Bị Cả Nhà Xem Thành Bảo Mẫu, Quay Người Ta Liền Gả Cho Nhà Giàu - 51

Cập nhật lúc: 2025-03-27 00:13:04
Lượt xem: 17

Bà nội Kỷ lo lắng, khẽ thở dài rồi nói:

"Thảo nào mấy hôm nay không đến tính sổ, hóa ra là đợi Tào Thiên về. Hôm nay lại còn là sinh nhật bà nội Tào Hạo nữa..."

Trong trí nhớ của Vương Ngọc Thanh, Tào Thiên là con trai cả của Lâm Mỹ Lệ. Năm xưa, nhờ ông bà nội của nguyên chủ giúp đỡ mà hắn mới có cơ hội học hết cấp ba. Sau khi tốt nghiệp, vì có trình độ, hắn được chọn vào làm việc tại nhà máy cơ khí nông nghiệp của huyện—một công việc mà nhiều người mơ ước.

Hơn nữa, nhà họ Tào còn có họ hàng trên huyện, thế nên ai nấy đều vênh váo, tỏ thái độ coi thường những người trong đội sản xuất. Dù vậy, cũng không thiếu kẻ xu nịnh, bởi đôi khi còn cần nhờ vả Tào Thiên để đổi phiếu lương thực hoặc mua bán thứ này thứ kia.

Kỷ Tiểu Minh run rẩy kéo tay mẹ, lo lắng nói:

"Mẹ ơi, giờ phải làm sao đây? Tào Thiên đó hung dữ lắm, trước đây còn đánh con nữa... Con sợ hắn lắm!"

Kỷ Đại Minh, dù bình tĩnh hơn em trai, cũng không giấu được sự lo âu:

"Mẹ, hay là mẹ cứ trốn trong phòng đi, đừng ra ngoài. Mẹ yên tâm, họ không dám làm gì mẹ đâu."

Bà nội Kỷ vội vã vỗ đùi đánh đét, rồi nắm c.h.ặ.t t.a.y Vương Ngọc Thanh:

"Đại Minh nói đúng đấy con ạ! Con cứ trốn trong nhà, để bà già này đi xin lỗi họ. Bà già cả rồi, chắc họ cũng nể chút tình mà không làm gì đâu. Cùng lắm chỉ bị mắng vài câu thôi..."

Nhưng Vương Ngọc Thanh không hề sợ hãi, trái lại, cô cười nhạt:

"Sợ gì chứ? Họ dám động đến con, con cũng dám động đến họ!"

Nói đùa à? Kiếp trước cô không cha không mẹ, từng bị bắt nạt không biết bao nhiêu lần. Đến cấp hai, cấp ba, cô đã theo một ông chú trong công viên học được đủ loại tuyệt chiêu: công phu cóc ghẻ, công phu thằn lằn, công phu rìu bay... Chưa kể đến thời đại học, cô còn tham gia câu lạc bộ võ thuật, sau khi tốt nghiệp lại học thêm võ tổng hợp. Đáng tiếc, cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp với đồng lương mà bỏ bê luyện tập.

Một giờ sau.

Cả nhà họ Kỷ đều thấp thỏm, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về con đường nhỏ đối diện cửa.

Trái lại, Vương Ngọc Thanh chẳng có chút căng thẳng nào. Cô còn thảnh thơi nấu một bát cháo ngô to đùng, ăn no nê, sau đó đứng trước cửa vung tay vung chân khởi động. Xong xuôi, cô lại ngồi dưới gốc cây hòe cổ thụ, phe phẩy quạt mo, miệng ngân nga một bài hát dân gian.

Dân trong hợp tác xã lần lượt tan làm về nhà.

Cánh đồng lúa mì bên cạnh nhà họ Kỷ đã được thu hoạch từ hôm qua, hôm nay không có ai đi ngang qua, không khí trở nên vắng lặng hơn hẳn. Khói bếp từ các nhà xung quanh lần lượt bốc lên, nhà họ Chu bên cạnh vang lên tiếng nồi niêu xoong chảo va vào nhau lách cách.

