Bị Cả Nhà Xem Thành Bảo Mẫu, Quay Người Ta Liền Gả Cho Nhà Giàu - 129
Cập nhật lúc: 2025-03-30 14:11:10
Lượt xem: 11
Kỷ Trân Châu không bước vào nhà mà lùi lại vài bước, cố gắng núp sau gốc cây bên cạnh, giọng nói nhỏ nhẹ:
"Tôi không vào đâu, hôm nay trời mưa nên không phải đi làm. Tôi mang chút đồ đến cho mọi người."
Cô ấy đưa gói đồ trong tay cho Vương Ngọc Thanh, rồi len lén thò đầu nhìn vào trong nhà. Dường như có chút ngượng ngùng, cô chần chừ một lát rồi nói tiếp:
"Ban đầu định để ở cửa, nhưng vừa hay gặp cô. Lần trước bà nội bị bệnh, mọi người cũng không báo cho tôi một tiếng, tôi chỉ nghe người ta nói lại... Trong này có chút bột mì, mấy đồng tiền, còn có ít kẹo cho bọn trẻ nữa."
Nói xong, cô cúi đầu kéo kéo góc áo, giọng nhỏ dần:
"Tôi còn làm cho cô một đôi giày. Tay nghề không tốt lắm, cũng không biết cỡ chân cô bao nhiêu, nên tôi làm theo cỡ chân mình."
Vương Ngọc Thanh cảm động đón lấy, ánh mắt dịu dàng:
"Chị Ba, cảm ơn chị. Chị còn tự tay làm giày cho em nữa... Em chẳng có gì tốt để tặng lại chị. Em nghe nói tay nghề của chị rất giỏi, biết may quần áo, làm giày, khéo tay hay làm... Em thực sự ngưỡng mộ chị."
Kỷ Trân Châu không ngờ cô dâu mới của nhà họ Kỷ lại có tính cách ôn hòa nhu thuận như vậy. Trong lòng có chút bất ngờ, cô bật cười:
"Cô đã gả về nhà họ Kỷ, tôi là chị chồng, đương nhiên phải cho cô chút đồ. Chỉ là đôi giày này không được đẹp lắm..."
Vương Ngọc Thanh ôm chặt đôi giày vào lòng, cười tươi:
"Sao lại không đẹp chứ? Em thích lắm! Vừa hay em đang thiếu một đôi giày để đi."
Kỷ Trân Châu im lặng nhìn cô một lúc lâu. Càng nhìn càng thấy khác xa với những gì người ta đồn đại. Mọi người đều nói Vương Ngọc Thanh là người hung dữ, đanh đá, không biết lý lẽ… nhưng đứng trước mặt cô lại là một cô gái lễ phép, dịu dàng, biết cảm ơn, biết trân trọng.
Vương Ngọc Thanh không hề phản cảm khi bị cô ấy đánh giá, ngược lại còn đoán được phần nào suy nghĩ trong lòng đối phương.
Nhận ra mình nhìn hơi lâu, Kỷ Trân Châu có chút ngượng ngùng. Cô quay mặt đi, giọng nói dịu lại:
"Lão Tứ là người thật thà, cũng có năng lực. Sau này hai người cứ sống tốt với nhau, nó chắc chắn sẽ không bạc đãi cô."
Nói xong, cô lại len lén nhìn vào trong nhà. Nhưng vì bị che khuất nên không thấy được gì, trong mắt thoáng hiện lên chút thất vọng. Cô thở dài một tiếng:
"Tôi về trước đây, nhà còn nhiều việc phải làm."
Vương Ngọc Thanh vội nắm lấy tay cô, dịu dàng nói:
"Chị không vào nhà ngồi một lát sao? Đây là nhà chị mà, không phải nhà người khác. Ở lại ăn bữa cơm tối đi, bà nội rất nhớ chị, bọn trẻ cũng vậy."
Nghe vậy, hốc mắt Kỷ Trân Châu bỗng đỏ hoe. Cô cúi thấp đầu, giọng nghèn nghẹn:
"Tôi không vào đâu… Tôi vào làm gì chứ... Tôi không có mặt mũi nào để vào..."
Vương Ngọc Thanh nghe vậy thì thoáng sửng sốt, không hiểu hết ý của cô ấy, nhưng cô có thể cảm nhận được Kỷ Trân Châu rất muốn gặp bà nội và lũ trẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/129.html.]
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Cô không để đối phương đi:
"Chị đi xa vậy mới đến, nhất định phải vào chứ! Tối nay em làm ốc xào, em sẽ làm thêm một phần cho chị mang về. Mau vào đi!"
Vừa nói, cô vừa kéo tay Kỷ Trân Châu, nhưng đối phương lại cố sức giãy ra.
Kỷ Trân Châu hít sâu một hơi, lắc đầu kiên quyết:
"Tôi không vào đâu. Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng nhà còn nhiều việc lắm, tôi phải về ngay."
Đúng lúc này, Kỷ Học Ninh bước ra cửa.
Ánh mắt hắn vốn bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy Kỷ Trân Châu, sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt. Hắn bước nhanh đến, giọng nói mang theo chút xúc động:
"Chị... Chị về rồi sao? Đã bao lâu rồi..."
Hốc mắt Kỷ Trân Châu càng đỏ hơn, cô cố gắng nở nụ cười:
"Đúng vậy, hơn hai năm rồi chị chưa về nhà… Cậu vẫn khỏe chứ? Bà nội và bọn trẻ có khỏe không?"
Kỷ Học Ninh gật đầu:
"Tụi em đều khỏe. Còn chị thì sao?"
Sắc mặt Kỷ Trân Châu khẽ cứng lại, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, mỉm cười:
"Chị cũng khỏe, cuộc sống bình lặng, ngày nào cũng đi làm rồi về."
Vương Ngọc Thanh tinh ý nhận ra cô ấy đang nói dối. Nếu thực sự sống tốt thì không thể nào hơn hai năm trời không về nhà lấy một lần. Huống hồ, nhà chồng cô ấy chỉ cách đây năm sáu giờ đi xe.
Cô bất giác nhớ đến lời bà nội Kỷ từng nói: Kỷ Trân Châu gả đi đã lâu nhưng vẫn chưa sinh con. Trong thời đại này, phụ nữ không có con sẽ bị người ta khinh thường. Nếu nhà chồng không tốt, có khi còn bị đánh đập, hành hạ.
Kỷ Học Ninh cũng nhận ra điều gì đó, sắc mặt hắn trầm xuống. Nhưng hắn không hỏi tiếp mà đổi chủ đề:
"Chị, để em giới thiệu. Đây là Vương Ngọc Thanh, là người ông nội định hôn ước cho em. Chúng em vẫn chưa đăng ký kết hôn."
Vương Ngọc Thanh nghe vậy thì liếc nhìn hắn một cái, bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng.
Giới thiệu như vậy... quá xa lạ rồi!
Kỷ Trân Châu một lần nữa nhìn Vương Ngọc Thanh, trong mắt lộ rõ vẻ hâm mộ, khẽ thở dài: "Thật tốt, vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng. Gả cho em trai chị, sau này nhất định sẽ được hưởng phúc."
Không đợi Vương Ngọc Thanh lên tiếng, Kỷ Học Ninh đã trịnh trọng nói như thề: "Cô ấy là vợ em, em nhất định sẽ để cô ấy được hưởng phúc."
Vương Ngọc Thanh bất ngờ, hai má nóng bừng. Vừa rồi cô còn cảm thấy Kỷ Trân Châu giới thiệu hơi xa lạ, giờ lại thấy câu nói của Kỷ Học Ninh quá mức thân mật.