Bị Cả Nhà Xem Thành Bảo Mẫu, Quay Người Ta Liền Gả Cho Nhà Giàu - 135

Cập nhật lúc: 2025-03-30 14:43:43
Lượt xem: 15

Thực ra, trong lòng Chu Sơn đã có câu trả lời.

Vương Ngọc Thanh cười nhạt, giọng nói không nhanh không chậm:

"Đồng chí Lưu Hỏa, anh được chức đội trưởng dân quân không quang minh chính đại, sau này nên biết điều một chút. Làm người thì phải khiêm tốn, đừng tưởng giấu đầu mà đuôi không lộ. Hôm nay tôi bận, nhưng ngày mai tôi sẽ đưa Kỷ Học Ninh nhà tôi đến gặp bí thư, làm rõ mọi chuyện."

Cô dừng một chút, cố tình nâng giọng:

"Dù sao thì lá thư đó đúng là có tên Kỷ Học Ninh thật, cũng là do nữ đồng chí kia viết cho anh ấy. Nhưng mọi người đều biết rõ, thư từ qua lại kia, vốn dĩ là anh mượn danh nghĩa của Kỷ Học Ninh để viết."

Mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao.

Cô nhếch môi cười khi thấy sắc mặt Lưu Hỏa sa sầm, rồi nói tiếp:

"Cũng phải cảm ơn anh và chủ nhiệm, nếu không phải hai người đẩy Kỷ Học Ninh nhà tôi ra sau núi đào lò, thì anh ấy đâu có may mắn g.i.ế.c được một con lợn rừng to như vậy."

Cô quay qua đám dân quân đang xì xào:

"Chắc mọi người cũng biết chuyện này nhỉ? Không ít người còn đến nhà tôi mua thịt nữa. Tối qua chỉ trong một đêm, anh ấy đã kiếm được tận bảy mươi đồng đấy."

Ánh mắt cô đầy châm chọc nhìn Lưu Hỏa:

"Chức đội trưởng dân quân gì chứ? Anh ấy chẳng thèm để ý nữa rồi. Thật sự rất cảm ơn đồng chí Lưu Hỏa nhé!"

Lưu Hỏa cúi đầu, nắm chặt hai tay, giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không phản bác được.

Vương Ngọc Thanh làm như không thấy, lại cố ý nói thêm một câu:

"À đúng rồi, đội trưởng dân quân à, giờ anh sắp có s.ú.n.g trong tay rồi, bao giờ thì dẫn mọi người lên núi săn lợn rừng đây? Kỷ Học Ninh nhà tôi chỉ dùng mấy cây gậy mà đã hạ được một con to đùng, anh có s.ú.n.g trong tay chắc chắn sẽ b.ắ.n được không chỉ một con, mà mười con cũng chẳng thành vấn đề!"

Chu Sơn phấn khích đáp lời:

"Sáng nay chủ nhiệm có nói rồi, đợi s.ú.n.g của công xã về, chúng ta sẽ tổ chức một đợt đi săn lợn rừng!"

Lưu Hỏa hừ lạnh:

"Chỉ là lợn rừng thôi mà, chờ đi, đến lúc đó cô sẽ thấy!"

Vương Ngọc Thanh không thèm đôi co thêm, nhưng trước khi rời đi, cô cố ý để lại một câu:

"Mọi người nhớ cẩn thận đội trưởng dân quân của mình nhé! Anh ta có sở trường đặc biệt là nhắm trúng vợ của người khác đấy!"

Mọi người xung quanh bắt đầu nhìn Lưu Hỏa bằng ánh mắt khác thường.

Lưu Hỏa tức giận đến mức siết chặt nắm đấm, nhưng không thể làm gì.

Kỷ Đại Minh và Kỷ Tiểu Minh đứng bên cạnh nhìn Vương Ngọc Thanh đầy sùng bái. Trong lòng hai đứa trẻ tràn đầy tự hào, cảm thấy mẹ mình thật sự quá lợi hại!

Đến khi ba mẹ con đến chợ, trời đã gần trưa. Vương Ngọc Thanh vốn nghĩ giờ này chắc khó bán, ai ngờ vừa bày ra đã bị người ta tranh mua sạch. Có cả khách quen lần trước quay lại.

Vẫn là hai hào một cân, nhưng lần này cô không tặng kèm nữa. Ai không có tiền thì dùng phiếu trao đổi.

Kỷ Tiểu Minh và Kỷ Đại Minh bận rộn không ngớt, đến khi đếm tiền xong, hai đứa đều cười tít mắt.

"Hôm nay tổng cộng bán được hai mươi lăm đồng!"

Kỷ Tiểu Minh kinh ngạc kêu lên:

"Đây là lần đầu tiên con thấy nhiều tiền thế này! Phải đếm lại mấy lần nữa mới được!"

Kỷ Đại Minh điềm tĩnh hơn nhiều, nhỏ giọng nhắc nhở:

"Đừng đếm nữa, đây là chợ, đếm tiền giữa chợ không tốt đâu, coi chừng bị móc túi!"

Kỷ Tiểu Minh giật mình, vội vàng dúi hết tiền vào tay Vương Ngọc Thanh:

"Mẹ giữ đi! Nếu bị móc mất thì tiêu đời!"

Sau khi dọn hàng xong, Vương Ngọc Thanh dẫn theo hai đứa trẻ dạo quanh chợ một vòng. Cô mua ba cây kem, còn khéo léo mặc cả được giảm một xu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/135.html.]

Ba mẹ con mỗi người một cây, vừa đi vừa l.i.ế.m kem, đầu ngẩng cao, trông vô cùng oai phong.

