Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 547:pn

Cập nhật lúc: 2025-11-02 13:35:13
Lượt xem: 84

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Úc Ly và bọn họ ở Nghiệp Châu hai năm.

Mấy năm nay, chỉ quét sạch giặc Oa ven biển, mà quân đội triều đình còn đặt chân lên Oa đảo.

Việc Úc Ly tham dự, khi xác định bên đó thứ thuận lợi, nàng liền nơi khác dạo chơi.

Sau khi dẹp yên giặc Oa, triều đình bắt đầu chuẩn tổ chức đội tàu biển.

Ngành đóng tàu ở Giang Nam phát triển, xin tham gia tấp nập, vô thương nhân dùng đủ thủ đoạn, theo triều đình cùng biển. Có quân đội triều đình hộ tống, an hơn nhiều so với tự , chỉ cần ngốc đều sẽ tham gia.

Đáng tiếc, lượng triều đình cho phép hạn, còn bỏ tiền mua suất.

Thương nhân Giang Nam nhiều, ai cũng một suất, vì điều mà gần như tranh giành đến vỡ đầu.

Cũng cái chủ ý bỏ tiền mua suất là ai nghĩ , rõ ràng là vơ vét tiền, nhưng đám thương nhân thể gì? Chỉ đành ngoan ngoãn bỏ tiền, trong lòng hung hăng nguyền rủa kẻ bày chủ ý , đúng là tiền điên .

Phó Văn Tiêu đang cùng Úc Ly ăn cơm, đột nhiên hắt xì một cái.

“Cảm lạnh ?” Úc Ly nghi hoặc , cảm thấy đúng, luyện đến thể thuật trung cấp, dễ dàng bệnh như .

Phó Văn Tiêu xoa xoa mũi, bình tĩnh : “Chắc là đang mắng .”

Úc Ly nghĩ sơ qua, liên hệ đến chủ ý gần đây hiến cho Nữ hoàng, liền hiểu ai đang mắng.

Nàng chút vui, quyết định đến Giang Nam xem thử, kẻ nào dám mắng , đừng trách nàng đến tra xem nhà bọn họ con cháu bất hiếu nào .

**

Đây là đầu tiên triều đình tổ chức biển, chủ yếu là để thử nghiệm.

Úc Ly cũng quan tâm chuyện , quyết định đến Giang Nam xem .

Bên Giang Nam vô cùng náo nhiệt, đang chuẩn cho công việc biển. Hai chị em Úc Kim và Úc Ngân cũng cố ý chạy tới, chuẩn cho chuyến .

Nhìn thấy Úc Ly và Phó Văn Tiêu, hai chị em vô cùng cao hứng.

“Đại tỷ, tỷ tới đây? Châu Nhi ?”

Úc Ly : “Châu Nhi theo Tuyên tướng quân đến quận Phù Tang , ở đó thêm một thời gian.”

Hiện giờ Tuyên Hoài Khanh Nữ hoàng phong Viễn Chinh Đại tướng quân, thống lĩnh quân viễn chinh, xử lý công việc ở quận Phù Tang, đều gọi là Tuyên tướng quân.

Úc Châu trải qua hai năm rèn luyện, khi đ.á.n.h giặc Oa lập đại công, hiện là một Tham tướng trong quân viễn chinh. Trong quân viễn chinh, một đội quân do nữ tử tạo thành, cũng lập công lớn khi đ.á.n.h giặc Oa.

Biết Úc Châu , còn lập đại công, hai chị em Úc Kim đều yên tâm.

Ba chị em trò chuyện, Úc Ly thuyền của Úc thị cũng sẽ biển, do Úc Kim phụ trách dẫn đội.

cũng là đầu biển, rõ tình hình hải ngoại, Úc Kim thật sự yên tâm, quyết định tự theo thuyền.

“Đại tỷ, quân đội triều đình hộ tống, .” Úc Kim : “A Ngân vốn còn tự dẫn thuyền , thật sự yên tâm, nên bảo A Ngân ở cùng Phương Nương quản lý cửa hàng, . Nghe nhiều nhất nửa năm là về.”

