Bị Bán Thì Sao! Đáng Thương Ư? Không! Bạc Này Tiêu Mãi Cũng Không Hết! - Chương 48

Cập nhật lúc: 2025-11-08 02:15:06
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy lớn để ý, lũ trẻ cầm kẹo trong tay, mắt thấy sắp đưa miệng.

Lúc cũng tiện mất hứng của trẻ con, vội vàng móc tiền: “Ninh nha đầu, , thể lấy , con bán bao nhiêu tiền, chúng sẽ mua!”

Khương Thư Ninh xua tay: “Thím dâu, đáng bao nhiêu tiền, cần đưa, hơn nữa kẹo hồ lô cũng cho , còn việc giao cho Thiết Đầu bọn chúng đây!”

Sau đó nàng cúi xuống thì thầm tai mấy đứa trẻ vài câu, Cẩu Đản và bọn trẻ gật đầu lia lịa: “Tiểu Ninh tỷ tỷ, chúng ! Tỷ cứ yên tâm!”

Tuy chúng còn nhỏ tuổi, nhưng cũng hiểu một đạo lý, đó là ai đối xử với chúng, chúng nhất định báo đáp!

Mấy lớn hiểu chuyện gì, đều ngơ ngác.

Khương Thư Ninh với nương Cẩu Đản và những khác: “Thím dâu, các mau , chúng sẽ loanh quanh gần đây.”

“Ấy! Được !”

Mấy họ đáp lời, về hướng quầy thịt lợn.

Nương Cẩu Đản túm cổ áo của Cẩu Đản: “Tiểu Ninh tỷ tỷ gì với con thế?

Còn nữa! nương dạy con thế nào hả, lấy đồ của khác, chúng kiếm tiền dễ, nhà cũng !”

“Sau con sẽ thế nữa, nương!”

Cẩu Đản xong một cách nghiêm túc, nhưng trả lời lời nương .

Sau đó, c.ắ.n một miếng kẹo hồ lô, lắc lư đầu, phát âm thanh cực kỳ khoa trương:

“Ngô ~ Kẹo hồ lô khoai mài ngon quá ! Giòn giòn ngọt ngọt! Tiểu Ngư, Thiết Đầu, các ngươi đúng !”

Tiểu Ngư và Thiết Đầu nhẹ nhàng l.i.ế.m một chút, thỏa mãn nheo mắt , lớn tiếng hô:

“Đương nhiên ! Ngon quá ! Ngọt đến tận đáy lòng! Chưa bao giờ ăn kẹo hồ lô ngon như !”

“Ô ô ô! Kẹo hồ lô thật ngọt!”

Ba đứa trẻ múa may cuồng, thu hút xung quanh về phía .

Đặc biệt là những đứa trẻ khác, mắt chúng ước gì dán hết lên kẹo hồ lô, nhao nhao lóc:

“Ta cũng ăn! Nương, cũng ăn!”

Người lớn chúng phiền còn cách nào, đành vây quanh Cẩu Đản hỏi han ríu rít.

Cẩu Đản mút kẹo hồ lô lượt trả lời: “Mua ở cổng thành đó, nhưng bây giờ còn bán . Ta hỏi tỷ tỷ , mấy ngày tới tỷ còn đến nữa! Cứ tầm giờ , các ngươi ăn thì cổng thành mà tìm nhé!”

Ở phía bên , Giang Nguyệt cũng tò mò: “Tiểu , gì với Cẩu Đản bọn chúng ?”

Giang Dương cũng , Khương Thư Ninh hề giấu giếm, : “Cũng gì, chỉ là bảo bọn chúng giúp hô hào kẹo hồ lô ngon thế nào, bán mà thôi.”

Quảng cáo, chính là quảng bá rộng rãi!

Mấy đứa trẻ chính là bảng quảng cáo sống, dùng thì thật phí.

Trẻ con giả vờ, biểu cảm phong phú hơn, ăn kẹo tuyên truyền, hiệu quả càng .

Mắt Giang Nguyệt và Giang Dương đều sáng lên: “Tiểu , nghĩ thật chu đáo! Vậy chúng cứ đợi ở đây , bằng Cẩu Đản gọi đến thấy chúng .”

Khương Thư Ninh lắc đầu: “Không, chúng chỗ khác. Ta nhờ Cẩu Đản bọn chúng hô hào, chủ yếu là để trong thành bán thứ , dù chúng cũng bán mấy ngày, ai mua sẽ để tâm.”

Nàng giải thích thêm: “Đây là cổng thành, đều là dân nghèo trong thôn, kẹo hồ lô hai văn tiền một xâu chắc chắn họ nỡ mua, chúng đổi sang chỗ khác.”

Ba văn tiền thể mua một cân bột thô , mấy dân bình thường nào nỡ bỏ hai văn tiền để mua đồ ăn vặt cho con cái? Nếu là nàng, nàng cũng nỡ.

Nàng tìm nhóm khách hàng của .

Giang Nguyệt thở dài: “, đối với chúng , vẫn còn quá đắt.”

Nếu nỡ, thì đến bây giờ họ ăn kẹo hồ lô nào.

Giang Dương suy nghĩ một chút: “Vậy chúng Đông Nhai , bên đó là cửa hàng, đồ vật bán đắt.”

“Được!”

Khương Thư Ninh Giang Dương hai năm nay nông nhàn thường thành tìm việc ngắn hạn, đối với thành phố chút quen thuộc hơn, liền cất bước theo.

