Bị Cả Nhà Xem Thành Bảo Mẫu, Quay Người Ta Liền Gả Cho Nhà Giàu - 120

Cập nhật lúc: 2025-03-30 13:44:23
Lượt xem: 1

Vương Ngọc Thanh trở về nhà nhưng không nhắc đến chuyện vừa rồi với bà nội Kỷ hay ba đứa trẻ. Dù sao thì việc này cũng không tiện để chính miệng cô nói ra. Ngược lại, bà nội Kỷ lại lo lắng không yên, liên tục dò hỏi:

"Hỏi rõ chưa? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Vương Ngọc Thanh nhẹ giọng đáp:

"Bà nội, con cũng không hỏi rõ được. Hay là đợi Kỷ Học Ninh về nhà rồi hỏi anh ấy. Nhưng mà anh ấy về rất muộn, bà cứ ngủ trước đi."

Bà nội Kỷ thở dài, vẻ mặt đầy âu lo:

"Bà ngủ sao được."

Thấy bà nội mãi không yên lòng, Vương Ngọc Thanh cũng chẳng biết làm thế nào, đành quay về phòng. Cô nằm trên giường, ánh mắt thất thần nhìn lên xà nhà, nơi một mạng nhện giăng kín, lòng cô rối bời chẳng khác nào những sợi tơ đan chằng chịt ấy.

Chuyện này phức tạp quá.

Cô cố gắng gạt đi những suy nghĩ rối ren nhưng chẳng thể nào ngăn nổi đầu óc mình hướng về người phụ nữ kia—Trần Hương Tuyết.

Cô ta trông như thế nào? Có phải là một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng với khí chất thanh tao không? Có phải cô ta thông minh, sắc sảo và đầy trí tuệ?

Càng nghĩ, sự tò mò trong cô càng không thể kiềm chế được. Cô thậm chí còn tưởng tượng ra kiếp trước của nguyên chủ, tưởng tượng về cảnh Kỷ Học Ninh và Trần Hương Tuyết từng ân ái mặn nồng ra sao.

Đột nhiên, một suy nghĩ nghiêm trọng nảy lên trong đầu cô.

Kiếp trước, Trần Hương Tuyết đã đến đội sản xuất Ngưu Thỉ Loan bằng cách nào? Vậy còn kiếp này, cô ta có xuất hiện nữa không?

Nếu cô ta đến đây để tìm lại Kỷ Học Ninh, vậy thì thân phận của cô sẽ ra sao?

Nghĩ đến đây, Vương Ngọc Thanh tự cười mỉa bản thân. Nếu Trần Hương Tuyết thực sự đến, cô sẵn sàng nhường chỗ, dù sao thì cô cũng không có tình cảm với Kỷ Học Ninh. Còn nếu cô ta không đến, cô vẫn có thể yên ổn ôm đùi Kỷ Học Ninh mà làm bà chủ giàu có.

Dù sao thì chuyện này vẫn phải đợi chính miệng Kỷ Học Ninh trả lời mới được.

Thời gian trôi qua, trời càng lúc càng khuya, vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng Kỷ Học Ninh đâu. Ngoài trời, mây đen vần vũ, sấm chớp lóe lên sáng rực cả bầu trời, báo hiệu một trận mưa lớn sắp trút xuống.

Bà nội Kỷ sốt ruột đến mức đi đi lại lại trong nhà, khuôn mặt đầy vẻ bất an:

"Sao giờ này vẫn chưa về? Bình thường dù có muộn mấy cũng về rồi. Nhìn trời thế này, sắp có mưa to rồi."

Bà chống gậy, không ngừng thấp thỏm:

"Không phải là có chuyện gì xảy ra rồi chứ? Trong lòng bà cứ bồn chồn không yên."

Vương Ngọc Thanh đứng ở cửa, lo lắng nhìn ra ngoài. Tiếng sấm rền vang, những tia chớp chiếu sáng cả khoảng trời đen kịt.

Cô hạ quyết tâm:

"Bà nội, cháu ra lò gạch ở sau núi xem sao."