Úc Ngân nhíu mày: “Nhị tỷ, gì mà yên tâm, em bây giờ như , em cũng thể mà.”

Nàng đây tính tình tương đối mềm yếu, gánh nổi việc, nhưng mấy năm nay, nàng cũng nỗ lực khắc phục khuyết điểm , từng chút đổi, thể giúp ích.

Lần đội tàu của Úc thị biển, nàng liền theo, nhưng nhị tỷ bảo nàng ở .

“Nhị tỷ.” Úc Ngân khuyên nhủ: “Cửa hàng Úc thị thể thiếu tỷ, là tỷ ở , để em .”

Úc Kim : “Có Phương Nương ở đó, yên tâm! Hơn nữa A Ngân bây giờ rèn luyện , ở nhà, cũng ảnh hưởng gì.”

Mấy năm nay, nàng cố ý rèn luyện , hơn nữa Tôn Phương Nương thể một đảm đương, nàng mới thể yên tâm biển. Dù lỡ mệnh hệ gì, cửa hàng Úc thị cũng thể vận hành như thường.

Tuy nàng biển bao giờ, nhưng cũng sự nguy hiểm, dù quân đội triều đình hộ tống, cũng nghĩa là tuyệt đối an . Nàng thể yên tâm để dẫn thuyền ?

Chuyện Úc Kim quyết thì bao giờ đổi, Úc Ngân đành đầu tìm Úc Ly, nhờ nàng khuyên.

Úc Ly chuyện với Úc Kim, xác nhận thái độ của nàng, cũng phản đối, chỉ : “Kim Nương, bảo vệ chính , bình an trở về.”

Úc Kim nhịn nàng, thấy vẻ nghiêm túc trong mắt nàng, trong lòng nếu ở hải ngoại mệnh hệ gì, vị tỷ tỷ tuyệt đối sẽ g.i.ế.c qua đó, sống thấy , c.h.ế.t thấy xác.

Nàng thật sự đang hết sức để một chị . Tuy rằng thể nàng cũng thế nào, nhưng nàng đang học.

Không tại , mũi Úc Kim đột nhiên chút cay cay.

Nàng nhếch miệng rộ lên, gật đầu: “Đại tỷ, em sẽ cẩn thận.”

**

Tiễn Úc Kim xong, lúc Nữ hoàng triệu bọn họ về kinh, Úc Ly và Phó Văn Tiêu cùng trở .

Đã hai năm về, kinh thành cũng đổi. Nếu , chính là triều đình thêm vài nữ quan, đời cũng dần quen với việc ngôi vị hoàng đế là một Nữ hoàng.

Mấy năm nay, Nữ hoàng ban bố ít chính sách lợi quốc lợi dân, bá tánh đối với vị Nữ hoàng vô cùng kính yêu, thầm hy vọng bà thể sống lâu một chút.

Biết hai trở về, tới cửa bái phỏng nối liền dứt. Úc Ly kiên nhẫn ứng phó, trốn trong cung.

Nàng ôm con mèo cưng Bạch Phỉ Thúy của Nữ hoàng, xem hoàng cung như hậu hoa viên nhà dạo, chờ Nữ hoàng xong việc, liền cùng bà ăn cơm, thuận tiện truyền chút dị năng điều trị thể.

Mấy năm nay, Nữ hoàng cũng luyện theo thể thuật, bởi vì luyện chậm, nên thấy hiệu quả gì, nhưng tinh thần bà càng ngày càng . Dù lúc thức đêm phê tấu chương, hôm trông cũng đổi, vẫn tinh thần.

Nữ hoàng nhiều thời gian hơn để xử lý chính vụ, cũng lôi kéo các đại thần cùng việc.

Các đại thần Nữ hoàng tinh thần phấn chấn, cảm thấy bọn họ mà cứ theo Nữ hoàng việc thế , e là Nữ hoàng còn trẻ khỏe, bọn họ về chầu trời.

