Bị Cả Nhà Xem Thành Bảo Mẫu, Quay Người Ta Liền Gả Cho Nhà Giàu - 109
Cập nhật lúc: 2025-03-29 16:08:39
Lượt xem: 6
Kỷ Học Ninh bị hỏi đến mức cả người nóng bừng, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ đen tối. Không chỉ là muốn, mà là rất muốn! Chết tiệt, hắn cảm thấy bản thân thật bẩn thỉu!
Hắn đột nhiên quay người, nhanh chóng cầm lấy cây rìu dựng ở góc nhà.
Vương Ngọc Thanh giật mình, tròn mắt nhìn hắn, giọng đầy cảnh giác: "Anh định làm gì vậy? Tôi chỉ hỏi có muốn sinh con không, anh... anh không lẽ định c.h.é.m tôi à?"
Kỷ Học Ninh khựng lại, khóe môi giật giật, hồi lâu mới lên tiếng: "Tôi đi sang nhà ông Lý, giúp ông ấy chẻ củi."
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Vương Ngọc Thanh im lặng một lúc, cảm thấy bản thân có lẽ đã hỏi một câu quá đường đột, làm hắn khó chịu. Nếu hắn thực sự muốn, chắc chắn đã sớm nói ra, đâu cần cô phải hỏi. Nghĩ vậy, cô liền gật đầu: "Ừ, anh đi đi."
Suốt ba ngày sau đó, Kỷ Học Ninh như biến thành một con người khác. Hắn không dám nhìn thẳng vào cô, ngay cả khi nói chuyện cũng chỉ dùng mấy từ đơn giản: "Ừ", "à", "biết rồi", "tốt."
Vương Ngọc Thanh vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc tại sao hắn lại tránh cô như vậy? Chẳng lẽ là vì đêm đó cô chủ động quyến rũ hắn, khiến hắn cảm thấy cô quá đáng sợ?
Ba ngày nay, cô vẫn nấu cơm trưa, cơm tối như thường lệ. Ngoài thời gian đó, cô dẫn bé Mai Mai đi bắt ốc, có lúc còn định đi câu cá nhưng rồi lại thấy phiền phức nên thôi.
Hai đứa nhỏ Kỷ Đại Minh và Kỷ Tiểu Minh thì sáng sớm đi học, chiều về một đứa cõng củi, một đứa vác cỏ lợn.
Hôm qua, cô đã đón bà nội Kỷ từ nhà bác sĩ về. Tuy sức khỏe không có gì đáng lo, nhưng bà lại có vẻ mang nhiều tâm sự. Cô hỏi thăm nhiều lần, nhưng lần nào bà cũng chỉ cười, xua tay nói: "Không sao, không sao, bà có chuyện gì đâu, có cháu dâu tốt như con, thấy con chăm lo nhà cửa thế này là bà yên tâm lắm rồi."
Buổi tối, cô nấu một mâm cơm với toàn món cay: một đĩa cải thảo xào cay, một đĩa khoai tây cay, thêm vài con cá khô nướng.
Kỷ Tiểu Minh vừa ăn được hai miếng đã cay đến chảy nước mắt, nhăn nhó kêu lên: "Mẹ ơi, sao dạo này đồ ăn ngày càng cay thế? Ngon thì ngon, nhưng mà cay quá! Con sắp tiêu luôn cái m.ô.n.g rồi đây!"
Hai đứa còn lại bật cười ha hả, trêu chọc nó.
Vương Ngọc Thanh cũng cười, nhưng chợt nhớ ra liền hỏi bà nội Kỷ: "Bà nội, bà ăn cay thế này có được không? Nếu không quen thì mai con sẽ nấu ít cay lại."
Bà nội Kỷ vui vẻ gật đầu: "Bà thì không sao, nhưng lão Tứ nhà ta không ăn cay được đâu."
Kỷ Đại Minh cũng góp lời: "Ba trước giờ không ăn cay, mà dạo này tự nhiên lại ăn cay theo tụi con."
Vương Ngọc Thanh có chút bất ngờ: "Anh ấy không ăn cay sao?"
Bà nội Kỷ cười hiền: "Ừ, từ hồi năm tuổi bị ốm phải uống thuốc nhiều quá, dạ dày yếu đi, không chịu được cay. Nhưng dạo này con nấu cay quá, nó cũng không dám kêu."
Vương Ngọc Thanh nhớ lại tối hôm trước, khi cô làm món ốc đồng xào cay, cô đã bỏ cả nắm ớt vào. Cô chợt thấy có chút hối hận: "Hôm đó con còn ép anh ấy ăn ốc đồng, mà anh ấy không nói gì hết."
Bà nội Kỷ nghe vậy thì bật cười: "Ốc đó cay muốn xé miệng, sao nó ăn được chứ? Nhưng mà nó vẫn ăn, lại còn ăn nhiều nữa. Ha ha!"
Vương Ngọc Thanh cau mày: "Anh ấy bị ngốc à? Không ăn cay được cũng không chịu nói?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/109.html.]
Bà nội Kỷ cười khúc khích, không nói gì thêm.
Đến tận đêm khuya, Kỷ Học Ninh mới về nhà. Trên vai vẫn vác hai cây củi như mọi lần, nhưng lần này, hai túi áo khoác lại căng phồng một cách đáng ngờ.
Thấy hắn về, Vương Ngọc Thanh vội ra đón: "Anh về rồi à? Cơm tối vẫn còn trong nồi đấy."
Kỷ Học Ninh cúi đầu, không dám nhìn cô, nhưng lại chậm rãi lấy từ trong túi ra một nắm quả dại nhỏ, đưa về phía cô. "Hái trên núi, ngọt lắm."
Cô nhìn nắm quả trong tay hắn, tròn tròn, đỏ đỏ, tỏa ra mùi thơm ngọt dịu.
"Đây là gì thế?"
"Khoai lang dại." Hắn vẫn cúi đầu, nói nhỏ. "Tôi rửa sạch rồi."
Hắn đưa tay ra, đổ nhẹ nắm quả vào tay cô, nhưng ngay sau đó liền rụt tay về như bị bỏng.
Vương Ngọc Thanh nhíu mày, bực bội: "Anh chê tôi bẩn à?"
Kỷ Học Ninh giật mình, xua tay: "Không... không phải! Là tôi bẩn..."
Cô càng thêm khó hiểu. "Dạo này anh bị sao thế? Sao không dám nhìn tôi?"
Cô tiến lên một bước, hắn lại theo bản năng lùi về sau.
Cô lại tiến thêm một bước, hắn càng hoảng hốt lùi hai bước.
Vương Ngọc Thanh bực mình, nghiêm giọng: "Đứng lại cho tôi!"
Hắn lập tức đứng yên như bị đóng đinh tại chỗ.
Cô hít sâu, cố dịu giọng: "Có phải hôm đó tôi quá chủ động, nên anh thấy ghê tởm, khinh thường, chán ghét tôi không?"
Kỷ Học Ninh nghe xong thì đột ngột ngẩng đầu lên, vẻ mặt hoảng hốt. "Không phải! Là tôi..."
"Là anh cái gì?"
Vương Ngọc Thanh nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt cô long lanh như ánh sao đêm, đẹp đến nao lòng.
Kỷ Học Ninh nhìn đến ngây người, tim đập rộn ràng.
"Này!"
Vương Ngọc Thanh thấy hắn cứ đứng đực ra, liền giơ tay vẫy vẫy trước mặt hắn.