Bị Cả Nhà Xem Thành Bảo Mẫu, Quay Người Ta Liền Gả Cho Nhà Giàu - 122

Cập nhật lúc: 2025-03-30 13:47:16
Lượt xem: 9

Kỷ Học Ninh xoay lưng lại, quỳ một gối xuống trước mặt Vương Ngọc Thanh, giọng trầm ấm:

"Đi nào, tôi cõng em về nhà trước."

Vương Ngọc Thanh nhìn hắn, thực sự muốn về. Toàn thân cô ướt sũng, bẩn thỉu, còn mang theo mùi m.á.u và bùn đất. Cô chỉ muốn tắm nước nóng, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi chui vào chăn ngủ một giấc.

Nhưng cô bỗng nhiên lên tiếng:

"Tôi không muốn anh cõng tôi."

Kỷ Học Ninh thoáng sững người, rồi hỏi:

"Em muốn tự đi à? Đường xuống núi không dễ đi đâu."

Vương Ngọc Thanh vội vàng bổ sung:

"Không, tôi muốn anh bế tôi đi."

Kỷ Học Ninh: "…"

Sự mạnh mẽ cứng cỏi ban nãy của cô dường như biến mất, thay vào đó là vẻ yếu đuối hiếm thấy. Cô cúi đầu lí nhí giải thích:

"Nếu anh cõng tôi, tôi vẫn phải đối mặt với bóng tối phía sau. Tôi sợ có thứ gì đó sẽ nhìn chằm chằm vào lưng tôi… rất đáng sợ."

Cô không thích cảm giác có thứ gì đó đi phía sau mình vào ban đêm.

Kỷ Học Ninh dường như cười khẽ, hắn quay người lại đối mặt với cô. Vương Ngọc Thanh tiếp tục nhỏ giọng bổ sung:

"Tôi thực sự sợ… Tôi không phải người thích được bế công chúa đâu…"

Giây tiếp theo, cả người cô đột ngột bị nhấc bổng lên.

Cô trợn tròn mắt kinh ngạc, chưa kịp phản ứng đã thấy mình nằm gọn trong vòng tay hắn. Kỷ Học Ninh còn tiện tay nhặt chiếc đèn pin dưới đất, ánh sáng mờ mờ chiếu rọi đường đi.

Vương Ngọc Thanh thầm cảm thán, người đàn ông này có sức mạnh thật đáng kinh ngạc. Hắn bế cô nhẹ bẫng, chẳng hề có chút khó khăn nào.

Cô rúc vào vòng tay ấm áp của hắn, có chút ngại ngùng. Lần đầu tiên trong đời cô được ai đó bế theo kiểu này, cảm giác vừa lạ lẫm vừa an toàn.

Kỷ Học Ninh bước đi rất vững vàng, không hề làm cô bị xóc nảy. Cô thi thoảng cảm nhận được những giọt nước nhỏ xuống mặt mình, chắc chắn là nước mưa rơi từ tóc hắn.

Lúc này cô mới nhận ra, chiếc nón lá cùng áo tơi của cả hai đều đã rơi mất, có lẽ từ lúc cô hoảng loạn chạy tới cửa lò gạch.

Cơn sốt ập đến nhanh hơn cô tưởng. Khi về đến nhà, Vương Ngọc Thanh đã cảm thấy cơ thể lạnh run, đầu óc choáng váng. Cô biết mình bị sốt cao.

Cố gắng lê mình vào phòng, cô nhanh chóng tắm qua nước nóng, thay bộ đồ sạch rồi chui vào chăn. Cả người rã rời, cô không còn sức đâu mà truy hỏi Kỷ Học Ninh về chuyện Trần Hương Tuyết nữa.

Kỷ Học Ninh thấy vậy, liền vội vàng đến nhà bác sĩ trong đội sản xuất để mua thuốc hạ sốt cho cô.

Hắn lễ phép gọi cửa bảy, tám lần nhưng không ai trả lời. Cuối cùng, hắn bắt đầu gõ cửa mạnh hơn.

Bên trong nhà, vợ chồng bác sĩ đã tỉnh. Người vợ khẽ đẩy chồng:

"Hình như có người đến lấy thuốc, chắc cần thuốc hạ sốt. Anh mau dậy xem sao."

Người đàn ông tên Dương Nhị lật người, không thèm động đậy:

"Em có biết ai đang đứng ngoài kia không? Là Kỷ Học Ninh đấy. Tôi chẳng rảnh mà lấy thuốc cho hắn."

Nói vậy, nhưng hắn ta vẫn hạ giọng hét về phía cửa sổ, cố ý nói nhỏ để bên ngoài không nghe thấy:

"Anh có đập vỡ cửa, tôi cũng không ra!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/122.html.]

