Bị Bán Thì Sao! Đáng Thương Ư? Không! Bạc Này Tiêu Mãi Cũng Không Hết! - Chương 61
Cập nhật lúc: 2025-11-08 04:55:54
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà với Khương Thư Ninh: “Đồ xe kéo nhiều quá, ngày mai vẫn để cha con theo mới , qua một thời gian bán hết mứt hồ lô, thì bảo đại ca con ông .
À , Tiểu Ninh, các con bày hàng ở , xem xét vị trí ? Nếu cứ rửa rửa chùi chùi mà nước, e rằng sẽ bất tiện.”
“Xem kỹ ạ, vị trí ở ngay bờ sông, chỗ đó đều là nơi bày hàng, ai cũng thể bày, dùng nước tiện.”
Vấn đề Khương Thư Ninh nghĩ đến từ lâu, lúc chọn vị trí còn đặc biệt cân nhắc kỹ lưỡng.
Người bày hàng nhiều như , nàng cần nước, khác cũng cần nước, nàng cần chọn vị trí đặc biệt, cứ theo khác là .
Phía bờ sông gần bến tàu, gần đó còn khu dân cư, lo lắng về khách hàng.
Giang Lão thái thái xong thì yên tâm, “Vậy thì !”
Những chuyện khác các nàng nghĩ , chỉ thể nghĩ đến những việc nhỏ nhặt .
Giang Nguyệt đống đậu nành mà thấy lo lắng, “Tiểu , xay bao nhiêu đậu đây?”
Khương Thư Ninh nhớ chuyện tàu hũ kiếp , một cân đậu nành hình như thể hơn mười cân tàu hũ thì , “Ba bốn cân là gần đủ .”
Mới bắt đầu cũng thể chuẩn quá nhiều, tính theo lượng bát nhỏ 200 gram, bát lớn 300 gram, cũng đủ cho gần một trăm ăn.
Trừ lượng Giang gia ăn tối nay, thì vẫn thừa.
Dương Xuân Chi tìm một cái túi vải cho đậu , tay nhắm chừng đại khái là mấy cân, “Chính là chỗ , mang rửa !”
Giang Nguyệt gật đầu. Khương Thư Ninh : “Nhị tỷ, tỷ , xe còn đồ, lấy xuống sẽ cùng tỷ .”
“Được thôi!”
Mọi ai việc nấy, tay chân đều việc, Giang Hữu Điền ngoài , ai để ý đến nàng.
Nàng lúc chạy đến chỗ xe kéo, mua đường đỏ từ hệ thống mang bếp, đợi sáng mai nước xốt thì mua thêm chút tinh bột nữa là .
Giang Lão thái thái bọn họ đều nghĩ là đồ mua ở trong thành, ai hỏi gì.
Buổi sáng, khi Giang Nguyệt xay xong đậu nành, Khương Thư Ninh cùng nàng dùng vải xô để lọc bã đậu nành.
Còn một đống bã đậu, Khương Thư Ninh nhất thời nghĩ cách xử lý, nhà nuôi gà nuôi heo gì, e rằng chỉ thể đổ ruộng phân bón.
Giang Lão thái thái mắt nhanh tay lẹ, “Đừng vứt, đừng vứt, thể lãng phí lương thực , cái bã đậu bánh vẫn thể ăn mà!”
Khương Thư Ninh quả thực nghĩ tới, suýt chút nữa quên mất đây là cổ đại, khẽ tự mắng vì kiếp lãng phí lương thực……
Buổi chiều, khi Khương Thư Ninh xong mứt hồ lô, mới bắt đầu nấu sữa đậu nành chuẩn tàu hũ. Nhà chỉ một cái nồi như , thực sự thể xoay xở , xem việc khẩn cấp nhất là mua thêm một cái nồi.
Hệ thống tuy nồi sắt, nhưng thể mua. Cổ đại quy tắc kiểm soát muối và sắt, mua nồi sắt còn đăng ký công dụng, trong nhà bỗng nhiên xuất hiện thêm một cái nồi sắt, ai ngày nào sẽ chọc rắc rối.
Giang Lão thái thái bọn họ đều từng thấy tàu hũ bao giờ, lúc Khương Thư Ninh , đều vây quanh xem.
Khương Thư Ninh đương nhiên gì, dù đây cũng bí mật gì, giống như đậu phụ .
Điểm khác biệt duy nhất là nàng dùng chất kết tủa , chứ thạch cao, loại tiện hơn, tàu hũ mềm mại, mịn màng.
Sữa đậu nành nấu xong, Khương Thư Ninh liền lưng , lấy một muỗng chất kết tủa chuẩn sẵn trong túi vải, thêm nước thùng gỗ hòa tan.
Nàng lưng vì lý do gì khác, mà là vì nàng mua một cái muỗng nhựa vạch chia, vật chắc chắn thể để bọn họ thấy, nếu sẽ khó giải thích.
Giang Lão thái thái bọn họ nghĩ nhiều, cực kỳ chắc chắn đây chính là mấu chốt của món tàu hũ, chính là bí quyết.
Đã là bí quyết, bọn họ còn hỏi chi?
