Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 65:chương 65

Cập nhật lúc: 2025-09-27 00:02:20
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

 

Trời chạng vạng, cuối cùng Chu thị cũng may vội cho Úc Ly xong một bộ xiêm y.

Vì thời gian gấp gáp nên áo thêu hoa văn gì, nhưng đường kim mũi chỉ tỉ mỉ, kiểu dáng cũng tinh xảo hơn quần áo của các cô nương trẻ trong thôn. Úc Ly mặc trông nhanh nhẹn hẳn lên.

Chỉ là nàng gầy quá.

Chu thị giúp nàng sửa vạt áo, tay áo, thầm nghĩ.

Vẫn tiếp tục bồi bổ cho nàng mới .

Úc Ly vươn tay, thấy quần áo rộng một chút, như tiện cho việc lụng, đối với nàng thế là vặn.

“Nương, lắm ạ, cần sửa ,” nàng với Chu thị, “Cảm ơn nương, vất vả cho quá.”

Chỉ trong một ngày may xong bộ quần áo , đủ thấy hôm nay Chu thị ngoài việc nấu cơm thì tất cả thời gian còn đều dành để may vá.

Chu thị mỉm , : “Giờ con lên huyện việc, tự nhiên ăn mặc cho tươm tất một chút.”

Người thường , "quen sợ , lạ sợ  y", chốn huyện thành giống như ở thôn quê, thể ăn mặc quá xuề xòa, nếu sẽ kẻ mắt coi thường, thậm chí cố tình gây khó dễ.

Chu thị là từng trải, bà hiểu rõ những chuyện .

Lúc Úc Ly thử quần áo, hai em Phó Yến Hồi và Phó Yến Sanh bên cạnh xem nhón mấy hạt lạc rang để ăn vặt.

Nghe Chu thị , Phó Yến Sanh cất giọng non nớt: “Anh ơi, thím  mặc đồ mới, quá!”

Phó Yến Hồi gật đầu, tán thành lời em gái.

Đến trẻ con cũng mặc quần áo mới là .

Chu thị bật , trêu chúng: “Thím nhỏ thế nào?”

“Đẹp lắm ạ!” Phó Yến Sanh nghiêm túc đáp, “Thím nhỏ là nhất, như chú nhỏ .”

Phó Yến Hồi hùa theo em gái, hễ em bé cũng gật đầu đồng tình.

Nghe , ngay cả Úc Ly cũng khỏi liếc , hoài nghi ánh mắt của hai đứa trẻ.

Tuy nàng mấy để tâm đến chuyện của khác, nhưng cũng dung mạo của Phó Văn Tiêu là cực kỳ hiếm . Chàng mày rậm mắt sáng, thanh tú tuấn mỹ, hiếm nam nhân nào nét như , thậm chí thể là xinh .

Còn bản nàng, gầy gò thế , mắt sẽ thấy .

Thấy hai lớn dường như tin lời , Phó Yến Sanh bĩu môi, giọng líu lo: “Thím nhỏ là giỏi nhất, nhất.”

!” Phó Yến Hồi tiếp lời em gái, “Thím nhỏ giỏi nhất!”

Thôi , Chu thị hiểu suy nghĩ của chúng.

Có lẽ vì từ khi Úc Ly về dâu nhà họ Phó, nàng chỉ gánh nước, bổ củi, mà còn giúp Phó Văn Tiêu tỉnh , còn mang từ huyện về nào đường nào thịt ngon... Trong lòng lũ trẻ, nàng quả thực tài giỏi.

Người tài giỏi, tự nhiên là nhất, như Phó Văn Tiêu.

Ừm, cũng sai.

Chu thị xoa đầu hai đứa trẻ, cũng sửa lời chúng.

với Úc Ly: “Để may cho con hai bộ để đổi, ngày mai thêm một bộ nữa, còn sẽ may kiểu khác, thêu thêm ít hoa văn. Con thích hoa văn gì?”

