Bị Bán Thì Sao! Đáng Thương Ư? Không! Bạc Này Tiêu Mãi Cũng Không Hết! - Chương 70

Cập nhật lúc: 2025-11-08 04:56:03
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Thư Ninh thuận theo, "Vâng, Bạch gia gia, ngài xuống từ từ dùng bữa." Nàng còn mong điều chứ! Cách xưng hô đổi, quan hệ chẳng sẽ thiết hơn ?

Bạch Trọng Hòa hài lòng gật đầu, tìm một cái bàn xuống thong thả bắt đầu ăn, phong thái tao nhã y hệt Bạch Thời Lâm. Hai ông cháu quả thực như đúc.

Bạch Trọng Hòa càng ăn càng thấy ngon, đặc biệt khi thêm tương hẹ, vị mặn, tươi và thơm càng đậm đà. Hèn chi ngay cả đứa cháu ngoại vốn kén chọn đồ ăn cũng chê lời nào, hôm qua nó ăn hết sạch một bát, đến đáy bát cũng còn sót.

Không tiểu cô nương Khương Thư Ninh nghĩ thế nào mà món ăn hương vị đặc biệt đến ? Bạch Trọng Hòa ăn xong, tiếc nuối tặc lưỡi, cảm giác như vẫn thể ăn thêm hai bát nữa...

hình ảnh khuôn mặt khuyên bảo của lão thê đột nhiên hiện mắt, ông đành xoa xoa bụng, lẩm bẩm trong miệng: "Không ăn nữa, ăn nữa."

Hiện giờ đông, Khương Thư Ninh vặn thấy Bạch Trọng Hòa lầm bầm gì đó, tưởng đậu hũ não vấn đề, vội vàng tiến lên xem xét, thấy ánh mắt ông chút mơ màng. "Bạch gia gia, ngài thế? Vừa ngài ?"

Bạch Trọng Hòa hồn, "Không , , đang đậu hũ não miệng tan chảy, hương vị thật vạn phần. Ồ, đúng , nha đầu Tiểu Ninh, đổ đầy cái chậu sứ lớn của , là vị mặn, mang về nhà cho cháu ngoại và con rể của ăn."

Hạ Khánh hình cao lớn, ăn uống cũng nhiều hơn thường, đợt thương nặng kiêng cữ, ăn gì, nay thương thế khá hơn, thèm đủ thứ.

Hôm qua Bạch Thời Lâm chỉ mang về Hạ phủ một bát đậu hũ não, khi Hạ Tuân ăn, Hạ Khánh bên cạnh, ánh mắt hận thể dán cái bát. Nếu kiêng nể uy nghiêm của cha, chắc ông sớm giật lấy .

Phải , đều tại đứa cháu ngoại việc, trong mắt chỉ biểu ca của , đến cả cha vợ cũng ... Bạch Trọng Hòa cảm thấy mất mặt, thế nào cũng đền bù cho con rể một chậu lớn mới .

Khương Thư Ninh Bạch Trọng Hòa, thấy sắc mặt ông bình thường, cũng nghĩ nhiều nữa, chỉ đáp: "Vâng!" Bạch Trọng Hòa bưng chậu, trực tiếp tới Hạ phủ.

Căn trạch viện là sản nghiệp của Bạch gia, là nơi con gái ông yêu thích nhất khi xuất giá, coi như lớn lên ở đây, khi gả liền dùng của hồi môn. Mấy năm , ông dẫn Bạch Thời Lâm trở về quê cũ Kính Dương, nhưng từng lúc dám bén mảng tới, khiến nó bỏ .

Gia đình con rể Hoàng đế kiêng dè, rời xa Kinh thành, nơi đây trở thành chỗ dừng chân. Giờ đây, nơi trở nên náo nhiệt trở , từng cây từng cỏ đều chăm sóc, hẳn là con gái ông cũng sẽ vui mừng.

Bạch Trọng Hòa mang nỗi niềm thương cảm, chào hỏi Hạ lão thái thái, bắt mạch cho hai cha con Hạ Khánh và Hạ Tuân xong xuôi, đặt đậu hũ não rời .

Hạ Khánh bóng lưng Bạch Trọng Hòa thở dài, "Nhạc phụ thấy cảnh vật mà nhớ xưa, đến cũng nán lâu. Nếu và A Tuân ở đây, e rằng cũng chẳng thèm đến."

Hạ lão thái thái cũng thở dài một tiếng, "Nhạc phụ và nhạc mẫu ngươi là vợ chồng từ thuở thiếu thời, tình cảm vô cùng sâu đậm. Thiến Thiến là con gái muộn màng, là viên ngọc quý tay. Trung niên mất con gái, già mất vợ, nhạc phụ ngươi thể chống đỡ đến bây giờ dễ ..."

Kể từ khi Hạ gia và Bạch gia kết thành thông gia, bà và Bạch lão thái thái thường xuyên qua , quả như gặp tri kỷ, hận thể quen sớm hơn. Cũng vì thế mà bà càng hiểu rõ tình cảm giữa Bạch Trọng Hòa và Bạch lão thái thái sâu sắc đến mức nào.

Bà và Hạ lão thái gia cũng là cặp vợ chồng ân ái, nên tự nhiên thấu hiểu Bạch Trọng Hòa. Hai gia đình họ chẳng là cùng chung cảnh ngộ thương tâm .

Phu quân của bà tuổi còn trẻ tử trận sa trường, để một bà với hai đứa con, những mấy mươi năm trôi qua như thế nào, bà rõ hơn ai hết. Nay con trai và cháu trai thể bình an trở về, con gái dù ở thâm cung khó gặp mặt, nhưng cũng đang sống yên . Bà cảm thấy mãn nguyện .