Khi đến Đông Nhai xem, quả nhiên so với cổng thành và Tây Nhai bên , nơi trông phồn hoa hơn nhiều.

Gạch xanh trơn bóng, đường phố rộng rãi, cửa hàng san sát, đường ăn mặc cũng cao cấp hơn một bậc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-ban-thi-sao-dang-thuong-u-khong-bac-nay-tieu-mai-cung-khong-het/chuong-48.html.]

Tốt , , trẻ con cũng khá đông.

Khương Thư Ninh mở miệng rao: “Kẹo hồ lô! Sơn d.ư.ợ.c đậu kẹo hồ lô! Giòn ngọt vô song, ngon lấy tiền!

Lại Kẹo hồ lô kéo sợi, thị trường tuyệt vô cận hữu, chỉ duy nhất tại đây!

Tất cả đều hai văn tiền một xâu! Các vị qua đừng bỏ lỡ!”

Giọng trong trẻo vang lên phố, thu hút sang .

Giang Nguyệt căng thẳng nắm chặt góc áo, đột nhiên đặt tay chân .

Tiểu thể rao bán trực tiếp như ? Lại còn thành thạo thế, hô là hô luôn?

Giang Dương cũng căng thẳng, nhưng may mà trong tay đang nắm que gỗ của cây rơm lớn, trông vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

“Nương! Kẹo hồ lô! Con ăn kẹo hồ lô!”

Mấy đứa trẻ chỉ bên , lay tay nương chúng nũng nịu.

Ngay lập tức mấy phụ nữ tới hỏi, lông mày còn cau : “Sơn d.ư.ợ.c đậu kẹo hồ lô là gì? Chẳng nó màu đỏ , cái màu đen?”

“Tiểu cô nương, cái đen sì, ăn sẽ đau bụng chứ?”

Con cái nhà họ thích ăn kẹo hồ lô, nhưng sơn ăn nhiều dễ đau dày, vì dám cho con ăn nhiều.

Họ nghĩ nếu loại loại chua chua đó, thì thể cho con ăn vặt .

cái thứ khoai mài , họ cũng từng đến? Nhìn cũng giống đồ ăn ngon…

Khương Thư Ninh cong môi : “Mấy vị tỷ tỷ, sơn d.ư.ợ.c đậu mọc cùng một cây với khoai mài, cũng là một vị t.h.u.ố.c đấy!

Ăn giúp kiện tỳ dưỡng vị, hơn nữa hương vị mềm dẻo, dễ tiêu hóa, cho các bé ăn là nhất, bọc thêm lớp đường áo giòn ngọt, đảm bảo ăn xong sẽ nhớ mãi quên!”

Mấy phụ nữ thấy tiếng “tỷ tỷ” thì trong lòng nở hoa, ngờ cô bé ngọt như , ấn tượng đầu tiên .

Lại nó mọc cùng với khoai mài, còn tác dụng kiện tỳ dưỡng vị, lời đ.á.n.h trúng tâm lý của họ.

Làm nương, ai mà sợ con cái thể .

“Vậy chúng mua một xâu nếm thử , nếu ngon thì sẽ mua tiếp!”

Nó trông vẫn chút xí, cứ nếm thử hương vị , lỡ ngon thì cũng đỡ tốn tiền.

Khương Thư Ninh dường như họ đang nghĩ gì, lập tức : “Các vị tỷ tỷ đừng vội, ở đây đồ ăn thử, mời các bé nếm thử , ngon thì hãy mua!”

Có mấy xâu hạt khoai mài xỏ cách khá xa, dễ lấy.

Mấy phụ nữ ngờ Khương Thư Ninh hào phóng như , đương nhiên sẵn lòng. Mỗi đứa trẻ một hạt, ăn xong mắt đều sáng lên:

“Nương! Ngon quá, ngon quá! Người mua thêm ! Con thích ăn!”

“Vậy chúng … lấy ba xâu !”

Khương Thư Ninh híp mắt : “Được ạ! Hôm nay là đầu tiên chúng mở hàng, để cảm ơn các vị tỷ tỷ chiếu cố việc ăn của , kẹo hồ lô hôm nay đồng giá: năm văn tiền ba xâu, mười văn tiền sáu xâu!”

Mặc dù họ thiếu một hai văn tiền , nhưng ai chê tiền nhiều, mua đồ những lời ý , mà còn hời, tự nhiên là vui vẻ.

“Nhà trẻ con đông, sáu xâu!”

“Còn nữa, tiểu cô nương, lấy cho sáu xâu!”

Lập tức tranh trả tiền, khiến bầu khí khu vực nóng lên!

Mọi đều tâm lý bầy đàn, thấy bên náo nhiệt, những khác cũng lũ lượt vây quanh.

“Mọi đừng chen chúc, vẫn còn nhiều lắm, ai cũng phần!” Khương Thư Ninh thu tiền tươi.

Giang Nguyệt cũng còn căng thẳng nữa, giúp Giang Dương đưa kẹo hồ lô, miệng ngừng lời : “Cảm ơn tỷ tỷ! Mời tỷ cầm cẩn thận!”

Quả thật là bán đắt như tôm tươi!

Người con, con, ai cũng mua.

Không lâu , tất cả bán hết sạch, chỉ còn cây rơm trơ trụi.

“Triệu Đại Nha? Sao là ngươi! Ngươi còn mặt mũi đây mà khoe mẽ lừa bịp!”

Ba Khương Thư Ninh còn kịp vui vẻ bao lâu, đụng kẻ đáng ghét…

 

Loading...