Nhưng nhà họ Kỷ lại yên ắng đến lạ thường.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Bà nội Kỷ ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, lòng như lửa đốt. Đột nhiên, bà kéo Kỷ Tiểu Minh lại, hạ giọng dặn dò:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/51.html.]

"Ba con chắc vẫn đang làm việc ngoài đồng, con chạy sang nhà đội trưởng hỏi xem ba đang ở đâu, rồi gọi ba về ngay!"

Tiểu Minh gật đầu định chạy đi thì bị Vương Ngọc Thanh giữ lại:

"Con định làm gì thế? Gọi ba về à? Gọi cái gì mà gọi! Làm lỡ ba con kiếm công điểm thì sao? Với lại, chuyện của đàn bà, gọi ba con về cũng có ích gì?"

Bà nội Kỷ sốt ruột nói:

"Nhưng mà... nhà họ Tào không phải dạng vừa đâu. Nếu lát nữa xảy ra chuyện, có lão tứ ở đây cũng là thêm một chỗ dựa..."

Vương Ngọc Thanh phì cười:

"Bà nội, chuyện của con, con tự giải quyết được. Không cần đàn ông chống lưng đâu. Bà cứ yên tâm, đừng nói là mấy người, cho dù là cả đàn chó thì con cũng đuổi về hết!"

Cô không cho Kỷ Tiểu Minh đi, thằng bé đành chạy ra con đường nhỏ phía trước, trèo lên một gò đất cao mà ngóng nhìn về phía xa.

Bà nội Kỷ lo lắng đến mức không chịu được, lau nước mắt, bực bội trách móc:

"Nhìn nhà họ Tào mà xem, có chuyện gì là cả nhà cùng xông lên, một lòng một dạ. Còn nhìn nhà mình đi, anh hai chị hai của lão tứ thì vô tâm, đứa thứ ba thì nhu nhược, bị nhà chồng bắt nạt mà không dám hó hé. Người ta bảo đông con thì không sợ bị bắt nạt, nhưng con cháu nhà mình thì... chẳng ai chịu chung lòng chung sức!"

Kỷ Đại Minh bước lên, giọng kiên định:

"Bà đừng sợ, có con đây! Con sẽ bảo vệ mọi người!"

Bà nội Kỷ nhìn vẻ mặt cương nghị của Đại Minh, trong lòng vừa xót xa vừa thương cảm. Bà thở dài:

"Đứa trẻ tội nghiệp... Nếu ba ruột của con còn sống thì tốt biết bao. Nhà mình sẽ có thêm một người có thể gánh vác mọi chuyện..."

Nghe vậy, mắt Kỷ Đại Minh bỗng đỏ hoe, cúi đầu không nói gì.

Vương Ngọc Thanh nhìn bà nội Kỷ, thầm thở dài trong lòng.

Bà cụ này thực sự rất đáng thương. Dưới gối chỉ có một người con trai—cũng chính là cha của Kỷ Học Ninh. Thế nhưng, số phận nghiệt ngã, cả con trai lẫn con dâu đều bị đất đá trong lò nung gạch đổ xuống đè chết.

Đứa cháu trai lớn thì bị người ta đánh c.h.ế.t một cách oan uổng. Cháu dâu lớn bỏ về thành phố, bỏ lại ba đứa con côi cút.

Đứa cháu thứ hai lại sợ vất vả, chê bà nội cùng mấy đứa trẻ là gánh nặng, liền chia gia tài rồi chạy theo nhà vợ làm ở rể. Khi đó, bà nội Kỷ tức đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.

Đứa cháu gái thứ ba gả sang đội bên cạnh, đến giờ vẫn chưa có con, bị nhà chồng bắt nạt đến khổ sở mà cũng chẳng dám mở miệng kêu than.

Loading...