Bị Bán Thì Sao! Đáng Thương Ư? Không! Bạc Này Tiêu Mãi Cũng Không Hết! - Chương 065
Cập nhật lúc: 2025-11-08 04:55:58
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cái gì? Mua xe đẩy từ khi nào?! Ở ?”
Giờ đây, cả nhà từ bất ngờ chuyển thành kinh hãi, trong đầu là tiêu bao nhiêu tiền, còn nghĩ đến việc kiếm bao nhiêu tiền.
“Là mua hôm mua dụng cụ bày bán đó...”
Giang Hữu Điền một xong, đều bình tĩnh thấy rõ: "Số vốn quả thực cao..."
Hơn nữa, Tiểu Ninh còn mua trâu, quá dám nghĩ , rằng một con trâu ít nhất cũng mười mấy lạng...
Thấy bọn họ thở dài, Khương Thư Ninh nhắc nhở: "Cao thì cao, nhưng tính theo thu nhập hôm nay, mười ngày cũng thể vốn.
Hơn nữa tàu hũ hôm nay chuẩn ít quá, từ ngày mai trở , dự định tăng thêm lượng bán ."
Nghe Khương Thư Ninh , mới nhận nghĩ sai.
Phải đó! Sao cứ chăm chăm chiếc xe đẩy mà quên tính toán sổ sách, nếu bán gấp đôi thì thu nhập cũng gấp đôi, chẳng chỉ vài ngày là vốn ?
Sau chính là tiền lời ròng đó!
Cả nhà vẫn cảm thấy khó tin: "Càng tính càng kinh , ai mà kiếm tiền đơn giản đến chứ!"
"Chẳng trách hồi cha của An Tử còn sống, cả nhà điều kiện như , đầu óc thật lanh lẹ, buôn bán, ăn mới là kiếm tiền..."
"Những như chúng chỉ bám đất đai mà sống, thật sự dám nghĩ, đúng, là thể nào nghĩ tới!"
Giang Hữu Điền sờ cằm, thầm nghĩ, cái miệng linh nghiệm ! Tốc độ kiếm tiền đúng là nhanh như tốc độ tiêu tiền!
Khương Thư Ninh thầm nghĩ, từ xưa đến nay đều như , chỉ buôn bán mới kiếm tiền, từng đổi.
Nếu thì tại chẳng bao giờ ai dạy cách ăn, cách kiếm tiền?
Bởi vì dạy thì sẽ giành mất chén cơm của !
Cổ đại trọng nông ức thương cũng là đạo lý , bởi vì thương nhân nắm giữ tiền bạc và tài nguyên là một chuyện đáng sợ.
Kiến thức thực sự hữu ích căn bản sẽ truyền ngoài, cũng chẳng bao giờ trong sách vở.
Đời vì cha cặn bã ăn phát đạt, đạo lý nàng sớm .
Cho nên, ngay cả khi khó khăn nhất khi đoạn tuyệt với cha cặn bã, nàng một mặt vì sinh tồn mà ở công ty việc quần quật, một mặt cũng từ bỏ việc lợi dụng thời gian nghỉ ngơi để bày bán chút hàng nhỏ.
Sau quả thật , nếu , cũng thể kiếm một căn biệt thự nhỏ...
Nhắc đến căn biệt thự nhỏ, Khương Thư Ninh thở dài, đó thấy gì, cứ từ đầu thôi!
Đời thể kiếm biệt thự, đời vẫn thể kiếm !
Bầu khí đẩy lên, việc tiếp tục kích thích tinh thần là cần thiết, Khương Thư Ninh đếm tiền xong, lượt phát cho .
“Phụ , Nương, đây là của hai , mỗi 15 văn, tính theo nửa ngày công, nếu thời gian dài hơn, sẽ tăng thêm tiền công.
Nhị tỷ, 30 văn là của tỷ, tỷ việc nhiều, nhiệm vụ nặng, nên phát nhiều hơn một chút. Tiền kẹo hồ lô các chịu nhận, nhất định nhận."
Dương Xuân Chi và Giang Hữu Điền việc tương đối ít hơn, nên phát ít , dù là cha nương ruột cũng theo quy củ, nếu ăn lớn sẽ khó quản lý.
Không cần thiết vì chuyện nhỏ mà gây bất hòa, nhất là rõ ràng luật lệ ngay từ đầu, để quen dần.
Giang Nguyệt bận rộn cả ngày, ngoài việc xay đậu nặn đậu nành, còn theo chợ bày bán thu tiền, việc nhiều đương nhiên nhận cũng nhiều.
Giang Hữu Điền và Dương Xuân Chi đống tiền đồng mặt, kiên quyết nhận: "Tiểu Ninh, ý con, nhưng cha nương nào lý lẽ nhận tiền của con cái?
Con cái việc, cha nương giúp đỡ là lẽ đương nhiên, con như , bọn giúp con thế nào nữa?"