Sau lưng, ai nấy đều yên lặng rơi lệ, còn sẵn di thư, sợ ngày nào đó đột tử kịp trăng trối.

Không ai đáng thương hơn bọn họ.

Chạng vạng, Phó Văn Tiêu cung đón Úc Ly, thuận tiện ở dùng cơm với Nữ hoàng.

Cơm nước xong, hai vội , cùng Nữ hoàng trò chuyện về những chuyện mấy năm nay, mãi đến đêm khuya, liền trực tiếp ở trong cung.

Bọn họ là con trai và con dâu của Nữ hoàng, dù ở trong cung cũng tính là hợp quy củ, ai dám gì.

Chỉ là hành vi như , cho một loại ảo giác, suy đoán Nữ hoàng lập Thái tử .

Tuy Nữ hoàng trông còn trẻ, nhưng tuổi tác cũng lớn, dù trường thọ, thì thể sống bao lâu? Nữ hoàng sớm muộn gì cũng sẽ truyền ngôi, lập trữ quân , mới thể yên lòng dân.

Ngay lúc đại thần ngầm cân nhắc, nên dâng tấu thỉnh phong Thái tử , nào ngờ Úc Ly và Phó Văn Tiêu chỉ ở kinh thành hơn nửa tháng, đó chạy.

Mọi : “…”

Làm gì trữ quân nào cứ chạy lông nhông bên ngoài?

Thảo nào Nữ hoàng lập Thái tử, mà vẫn để con trai ruột duy nhất tiếp tục mang phận Quốc công.

**

Một chiếc xe ngựa rộng rãi chạy quan đạo ngoài kinh thành, hộ vệ theo nhiều, bọn họ cưỡi ngựa theo, giữ một cách, cũng dám đến quá gần.

Theo còn một con hắc mã điều khiển.

Con hắc mã chạy loanh quanh, tốc độ cực nhanh, lúc chạy bên , lúc dạo bên . Mặc kệ nó chạy bao xa, cuối cùng đều sẽ , tiếp tục bên cạnh xe ngựa.

Các hộ vệ đầu thấy hắc mã chạy xa, còn nghĩ nó thể nhân cơ hội chạy trốn .

Ngựa vương tính tình hung dữ, ngựa thường, khó thể thuần phục. Lúc cho nó cơ hội, nó còn mau chạy trốn, tìm tự do.

Mãi đến khi thấy nó tự ngoan ngoãn về, bọn họ lập tức hiểu , đây là Nam Quận vương thuần phục.

Trong xe ngựa, Úc Ly ăn ăn uống uống.

Phó Văn Tiêu đang xem công văn, xử lý một văn kiện khẩn cấp.

Chờ xử lý xong, Úc Ly cũng ăn gần hết, rót cho một ly , hỏi: “Viết thư cho Liệt ca ?”

Lần bọn họ đến Bắc Cương xử lý một việc, là nhiệm vụ Nữ hoàng phân phó, thuận tiện rẽ qua thăm Phó Liệt Vân.

Đương nhiên, đối với Úc Ly mà , đó chính là du lịch, xử lý công việc chỉ là nhân tiện.

Phó Văn Tiêu : “Không cần , đến nơi trực tiếp đến chỗ Liệt ca.”

Uống xong , thấy nàng nhàm chán, lấy một bàn cờ, cùng nàng chơi.

Ăn đồ, chơi cờ, một ngày cứ thế trôi qua.

Chạng vạng, bọn họ tìm một khách điếm ở thị trấn nhỏ để trọ. Nghe trong trấn đang lễ hội, buổi tối hội đèn lồng, hai tay nắm tay xem hoa đăng, ăn ăn uống uống, vô cùng nhàn nhã.

Cả đoạn đường đều như , nửa tháng , liền đến Bắc Cương.

Vừa lúc là tháng Sáu, khác với sự nóng bức ở nam địa, khí hậu Bắc Cương lúc ấm áp, nhiệt độ duy trì ở mức dễ chịu, đối với Úc Ly vô cùng thiện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-547pn.html.]