Úc Ly thấy quần áo mặc , hoa văn cũng . Chẳng hiểu , nàng chợt nghĩ đến hoa văn cành trúc áo của Phó Văn Tiêu, mặc trông khôn tả, mang một vẻ đặc biệt.

“Vậy thêu cành trúc ạ, cành trúc .”

Chu thị thì : “Được, thêu cành trúc. Tay nghề thêu trúc của lắm, nhất định sẽ may cho con thật .”

Khi Chu thị bếp nấu cơm chiều, Úc Ly mặc bộ quần áo mới trở về phòng.

Phó Văn Tiêu đang sách bên cửa sổ, tiếng động, ngẩng đầu lên, tự nhiên cũng thấy bộ quần áo mới nàng.

Trước đây, nàng mặc áo vải thô xám xịt, trông vẻ lam lũ, cả cũng u tối, mấy thu hút.

Bây giờ, nàng đồ mới. Bộ quần áo màu xanh nhạt, tuy vẫn là cũ, nhưng gì đó khác lạ.

Thấy , Úc Ly hỏi: “Đây là quần áo mới nương may cho , ?”

Tuy rằng ngoài chuyện ăn uống , thứ gì khác nàng cũng quá câu nệ, nhưng quần áo mới để mặc, nàng vẫn vui. Vải khác với vải bố thô ráp, mềm mại và thoáng khí hơn, mặc thoải mái hơn nhiều.

Phó Văn Tiêu mỉm đáp: “Ừm, .”

Màu xanh nhạt hợp với nàng.

Không vì nó tôn dáng nàng, mà là vì khí chất toát từ con nàng – một sức sống mãnh liệt, căng tràn, khiến là bất giác gần.

Úc Ly mím môi, trong lòng dâng lên một niềm vui nho nhỏ.

Ừm, quả nhiên mặc quần áo mới sẽ khiến tâm trạng vui vẻ hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-65chuong-65.html.]

Trong ký ức của nguyên chủ, từ nhỏ đến lớn nàng mặc đồ cũ của lớn. Quần áo lớn mặc rách thì sửa nhỏ , chắp vá khắp nơi, đó đưa cho nàng mặc.

Bây giờ, nàng quần áo mới của riêng !

Hôm , Úc Ly vẫn thức dậy từ sớm.

Nghĩ rằng hôm nay thể cần sớm như , Úc Ly dậy muộn hơn nửa canh giờ. Lúc nàng thức dậy, Chu thị ở trong bếp bánh trứng cho nàng.

Vì Úc Ly thích bánh trứng, nên hôm nay Chu thị tiếp tục món .

Khi Úc Ly chuẩn khỏi cửa, Chu thị dùng giấy dầu gói hết bánh trứng , đưa cho nàng mang theo ăn dọc đường.

Ra đến đầu thôn, Đồ lão đại đợi ở đó, tay cầm một cây đuốc soi sáng.

Úc Ly chia cho ông bánh trứng của Chu thị . Đồ lão đại chỉ ăn một miếng cho phép thôi, ông thấy nàng vẻ nỡ, nên cũng ngại tranh đồ ăn với một cô nương nhỏ, dù lên đến huyện cũng sẽ cái ăn.

Trên đường , Đồ lão đại chỉ cho Úc Ly cách đuốc.

Họ trong đêm tối, cầm đuốc sẽ tiện hơn, tiết kiệm hơn đèn lồng, nhưng dĩ nhiên cũng cẩn thận, để cháy đồ vật, nhất là khi trời hanh khô, dễ gây hỏa hoạn.

“...Sau con đường đêm, cũng thể đốt một cây đuốc để rõ đường.”

Chợt nhớ điều gì, Đồ lão đại hỏi: “À , mắt cháu buổi tối ?”

Úc Ly lắc đầu: “Không rõ lắm ạ.”

Đồ lão đại chợt hiểu : “Vậy cháu ăn nhiều trứng gà, gan động vật và những thứ tương tự. Sau mổ heo xong, cháu cứ lấy một ít lòng heo về mà ăn.”