Kỷ Học Ninh thấy bên trong im lặng, liền rọi đèn pin qua cửa sổ. Ánh sáng vừa vặn chiếu đến khuôn mặt Dương Nhị, làm hắn ta giật nảy mình, vội vã nằm xuống, giả vờ ngủ tiếp.

Kỷ Học Ninh nghiến răng, trầm giọng nói:

"Dương Nhị, tôi biết anh tỉnh. Tôi chỉ cần hai viên thuốc hạ sốt. Đồng chí Vương Ngọc Thanh đang sốt rất cao, anh là bác sĩ trong đội, anh có trách nhiệm chữa bệnh cho mọi người."

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Dương Nhị vẫn cố chấp không trả lời.

Vợ hắn ta nhíu mày, nhỏ giọng nhắc:

"Người ta sốt cao rồi, anh còn không mau dậy lấy thuốc đi?"

Dương Nhị bực mình, khẽ đá vợ một cái:

"Cô thích lo chuyện bao đồng quá đấy! Con bé Vương Ngọc Thanh không phải rất giỏi sao? Sốt thì tự nghĩ cách đi."

Kỷ Học Ninh không kiềm chế được nữa, giọng gần như gầm lên:

"Dương Nhị, anh đừng giả vờ ngủ!"

Dương Nhị hậm hực mở miệng:

"Không có thuốc! Hết rồi! Muốn thì đến trạm y tế xã mà lấy."

Kỷ Học Ninh cười lạnh. Hắn biết rõ gần đây Dương Nhị lấy về không ít thuốc hạ sốt, vẫn còn cất trong nhà. Nhưng lúc này đã nửa đêm, trời sắp đổ cơn mưa lớn nữa, làm sao có thể chạy đi lấy thuốc từ trạm y tế xã?

Kỷ Học Ninh rời khỏi cửa sổ.

Dương Nhị vừa mới nằm xuống lại thì nghe tiếng động bên ngoài, vểnh tai lên nghe ngóng. Không thấy gì khác thường, hắn liền cười khẩy, lẩm bẩm: "Muốn tôi đưa thuốc hạ sốt à? Đưa cái lông! Nửa đêm nửa hôm làm phiền giấc ngủ của ông đây, để vợ anh sốt c.h.ế.t đi!"

Đột nhiên—

"RẦM!"

Một tiếng đập cửa dữ dội vang lên, khiến Dương Nhị và vợ giật nảy mình, bật dậy trên giường.

Bên ngoài, giọng Kỷ Học Ninh đầy giận dữ: "Tôi muốn xem thử cửa nhà anh cứng đến mức nào!"

Dương Nhị hoảng hốt, vội vàng xỏ giày, chạy đến bên cửa sổ, hét lớn: "Kỷ Học Ninh, anh điên rồi à? Tôi đã nói rồi, không có thuốc! Thế nào? Muốn xông vào đây à? Anh đền nổi cái cửa này không?"

"Không đưa thuốc? Vậy thì tôi không chỉ đập cửa mà còn phá luôn cả cái nhà này!"

Lần đầu tiên thấy Kỷ Học Ninh tức giận đến vậy, Dương Nhị hồn vía lên mây. Ngày thường chỉ cần bị Kỷ Học Ninh nhìn một cái thôi cũng đủ khiến hắn co rúm, huống hồ bây giờ...

Vợ hắn hoảng sợ, vội vàng đẩy hắn một cái, giục giã: "Anh còn đứng đó làm gì? Mau đưa thuốc đi! Không thì sáng mai cái nhà này cũng chẳng còn!"

Kỷ Học Ninh suýt chút nữa đập vỡ cửa, đúng lúc ấy Dương Nhị hoảng hốt mở cửa, run rẩy dúi hai viên thuốc vào tay hắn, cười gượng: "Anh nổi giận lớn vậy làm gì... Tôi tìm lại thì thấy còn hai viên đây này..."

Kỷ Học Ninh mặt mày lạnh tanh, không thèm nói một lời, nhét năm hào vào tay hắn rồi quay người bỏ đi.

Dương Nhị thở phào một hơi, lẩm bẩm: "Tên này định ăn thịt người chắc..."

Đột nhiên—

Kỷ Học Ninh khựng lại, quay đầu, ánh mắt sắc như dao: "Tôi là người không biết lý lẽ. Nếu cô ấy vì chậm uống thuốc mà xảy ra chuyện gì..."

Hắn nhếch môi, giọng trầm thấp nhưng đầy nguy hiểm: "Tôi sẽ bẻ gãy đôi chân chậm chạp của anh."

Nói xong, hắn sải bước rời đi.

Dương Nhị run bần bật, chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.

Loading...