Đi thành Sơn Hải ở Bắc Cương, còn thành, liền thấy một cái lều dựng ngoài thành. Ngoài lều ít bá tánh đang xếp hàng, xung quanh còn binh lính duy trì trật tự.

Hộ vệ hỏi thăm, là quân y đang chữa bệnh từ thiện ở đây.

Nghe mỗi tháng mùng một và rằm, Phó tướng quân sẽ cho quân y tới đây, khám bệnh miễn phí cho bá tánh.

Biết việc , Úc Ly và Phó Văn Tiêu đều xuống xe ngựa, quyết định qua xem thử.

Khi bọn họ khu vực lều, Úc Ly liếc mắt liền thấy một thanh niên đại phu đang bận rộn trong đám đông. Tóc đen, mặc áo vải thô, trông trẻ, làn da mặt gió sương Bắc Cương xâm nhập, vô cùng thô ráp, còn vẻ tinh tế trắng nõn như xưa.

Nhìn thấy , Phó Văn Tiêu khỏi một cái.

Chàng về phía Úc Ly, nàng cũng nhận , : “Xem Quốc sư ở bên sống cũng tệ.”

Bằng , Phó Liệt Vân cũng sẽ để đây chữa bệnh từ thiện. Chỉ là sống lắm, trông như một Bắc Cương chính hiệu, bộ dạng mờ ảo xuất trần của Quốc sư .

Úc Ly “ừ” một tiếng, xem Quốc sư nghiêm túc khám bệnh cho . Tuy là cam tâm tình nguyện, là vì giữ mạng, nhưng chỉ cần ích là , cần quá so đo.

Nàng : “Vẫn là biện pháp của , đưa đến đây nghề y cứu .”

Đây cũng coi như là tận dụng tài nguyên. Nhớ kỹ, cũng như .

Hai đang , liền thấy gã thanh niên đang bận rộn đột nhiên đầu, thấy bọn họ, ngây cả , đó mặt lộ vẻ bi phẫn thể đè nén.

Hiển nhiên rõ, đưa đến nơi , là do hai họ .

Đáng tiếc bất kể bi phẫn thế nào, cuối cùng cũng chỉ thể ngoan ngoãn việc, chữa bệnh cho bá tánh xung quanh.

Lúc , từ cổng thành bên cưỡi ngựa .

Nhìn thấy kỵ sĩ dẫn đầu, bá tánh xung quanh lập tức cao hứng reo hò: “Là Phó tướng quân!”

Chỉ cần phản ứng của bá tánh, liền Phó Liệt Vân ở Bắc Cương kính yêu. Nếu thật lòng vì bá tánh, họ thể ủng hộ như .

Phó Liệt Vân hôm nay khỏi thành để xem tình hình chữa bệnh bên , nào ngờ liếc mắt, liền thấy một đôi nam nữ nổi bật ở cách đó xa.

Chàng sững sờ, cưỡi ngựa qua.

“Tiêu , !”

Phó Liệt Vân nhảy xuống ngựa, chào đón bọn họ, đó cùng Phó Văn Tiêu đ.ấ.m vai .

Úc Ly và Phó Văn Tiêu đều gọi một tiếng “Liệt ca”, theo cùng thành.

Trên đường, Phó Liệt Vân hỏi: “Sao hai đột nhiên tới? Cũng thư báo một tiếng, để phái đón.”

“Đến đây chút việc, tiện đường qua thăm .” Phó Văn Tiêu : “Không phiền Liệt ca, bọn liền trực tiếp qua đây.”

Phó Liệt Vân hỏi bọn họ tới đây việc gì, Tướng quân phủ trong thành, cho chuẩn tiệc đón gió tẩy trần.

Mạnh Hành Chu và những khác Trấn Quốc công và Nam Quận vương tới, giật nảy , vội vàng từ quân doanh chạy tới.