Điều ông học từ một quân y khi còn theo Tuyên lão tướng quân.

Đồ lão đại cũng , ở những nơi tối là mắt thấy gì, chỉ ông mà nhiều binh lính trong doanh trại cũng thế.

Những binh lính đó đều xuất từ gia đình nghèo khó, mắc chứng bệnh về mắt như , nhưng đều đỡ hơn nhiều.

Úc Ly dĩ nhiên chuyện , điều kiện, còn bây giờ, nàng bắt đầu mổ heo, kiếm chút gan heo hề khó.

Thời , nội tạng heo thường gọi là đồ lòng, ít ăn, chủ yếu vì mùi tanh, khó sạch, hơn nữa cũng ít chế biến cho ngon, nên chẳng ai mặn mà.

Mẹ chồng chắc sẽ chứ?

Úc Ly nghiêm túc nghĩ, thế giới quá nhiều món ngon, hy vọng lòng heo cũng thể thành món ngon, như nàng nhất định sẽ ăn thật nhiều.

Đến tiệm thịt ở huyện, Trương Phục và mặt, đang ăn mì.

Bữa sáng hôm nay là mì thịt băm, một nồi lớn đặt sẵn ở đó, ai ăn thì tự múc.

Trương Diệu Bình cằn nhằn: “Lần nào cũng , nấu cả một nồi to, chúng ăn hết, để đến trưa vón cục , phí phạm bột mì trắng như ...”

Anh dĩ nhiên chê mì từ bột mì trắng, nhưng cũng thể cứ nấu hết cả một nồi lớn như thế.

“ Thất Thúc  là chúng thuê một nấu cơm , đỡ lúc nào cũng nhờ bà chủ tiệm bánh bao. Vì cho tiện, nào bà cũng nấu cả nồi lớn, ăn hết để đến bữa , nuốt trôi.”

Nếu là đây, lẽ Trương Phục sẽ cân nhắc đề nghị của , nhưng hôm nay thì...

Ông bình thản đáp: “Không , ăn hết thôi.”

Trương Diệu Bình: “...”

Rất nhanh đó, Trương Diệu Bình hiểu ý của câu đó.

Khi mấy đàn ông ăn no, Úc Ly liền xử lý hết phần mì thịt băm còn trong nồi.

La thúc và Trương Diệu Bình chỉ tròn mắt nàng.

Hôm qua họ đến muộn, chứng kiến cảnh Úc Ly một ăn hết mấy cái bánh bao thịt, nên sức ăn của nàng đáng sợ đến mức nào.

Mấy đàn ông gộp cũng bằng một nàng.

“Sao chi ăn nhiều thế? Bụng no ?” Trương Diệu Bình kinh ngạc hỏi, vóc dáng nàng, gầy như , đồ ăn rốt cuộc hết?

Úc Ly đáp: “Không , khỏe mà.”

Thư Sách

Trương Diệu Bình nhất thời gì hơn.

Thôi , đúng là cô khỏe thật, khỏe ăn nhiều cũng gì lạ.

Anh thắc mắc: “Cô ăn nhiều như , vẫn gầy thế?”

“Do bỏ đói nên gầy.” Úc Ly mà mặt đổi sắc, “Lúc ở nhà đẻ, ông bà nội ưa chúng là con gái, chúng việc, cần ăn nhiều.”

Nghe , ai nấy đều khỏi chau mày, đặc biệt là Trương Phục và Đồ lão đại, vẻ mặt họ tức giận.

Sao bậc trưởng bối nhẫn tâm đến ? Lại thể cho rằng con gái việc nên cần ăn nhiều, để đói đến mức gầy trơ xương thế .

Hơn nữa, cách Úc Ly việc nhanh nhẹn, cũng giống lụng gì, chắc chắn là ít. Nhìn đôi tay nàng xem, rõ ràng là đôi tay của việc, ngón tay thô ráp, lòng bàn tay còn chai sạn.

Trương Diệu Bình tức giận : “Ông bà nhà chị thật quá đáng.”

 

 

 

 

 

Loading...