Đợi một lát, Khương Thư Ninh liền gọi Dương Xuân Chi, đưa qua một miếng giẻ rách, “Nương, giúp con cùng đổ sữa đậu nành trong nồi thùng gỗ, cứ đổ thẳng thôi! Lấy cái lót tay một chút, kẻo nóng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-ban-thi-sao-dang-thuong-u-khong-bac-nay-tieu-mai-cung-khong-het/chuong-61.html.]
“Này! Được!” Dương Xuân Chi chậm trễ chút nào, lập tức tay nhấc nồi.
Đổ xong đặt nồi xuống hỏi: “Rồi nữa, gì tiếp?”
Khương Thư Ninh đậy một mảnh vải lên thùng gỗ, “Thế là , tiếp theo cứ đợi thôi.”
Giang Nguyệt trợn tròn mắt, “Như là xong !?”
Nàng còn đang chờ xem tiếp, bước còn phức tạp bằng mứt hồ lô nữa?
Khương Thư Ninh : “ , đơn giản thế thôi, mấu chốt là thứ mới cho . Đợi tàu hũ xong, con sẽ nước xốt, đó là thể ăn .”
Mọi đều ngờ đơn giản đến thế, Giang Lão thái thái hỏi: “Vậy nước xốt kiểu gì? Có dễ ?”
Khương Thư Ninh liền về chuyện nước xốt. Dương Xuân Chi mộc nhĩ trứng gà thì khỏi xót ruột,
“Mộc nhĩ bán đắt như , còn trứng gà, một bát tàu hũ định giá bao nhiêu mới thích hợp đây? Nếu quá đắt e rằng ai mua, nếu rẻ thì chẳng lỗ vốn ?”
Khương Thư Ninh : “Không . Mộc nhĩ và trứng gà dùng nhiều đến thế, chỉ để rưới nước xốt, còn đậu hũ não mới dùng nhiều.”
Ta chia chén lớn chén nhỏ để bán, cỡ như thế là chén lớn , chén lớn ba văn, chén nhỏ hai văn.
Đậu hũ não chỉ mỗi nước cốt là thịt, tiền xem như đáng kể. Đậu càng rẻ hơn, hai văn một cân, thể hơn mười cân đậu hũ não. Trứng gà cũng dễ , thành hoa trứng, hai ba quả trứng là thể một nồi. Mộc nhĩ tuy đắt, nhưng cũng dùng nhiều, cho nên chi phí thấp.
Nàng thăm dò, ở trong huyện, hoành thánh nhân thịt mười cái năm văn tiền, nhân chay chỉ ba văn, mà vẫn dùng bột mì trắng.
So với chúng, món đậu hũ não của nàng lợi nhuận cao hơn nhiều.
“Vậy thì xem , lỗ , mà kiếm cũng ít, chỉ mong bán nhiều là .”
Phải, chính là bạc lợi đa tiêu!
Trong lúc chờ đậu hũ não kết tủa, Khương Thư Ninh ngâm mộc nhĩ và một ít nước xốt; nước xốt nàng dùng để ăn thì cần dùng cao thang.
Khương Thư Ninh cho thêm mỡ heo, cùng các loại gia vị khác, hương vị tuyệt vời.
Đây là còn tương hoa hẹ dầu ớt, thêm những thứ đó mới là điểm nhấn.
cả nhà vẫn ăn ngon miệng, sự mềm mại trơn trượt của đậu hũ não nhận lời khen ngợi nhất trí từ .
“Nếu dùng nước hầm thịt , mùi vị còn là tuyệt vời hơn nữa!”
Giang Hữu Điền húp hụt hụt hết chén thứ ba, lau miệng: “Ngon thì ngon thật, nhưng no bụng, nếu thêm một ít lương khô nữa thì thích hợp!”
Giang lão thái thái nhặt một cái bánh đậu xỉ (bã đậu) nhét tay , “Lương khô đây! Ăn ! Ăn cơm mà ngươi cũng giữ mồm miệng!”
Giang Hữu Điền gãi đầu, “Ta chỉ thuận miệng thôi, ý gì khác…”
Khương Thư Ninh đương nhiên Giang Hữu Điền chỉ thuận miệng , dù một nam nhân to lớn, ăn thứ canh canh nước nước mà no cho .
Nàng : “Phụ đúng, kỳ thực cũng từng nghĩ chút lương khô, nhưng cảm thấy quá phiền phức, nếu rảnh tay thì thể thêm .”
Tạm thời thì thôi , nàng chỉ hai tay, thực sự thể lo liệu hết.
Dương Xuân Chi cái bánh đậu xỉ, hai mắt bỗng sáng lên, “Tiểu Ninh, đây chẳng là lương khô ! Dù cũng là bã đậu còn sót khi xay, dùng thì phí, bánh cũng tiện, chỉ cần cho thêm chút bột thô đem hấp là !”
Quả thực, bánh đậu xỉ cũng là lương khô, nhưng trong phạm vi cân nhắc của nàng.
Khương Thư Ninh : “Nương, món . Chúng tự ăn thì , nhưng đem bán thì sẽ dễ bán. Mọi bỏ tiền ăn bên ngoài, là ăn chút gì tinh tế, chỉ là để lấp đầy bụng, mà món quá thô ráp.
Hơn nữa định giá cũng khó, ăn là đậu xỉ, chắc chắn bán giá. Nếu định giá quá thấp, thì còn đủ tiền mua củi đốt.”