Nhìn thấy bọn họ, hành lễ, với Úc Ly: “Vương gia hiếm khi tới Bắc Cương, nhất định nếm thử mỹ thực đặc sắc của bọn .”

Biết Úc Ly thích ăn, gì khiến nàng vui hơn là chuẩn mỹ thực.

Hiếm khi gặp , đều cao hứng, cùng ăn thịt uống rượu.

Úc Ly thấy một bình rượu sữa ngựa bàn, tò mò nếm thử, cảm thấy khá ngon, liền uống một ly, đó tự rót thêm.

Phó Văn Tiêu đang chuyện với Phó Liệt Vân, cũng bưng ly uống một ngụm, đó mới phản ứng , đột nhiên đầu Úc Ly, thấy ly rượu sữa ngựa của nàng, khỏi im lặng.

“Tiêu ca, ?” Nàng ngước mắt qua.

Phó Văn Tiêu chằm chằm nàng, xác nhận thần sắc mặt nàng, trông vẫn bình thường, giống say.

Lần đầu tiên nàng say là tối Trung thu. Ánh trăng tuy sáng, nhưng bằng ban ngày, lúc đó cũng thấy rõ tình hình mặt nàng.

Phó Liệt Vân và Mạnh Hành Chu cũng phản ứng , chút lo lắng.

Lúc nãy chỉ lo vui, quên mất Úc Ly thể uống rượu. Đương nhiên cũng vì rượu sữa ngựa tương đối nhẹ, bên Bắc Cương ngay cả phụ nữ trẻ con cũng thể uống, xem như nước giải khát, bọn họ đều quen, cũng nghĩ nhiều, liền cho bưng lên.

Chẳng lẽ, nàng ngay cả loại rượu nhẹ cũng uống ?

Phó Văn Tiêu xác nhận nhiều , thấy nàng thần sắc như thường, lập tức yên tâm, cảm thấy rượu sữa ngựa chắc ảnh hưởng, mỉm hỏi: “Ly Nương, ngon ?”

“Ngon.” Úc Ly gật đầu, tiếp tục tự rót rượu: “Huynh cũng uống , khá ngon.”

Phó Văn Tiêu bưng ly rượu lên chạm cốc với nàng, cảm thấy chút mới mẻ. Đây là đầu tiên, cùng nàng uống rượu, trải nghiệm thấy thú vị, cũng chút quý trọng.

Bữa cơm từ ban ngày uống đến chạng vạng.

Rượu đủ cơm no, Phó Liệt Vân cho sắp xếp phòng cho bọn họ nghỉ ngơi: “Hai nghỉ ngơi cho , ngày mai đưa hai săn.”

Mùa hè là thời gian hưu chiến, thường chiến sự gì, Phó Liệt Vân việc gì sẽ dẫn binh lính săn, coi như rèn luyện.

Phó Văn Tiêu đáp ứng, cùng Úc Ly về phòng khách.

Thư Sách

Trong phòng chuẩn nước sạch để tắm rửa. Chàng từ rương lấy quần áo, với Úc Ly: “Ly Nương, nàng tắm .”

Úc Ly im lặng , lên tiếng.

“Ly Nương?”

Phó Văn Tiêu cảm thấy đúng, liền thấy nàng một lời, xoay mở cửa ngoài, một thẳng cổng.

Đến lúc , còn là nàng say.

Phó Văn Tiêu thần sắc biến đổi, vội vàng chạy qua kéo nàng : “Ly Nương, nàng ?”

Úc Ly chậm rãi đầu , : “Ta ngoài dạo.”

Chàng lập tức : “Ta cùng nàng.”

Nàng lên tiếng, Phó Văn Tiêu cảm thấy chắc là đồng ý. Chàng một bên nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, kéo nàng ngoài, một bên cho thông báo với Phó Liệt Vân.

**

Bên , Phó Liệt Vân và Mạnh Hành Chu đang ở thư phòng chuyện.

Vừa tuy uống rượu, nhưng tửu lượng bọn họ đều , chỉ say, tính là say thật, uống chén canh giải rượu là .