Nói xong, hai nương con Hạ lão thái thái và Hạ Khánh cùng im lặng. Hạ Khánh nhớ đến vợ khuất sớm, mắt ngấn nước, vùi đầu lau khóe mắt, còn nuốt trôi đậu hũ não nữa.

Hạ Tuân một bên, chen lời . Lúc , thấy cảnh tượng đó, y nhớ đến lời Bạch Thời Lâm . "Biểu ca, chỉ chuyên tâm chinh chiến sa trường, quên ăn quên ngủ, đây là tâm bệnh. Ta một phương t.h.u.ố.c , đó là... tìm một nữ tử kết hôn, đây gọi là lấy độc trị độc."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-ban-thi-sao-dang-thuong-u-khong-bac-nay-tieu-mai-cung-khong-het/chuong-70.html.]

Khi đó y cho rằng Bạch Thời Lâm năng hồ đồ, nhưng cảnh , biểu quả thực y thuật cao siêu, góc độc đáo. Nọc độc của tình ái còn đáng sợ hơn cả cái c.h.ế.t chiến trường, ngoại tổ phụ như thế, tổ mẫu như thế, phụ cũng như thế.

Biểu cho y khuây khỏa, quả thực dùng thủ đoạn, chiêu vẫn là quá độc ác!

Hạ lão thái thái và Hạ Khánh thấy Hạ Tuân ngây một bên lời nào, một cái, cảm xúc buồn thương lập tức biến mất, chỉ còn sự phiền muộn.

Hạ Tuân như cảm nhận điều gì đó, khi Hạ lão thái thái kịp mở lời, y lập tức dậy cáo từ. "Tổ mẫu, phụ , cảm thấy thể khỏe mạnh, xin phép luyện thương pháp đây."

Tổ mẫu cứ hễ mở miệng là lời nào khác ngoài việc giục y thành , thật là khó hiểu. Rõ ràng bọn họ đều , tình yêu đáng sợ, tại còn cứ nhất định y dính ...

Y , Hạ lão thái thái càng thêm lo lắng, chỉ lườm Hạ Khánh, "Xem cái thằng con trai ngươi sinh kìa, bây giờ thể mở miệng gì, ánh mắt thấy nó là nó trốn ngay. Chuyện hôn nhân trở thành hồng thủy mãnh thú, cứ như thế , Hạ gia chúng e rằng hương hỏa cũng đoạn tuyệt..."

Hạ Khánh cũng gì, "... Sao trách lên đầu ?"

Hạ lão thái thái thở dài: "Ta cũng ép A Tuân, trong lòng nó khổ. Mấy tuổi đầu Nương còn, ngươi cha ở tận ngàn dặm xa xôi, bên cạnh nó chỉ một là tổ mẫu.

A Tuân từ nhỏ thích chuyện, tâm sự gì cũng chỉ giấu kín trong lòng, cũng chịu với lão thái bà đây, hỏi cũng . Ta sợ nó uất ức mà sinh bệnh!

Tuổi còn nhỏ chỉ luyện thương luyện kiếm, trong đầu là chuyện đ.á.n.h trận. Nay khó khăn lắm mới trở về, lòng riêng, các ngươi nữa.

Hạ gia chúng nhân khẩu tiêu điều, bây giờ một tòa trạch viện lớn như chỉ còn mấy chúng . Ta già , chỉ mong con cháu quây quần bên gối..."

Hạ Khánh hiểu tâm tư của Nương, an ủi: "Nương, lẽ A Tuân chỉ là khai mở tâm trí, hãy đợi thêm một thời gian nữa!"

Hạ lão thái thái gật đầu, "Không đợi thì . Ta thể vì lòng riêng của lão thái bà mà bắt nó cưới một vợ ý, như mới là hại nó.

Cho dù thế nào, A Tuân bình an khỏe mạnh là . Nếu thể cưới một vợ lòng, đó là cẩm thượng thêm hoa; nếu , cũng thể cưỡng cầu.

chuyện cũng thể cứ chờ mãi , vẫn dẫn A Tuân ngoài dạo giải sầu. Cả ngày cứ ở trong phủ buồn bực, cũng thể tự dưng cháu dâu , vẫn ngoài..."

"Nghe nhạc phụ ngươi , ở Kính Dương một ngôi chùa cầu duyên linh nghiệm, là hôm khác chúng thử xem . , , ." Hạ lão thái thái để tâm, càng nghĩ càng thấy việc khả thi.

"Đi chùa ? Nương, đột nhiên dẫn Tiểu Ninh chùa?" Khương Thư Ninh và các nàng dọn quán về nhà, Giang lão thái thái thấy việc ăn phát đạt, càng cảm thấy nhanh chóng tạ ơn, nhắc đến thì Giang Hữu Điền kêu to.

Giang lão thái thái lười biếng sửa sai : "Thế nào, lão nương còn thỉnh thị ngươi ? Từ khi Tiểu Ninh đến, cuộc sống nhà ngày càng hơn, đây là trời cao phù hộ, thể bái lạy ?"

Giang Hữu Điền lập tức bày tỏ thái độ, "Có thể ạ!" Giang lão thái thái híp mắt hỏi Khương Thư Ninh, "Tiểu Ninh, con ?"

"Dạ ạ, để vài hôm nữa . Vừa dạo bán hàng vất vả, cả nhà chúng cùng dạo chơi." Nàng thì ý kiến gì, lao động và nghỉ ngơi kết hợp, coi như du ngoạn xung quanh. Ngay cả trâu ngựa, chỉ việc mà nghỉ ngơi thì cũng chạy nhanh !

 

Loading...