Sau đó, cô ghé vào hiệu sách Tân Hoa, mua cho Kỷ Đại Minh một cuốn Từ điển Tân Hoa giá năm hào. Cậu bé vốn cứ chối đây đẩy, nói không cần, nhưng ai chẳng biết cậu thèm muốn cuốn sách này đến mức nào.

Kỷ Tiểu Minh thì không hứng thú với sách, cậu ngập ngừng một lúc rồi rụt rè hỏi:

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

"Mẹ, chúng ta có thể mua một chiếc đèn pin không ạ?"

Vương Ngọc Thanh suy nghĩ một chút, thấy nhà cũng đang thiếu đèn pin, liền sảng khoái mua một chiếc với giá hai đồng, kèm theo một bóng đèn tám xu và hai cục pin năm hào, phòng khi cần thay.

Mua xong đồ cho Trần Nga, trên đường về nhà, cô lại ghé một quầy hàng mua một gói lớn kẹo mỡ lợn giá năm hào.

Về đến cửa hàng hợp tác xã, cô mua thêm rất nhiều gia vị, tổng cộng hết tám đồng. Cô còn mua cho bà nội một cân bánh đào giá một đồng. Đột nhiên nhớ ra một thứ quan trọng hơn, cô liền ghé trạm y tế xã mua thêm thuốc đỏ và thuốc tím, hết một đồng nữa.

Tổng cộng cô đã tiêu mười ba đồng sáu hào tám xu, còn lại sáu đồng ba hào hai xu.

Cô hào phóng đưa cho Kỷ Đại Minh và Kỷ Tiểu Minh mỗi đứa một xu tiền tiêu vặt. Nhìn số tiền trong tay chỉ còn sáu đồng ba hào, cô âm thầm tính toán: cộng với mười đồng để ở nhà, tổng cộng vẫn còn mười sáu đồng ba hào.

Nhớ lại hôm qua, Kỷ Trân Châu đưa ba đồng rồi không lấy lại, còn Kỷ Học Ninh giúp thím Hoàng đóng giường được một đồng, số tiền này xem như đã đưa cho mẹ chồng của Đường Uyển.

Vương Ngọc Thanh chưa từng nghĩ rằng có ngày mình lại tính toán từng đồng từng xu thế này, khiến đầu óc cô suýt choáng váng.

Nhưng ít ra, hôm nay mẹ con cô đã có một ngày thật vui vẻ.

Trên đường về, từng khuôn mặt nhỏ bé đều rạng rỡ nụ cười.

Kỷ Tiểu Minh vừa đi vừa xuýt xoa: "Hôm nay con sẽ nhớ mãi không quên!"

Còn Kỷ Đại Minh, cậu bé vừa đi vừa háo hức lật xem Từ điển Tân Hoa, lật tới lật lui một hồi lâu, rồi bỗng dưng ngẩng lên nhìn mẹ, nghiêm túc nói:

"Mẹ, cảm ơn mẹ."

Nói xong, cậu còn cúi đầu thật sâu.

Vương Ngọc Thanh bật cười, xoa đầu con trai: "Không cần cảm ơn. Sau này con muốn mua sách gì cũng có thể mua."

Cô vốn định nói rằng bốn năm nữa, khi Kỷ Học Ninh trở thành hộ giàu có, gia đình sẽ chẳng cần phải tính toán tiền bạc nữa. Nhưng Kỷ Đại Minh lại cảm động ra mặt, giọng kiên định:

"Mẹ, thế này là đủ rồi. Mẹ đừng vất vả như vậy."

Cậu cúi đầu một chút, rồi ngượng ngùng nói tiếp: "Sau này, con sẽ cố gắng kiếm tiền. Con sẽ nuôi mẹ!"

Vương Ngọc Thanh: "..."

Kỷ Tiểu Minh bên cạnh cũng lập tức nhảy lên: "Mẹ, con cũng sẽ nuôi mẹ!"

Vương Ngọc Thanh nhìn hai đứa trẻ, trong lòng mềm nhũn.

Nhìn sang Kỷ Đại Minh, cô thầm nghĩ sau này cậu chắc chắn sẽ thành đạt. Dù sao thì học giỏi, lại có chí tiến thủ. Còn Kỷ Tiểu Minh... đến giờ vẫn chưa thấy có năng khiếu gì đặc biệt.

Kỷ Đại Minh liếc em trai, bĩu môi: "Tiểu Minh, em nuôi mẹ bằng gì? Anh thấy em chỉ biết chơi với ăn thôi."

Kỷ Tiểu Minh lập tức xụ mặt, có chút không vui. Nhưng chỉ một giây sau, cậu đảo mắt nhìn chiếc đèn pin trong tay Vương Ngọc Thanh, rồi nhanh nhẹn nói:

"Mẹ! Cho con chơi đèn pin một lát được không?"

Vương Ngọc Thanh đưa đèn pin cho cậu.

Kỷ Đại Minh lập tức dặn dò: "Đừng làm hỏng đấy."

Mẹ con ba người đang đi ngang qua xã, bỗng một chiếc xe từ xa lao nhanh tới, phía sau bốc khói.

Kỷ Tiểu Minh hưng phấn hét lớn: "Xe! Xe Jeep!"

Ngay cả Kỷ Đại Minh bình thường trầm ổn cũng không khỏi phấn khích, hai đứa trẻ liền chạy theo xe một đoạn.

Bất ngờ, chiếc xe dừng lại ngay trước mặt họ.

Vương Ngọc Thanh nhìn kỹ, thấy chiếc xe cao lớn, ngoại hình cứng cáp, mui bạt màu xanh quân đội. Đây chẳng phải là chiếc xe Jeep tiêu chuẩn của thời đại này sao?

Loading...