Bà nội Kỷ lập tức ngăn lại:

"Cháu không biết đường, cũng chưa từng lên núi, trời thì sắp mưa lớn, không an toàn đâu. Để Đại Minh đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/120.html.]

Vương Ngọc Thanh kiên quyết:

"Bà nội, Đại Minh cũng chỉ là một đứa trẻ, sao để nó đi được? Không sao đâu, con đi. Bà từng nói lên núi sau chỉ có một con đường duy nhất, đúng không?"

Bà nội Kỷ còn định nói gì đó nhưng Vương Ngọc Thanh đã cắt ngang:

"Bà nội, con đi đây. Nếu đi muộn hơn mà gặp mưa lớn thì phiền lắm."

Bà nội Kỷ do dự một lát, rồi gật đầu:

"Được rồi, nhà mình không có đèn pin, con sang nhà ai đó mượn một cái đi, đường núi tối lắm."

Vương Ngọc Thanh vội mặc áo tơi, đội nón lá, còn cầm theo một bộ áo tơi khác rồi ra ngoài. Khi đi ngang qua nhà Đường Uyển, cô nghe thấy bên trong lại đang cãi nhau, nhưng nghĩ ngợi một chút, cô quyết định không dừng lại mà đi thẳng đến nhà ông Lý, tìm thanh niên trí thức Trần Vĩ mượn đèn pin.

Trần Vĩ vốn định đi cùng cô, nhưng ông Lý trong nhà không được khỏe, nhà lại bị dột khắp nơi. Vương Ngọc Thanh đành từ chối sự giúp đỡ của anh ta, một mình lên đường.

Vừa đến ngã rẽ lên núi, trời lập tức trút mưa như trút nước. Những hạt mưa to như hạt đậu dội xuống nón lá và áo tơi của cô, phát ra những tiếng lộp bộp không ngừng.

Nửa đêm giữa núi sâu, mưa lớn gió giật, dù ngày thường cô có gan lớn đến đâu thì lúc này cũng cảm thấy lạnh sống lưng, tim đập nhanh hơn, da đầu tê dại.

Nhưng cô không thể quay đầu lại.

Cô lo cho sự an nguy của Kỷ Học Ninh.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh, cắn răng bước từng bước một tiến về phía con đường lên núi.

Mưa quá lớn, nón lá và áo tơi gần như không có tác dụng, nước mưa tràn vào cổ áo, chảy dài trên mặt, che khuất tầm nhìn. Chiếc đèn pin trong tay cô phát ra ánh sáng yếu ớt giữa màn đêm đen kịt.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Đường núi trơn trượt, bùn đất nhão nhoẹt, mỗi bước đi đều lún sâu vào bùn lầy. Cô không ngừng vấp ngã, nhưng vẫn gượng dậy tiếp tục bước tới.

Rừng cây rậm rạp che chắn bớt phần nào gió mưa, nhưng những bụi gai ven đường lại cào xước hai tay cô, từng vết xước nhỏ đau rát, m.á.u hòa vào nước mưa chảy xuống.

Nhưng cô không dừng lại.

Cuối cùng, sau bao vất vả, cô cũng đến được lò gạch. Nhưng ngay khi vừa bước chân đến gần, cô chợt ngửi thấy một mùi tanh tưởi thoảng trong không khí.

Mùi máu.

Mưa lớn thế này mà vẫn có thể ngửi thấy mùi m.á.u tanh, chứng tỏ lượng m.á.u không hề ít.

Trái tim cô thắt lại, cả người run lên.

Cô tự nhủ:

"Không thể nào... chắc là mình ngửi nhầm thôi... sao có thể có mùi m.á.u tanh được?"

Nhưng càng tiến gần, mùi m.á.u tanh càng nồng nặc.

Cô cắn chặt môi, bàn tay siết chặt chiếc đèn pin, ánh sáng trong tay cô run rẩy theo nhịp tim hỗn loạn.

Không lẽ… đã có chuyện xảy ra sao?

Loading...