, có giống cháu đích tôn nhà họ Kỷ không? Ha ha ha!"

"Thả tao ra!"

Kỷ Tiểu Minh nghiến răng vùng vẫy, nhưng càng giãy, mấy đứa kia càng đè chặt.

Người lớn nhà họ Tào vẫn thản nhiên như không thấy gì. Những người xung quanh tuy xì xào bàn tán, nhưng không ai dám can thiệp.

Kỷ Đại Minh siết chặt nắm đấm, giọng trầm xuống:

"Thả em trai tôi ra!"

Cậu vừa lao lên đã bị một bàn tay to lớn chộp lại. Tào Nông Quốc – bố của Tào Hạo – giữ chặt vai Kỷ Đại Minh, lạnh lùng quát:

"Thằng nhãi ranh, ngoan ngoãn cho tao!"

Bà nội Kỷ nghe tiếng giằng co, không thấy nhưng đoán được chuyện gì đang xảy ra, liền hoảng hốt bật khóc, giọng run rẩy van nài:

"Xin các người, bọn trẻ không hiểu chuyện, làm ơn thả chúng ra đi, bà già này xin lỗi các người..."

Lâm Mỹ Lệ liếc xéo một cái, chưa kịp lên tiếng thì mẹ chồng bà ta – Mao Xuân – đã chen vào:

"Chị à, đây không phải chuyện xin lỗi là xong đâu. Nhà chị quá đáng lắm! Cái thằng Kỷ Tiểu Minh kia dám cưỡi lên người Hạo Hạo nhà tôi mà đánh, trên người thằng bé bầm tím hết cả rồi!"

"Nhưng mà..."

Mao Xuân nhếch mép, giọng đầy giả tạo:

"Thôi thì nể mặt bà già này, dù gì cũng là người một đội sản xuất với nhau, chúng tôi không so đo làm gì. Nhưng tiền thuốc men thì nhà bà phải bồi thường chứ?"

Bà nội Kỷ cắn môi, lảo đảo một chút, rồi run rẩy đáp:

"Được... được... Tôi đền... Chỉ cần các người thả cháu tôi ra trước..."

Mao Xuân nhìn quanh, chậm rãi nói:

"Nhưng mà... tôi cũng biết nhà chị nghèo kiết xác, chẳng có tiền bạc hay lương thực đâu... Thôi thì, nhà chị có con lợn con, đền con lợn đó đi!"

Câu nói vừa dứt, bà nội Kỷ chao đảo, suýt nữa ngã xuống đất. Bà trợn mắt, giọng run bần bật:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/53.html.]

"Cái gì? Đấy là mạng sống của nhà chúng tôi..."

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Mao Xuân khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bà nội Kỷ, giọng chanh chua:

“Hạo Hạo là mạng sống của tôi! Bà nhìn xem, cháu trai nhà bà đánh nó ra nông nỗi này, cả người bầm tím, mấy ngày nay nó chẳng ăn chẳng uống, gầy đi trông thấy! Một con lợn con thôi mà, tôi còn chưa đòi nhiều đâu!”

Vừa dứt lời, bà ta vẫy tay, ra hiệu cho mấy người đàn ông nhà họ Tào xông vào chuồng lợn.

Kỷ Đại Minh và Kỷ Tiểu Minh vội vàng lao tới, dang tay chắn trước cửa chuồng, kiên quyết không để ai động vào con lợn nhà mình. Nhưng chưa kịp làm gì, Tào Nông Quân đã tung chân đá mạnh vào hai anh em, khiến cả hai ngã lăn ra đất, ôm bụng quằn quại trong đau đớn.

Bà nội Kỷ hốt hoảng, lảo đảo chạy đến:

“Không được! Không được! Các người không thể cướp lợn nhà chúng tôi…”

Mao Xuân lập tức cản đường bà cụ, giọng điệu đầy chế nhạo:

“Chị à, chị già cả, lại còn mù nữa, cẩn thận kẻo ngã đấy! Đến lúc đó lại đổ lỗi cho nhà tôi thì sao?”

Bà nội Kỷ run rẩy, khuôn mặt nhăn nheo tràn đầy nước mắt, cái miệng móm mém mấp máy nhưng không thốt ra được lời nào.

Trong chuồng, con lợn con cảm nhận được nguy hiểm, giãy giụa kêu eng éc, nhưng cuối cùng vẫn bị đám đàn ông lực lưỡng nhà họ Tào tóm gọn.

Tào Nông Quân đá mạnh vào m.ô.n.g con lợn, khạc một bãi nước bọt xuống đất, giọng khinh khỉnh:

“Thứ chó má, nhà nào nuôi lợn nấy!”

Mao Xuân giả vờ thở dài, giọng điệu ra vẻ đáng thương:

“Chuyện này cũng không thể trách chúng tôi, phải trách cháu trai bà không biết dạy dỗ tử tế. Đây đâu phải lần đầu nó đánh nhau với Hạo Hạo nhà tôi. Tôi cũng chỉ vì con mình thôi, bà đừng trách tôi nhẫn tâm!”

Ngoài cổng, dân làng tụ tập ngày càng đông. Người thì bàn tán, kẻ thì khoanh tay đứng xem, có người tỏ vẻ bất bình nhưng chẳng ai dám lên tiếng can ngăn.

Viên Phương đứng trong đám đông, miệng cười khẩy:

“Làm phách lắm vào, giờ thì gặp quả báo rồi!”

Lưu Lệ cũng chẳng khá hơn, vừa xem vừa thong thả bóc hạt dưa, như thể đang thưởng thức một vở kịch hay.

Vợ chồng Triệu Tứ cũng có mặt, nhìn tình cảnh trước mắt, vợ ông ta - Tiền Quyên lắc đầu nói nhỏ:

“Chuyện lớn thế này, thằng Kỷ Học Ninh chui rúc ở đâu rồi? Cả nhà già trẻ bị bắt nạt thế kia…”

Bà ta quay sang chồng, đề nghị:

“Hay để tôi đi tìm cậu ta về?”

Triệu Tứ trừng mắt:

“Cô bớt lo chuyện thiên hạ đi! Cô quên nhà họ Kỷ đã khiến tôi ngồi tù một năm à?”

Tiền Quyên bĩu môi, lầm bầm:

“Tôi chỉ nghĩ có nó về thì vở kịch này còn náo nhiệt hơn thôi…”

Lúc này, Mao Xuân tiến lên một bước, mặt đầy vẻ đắc ý:

“Chuyện con lợn coi như xong, xóa nợ cho nhau! Nhưng mà…” Bà ta quét mắt khắp sân, giọng đầy khiêu khích, “Mục đích chính hôm nay chúng tôi đến đây là vì Vương Ngốc Nhị!”

 

Loading...