Hai đang thảo luận nội dung huấn luyện trong quân doanh, liền hạ nhân qua báo, Úc Ly uống say, Phó Văn Tiêu cùng nàng ngoài dạo.

Uống say ngoài dạo?

Lời quái quái? Uống say nên ở trong phòng nghỉ ngơi ?

Trong nhất thời, hai nhớ tới chuyện Úc Ly thể uống rượu, khỏi , dự cảm lành.

Bọn họ nhớ lúc nãy, trông Úc Ly bình thường, mặt đỏ, cũng quậy, khác gì bình thường, căn bản là say.

Bọn họ đều cho rằng nàng uống chút rượu sữa ngựa , thì say, chỉ là ai .

Làm gì ai uống say mà như , biểu hiện gì, giống hệt bình thường, xong việc mới bắt đầu ầm ĩ.

Hai yên, vội vàng cửa tìm.

Nào ngờ mới cửa, phát hiện chỉ Phó Văn Tiêu, thấy bóng dáng Úc Ly.

“Tiêu , ?” Phó Liệt Vân vội hỏi.

Phó Văn Tiêu: “Không thấy.”

“Không thấy?” Phó Liệt Vân nhất thời hiểu.

Phó Văn Tiêu mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Nàng chạy nhanh quá, thoáng cái thấy bóng dáng.”

Chàng cứ tưởng luyện thể thuật trung cấp, hẳn là thể đuổi kịp tốc độ của nàng, nào ngày thường nàng đều thu , uống say, quên mất, lập tức chạy biến.

Phó Liệt Vân và Mạnh Hành Chu: “…”

Đại khái là kinh nghiệm một , Phó Văn Tiêu cũng chuẩn tâm lý, hơn nữa sức chiến đấu của Úc Ly bày ở đó, cũng cần lo lắng nàng xảy chuyện.

Tuy là thế, Phó Văn Tiêu vẫn cho chuẩn ngựa, theo hướng nàng rời để tìm.

Phó Liệt Vân thấy , cũng dẫn tìm.

Chỉ là chờ bọn họ khỏi thành, sắc trời tối bên ngoài, nhất thời Úc Ly chạy , tìm cũng tìm từ .

Phó Văn Tiêu tìm ở ngọn núi gần đó, mãi đến đêm khuya cũng thấy , chỉ thể bất đắc dĩ trở về thành.

Lần Úc Ly chạy , là ba ngày thấy mặt.

Ba ngày đối với Phó Văn Tiêu mà chút dày vò. Tuy nàng lợi hại, nhưng thấy , cũng sẽ lo lắng, sợ nàng xảy chuyện ngoài ý .

Mỗi ngày Phó Văn Tiêu đều khỏi thành, ở ngoại thành tìm .

Nhìn thấy nàng cuối cùng cũng trở về, lập tức tới, đem gắt gao ôm lòng, khàn khàn : “Ly Nương, nàng dọa sợ.”

Úc Ly: “Xin , cẩn thận chạy xa.”

Phó Liệt Vân thấy vợ chồng nhà ôm , liền im lặng dẫn rời .

Chỉ là lâu, Phó Văn Tiêu phái gọi , đó nhận một tin: Ba ngày nay, Nam Quận vương san bằng mấy bộ lạc của Bắc Địch.

Phó Liệt Vân: “…” Hắn hình như chút hiểu, vì thể để Úc Ly uống rượu.

Úc Ly chỉ san bằng mấy bộ lạc Bắc Địch, còn mang về ba vạn con ngựa, nàng chăn thả ở một thung lũng gần thành Sơn Hải, chờ đến tiếp nhận.

Việc truyền về triều đình, ngay cả Nữ hoàng cũng chút giữ nổi bình tĩnh.

Sau đó, Nữ hoàng cuối cùng cũng hiểu , con dâu của bà chỉ là trông ngoan, kỳ thực vô cùng thể gây chuyện. Hình như mỗi chỉ cần uống một rượu, là gây một vụ…

Loading...