Giang Lão Thái Thái và Giang Lão Gia Tử cũng cha nương như , cái gì giúp thì giúp hết, bọn họ cũng phát tiền công!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-ban-thi-sao-dang-thuong-u-khong-bac-nay-tieu-mai-cung-khong-het/chuong-065.html.]
Huynh tỷ tính toán rõ ràng thể hiểu , nhưng giữa cha nương và con cái gì chuyện tính sổ?
Giang Nguyệt cũng từ chối: "Muội ..."
thấy Khương Thư Ninh mỉm với , là kiểu như , nàng lập tức ngậm miệng.
Thôi thôi, nhắc nữa, đáng sợ, vạn nhất nàng vui cho tham gia nữa thì ?
“Muội , nhận đây!”
Khương Thư Ninh nheo mắt: "Phải thế chứ!"
Dương Xuân Chi và Giang Hữu Điền , chút lo lắng, là bọn họ sai ?
Khương Thư Ninh cố ý nghiêm mặt nhỏ : "Phụ mẫu, đây là giúp đỡ, đây là cùng việc, việc thì nhận tiền là lẽ đương nhiên.
Hiện tại là việc kinh doanh nhỏ, chỉ nhà , lỡ nên đại nghiệp thì , nếu phụ mẫu theo quy củ, những khác sẽ nghĩ thế nào?
Hơn nữa tiền con cái nhà kiếm đều nộp lên, nhà luật lệ đó, nhưng nếu phụ mẫu nhận tiền, chẳng khác nào tiền kiếm đều túi , điều thỏa đáng.
Huống hồ, hôn sự của Đại ca còn , phụ mẫu cũng tiết kiệm tiền chứ, còn cả đồ cưới của Nhị tỷ nữa, đương nhiên, cả đồ cưới của nữa, phụ mẫu tiền thì lấy gì cho?"
Giang Hữu Điền và Dương Xuân Chi ngẫm nghĩ, quả thực là như .
Bọn họ cha nương tiên phong lập quy củ, chẳng sẽ khó con cái ?
Chuyện đồ cưới cũng thế, con cái tự tích góp là một chuyện, cha nương cho một phần là chuyện khác.
Nếu chỉ dựa việc nông thì thể lấy gì, vẫn dựa ăn!
Hiện tại cơ hội , còn là việc ăn của con gái ruột, càng chăm chỉ mới đúng!
“Được! Vậy bọn nhận đây!”
Khương Thư Ninh , đó vẽ một chiếc bánh lớn: "Phải chứ, nhà lập quy củ rõ ràng, sẽ xảy mâu thuẫn, thế mới đồng lòng việc , việc ăn mới ngày càng phát đạt!
Đến lúc đó đừng là xe trâu, ngay cả xe ngựa cũng dám nghĩ tới! Kiếm tiền thì thể ngày ngày ăn sung mặc sướng, còn thể xây nhà lớn!
Hơn nữa điều kiện nhà lên, Đại ca thể tìm mối hôn sự , con cái thể học sách, chẳng nhà sẽ chữ !
Còn Nhị tỷ, hôn sự cũng thể tùy ý lựa chọn, đến lúc đó sắm cho ông bà một nha hầu hạ, còn ruộng gì nữa, trực tiếp cho thuê đất, cả nhà cũng hưởng thụ cuộc sống !"
Khương Thư Ninh từ Giang Dương sang Giang Nguyệt, từ Giang Nguyệt sang Giang Lão Gia Tử và Giang Lão Thái Thái, tóm là thứ đều .
Vẽ bánh lớn nàng là chuyên gia, cả nhà mà toe toét.
Dương Xuân Chi và Giang Hữu Điền ngắc ngứ : "Chúng thật sự thể sống cuộc sống như ? Thế chẳng khác gì thần tiên !"
Nói đến hôn sự, Giang Dương và Giang Nguyệt chút ngại ngùng, cúi đầu , nhưng ánh mắt lấp lánh, trong lòng ngừng mơ ước.
Hôn sự là như thế nào đây...
Giang Lão Gia Tử xua tay, khóe miệng mang theo nụ : "Ta thì cần hầu hạ, tiền thì mua thêm vài mẫu đất là , ngày ngày đồng dạo hai vòng, cũng vui !"
Cả đời chỉ quen giao du với đất đai, cuộc sống duy nhất mà ông thể nghĩ đến cũng chỉ thế.
Giang Lão Thái Thái bất đắc dĩ liếc ông một cái: "Chàng nghĩ nhiều ghê!"
Sau đó hô một tiếng: "Ngày lành chỉ nghĩ thôi thì tới , mau mau việc !
Lão đầu tử, cùng Đại ca ruộng, những còn việc cần ! Nhanh nhanh nhanh, đừng chậm trễ nữa, bắt tay việc!"
Cả nhà ồn ào tản , động lực tràn đầy, gì cũng thấy mệt!
Cuộc sống quả thật ngày càng hi vọng!