Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 541:pn
Cập nhật lúc: 2025-11-02 13:02:09
Lượt xem: 72
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau Tết, Úc Ly và Phó Văn Tiêu liền bắt đầu chuẩn công việc nam hạ.
Chu thị tự thu dọn hành lý cho bọn họ, lo lắng đường thiếu cái thiếu cái , thứ gì cũng mang theo, hành lý cứ thế càng thu càng nhiều.
Đây là tấm lòng của bà, Úc Ly và Phó Văn Tiêu cũng gì.
Chuyện trở về Nam Quận, quyết định từ lâu khi Nữ hoàng đăng cơ.
Hiện giờ Nữ hoàng khống chế triều đình, việc , bên kinh thành cũng gì đáng lo, nhưng ở tỉnh Nam Quận, nhà của Úc Ly đều ở đó, bọn họ cần trở về một chuyến để thăm nom, sắp xếp.
Chu thị cũng hiểu lý lẽ , bọn họ quả thực nên về một chuyến.
Tuy luyến tiếc, nhưng đường xá xa xôi, mệt mỏi, bà và hai đứa nhỏ tự nhiên là ở kinh thành. Vì , chỉ Úc Ly và Phó Văn Tiêu hai nam hạ.
Đối với Chu thị mà , bà sống ở kinh thành hơn nửa đời , nơi đây càng giống quê hương. Từ khi trở về, bà cũng rời nữa.
Qua Tết, Úc Ly và Phó Văn Tiêu báo tin sắp nam hạ cho bạn bè thích.
Bọn họ thông báo rộng rãi, nhưng nhất cử nhất động của Phó Văn Tiêu, vị "Thái tử" , và Úc Ly, vị "Thái tử phi" kiêm Nam Quận vương, đều chú mục, ít nhiều vẫn lọt chút tiếng gió.
Đám công tử ăn chơi trong kinh thành lập tức phấn chấn, nước mắt lưng tròng, hận thể Úc Ly ngay lập tức.
Khoảng thời gian và Tết, đám công tử ăn chơi ít nàng giày vò. Chuyện đó thì thôi , Nam Quận vương còn bày trò "câu cá" thực thi pháp luật, khiến cả đám thiếu chút nữa nàng hành hạ đến suy sụp.
Cũng ai bày cho nàng cái chủ ý đó, thủ đoạn ùn ùn dứt, khiến đám công tử ngay cả tìm ngoại thất (bồ nhí) cũng cẩn thận, sợ lộ tiếng gió, nàng đến tận cửa bắt.
Tuy rằng lẽ… Nam Quận vương cũng thèm quản chuyện nuôi ngoại thất , nhưng kẻ việc tất nhiên là chột , sợ nàng vô cùng.
Đáng sợ hơn là, tai mắt của nàng ở khắp nơi, bất kể bọn họ gì, nàng đều thể ngay lập tức, chạy tới đ.á.n.h .
Đám công tử trong lòng hoảng sợ, xung quanh, cảm thấy ai cũng là tai mắt của nàng, ngay cả nhà và tâm phúc bên cạnh cũng trở nên đáng nghi.
Sống trong cảnh lâu, Nam Quận vương trở thành đáng sợ nhất trong tâm khảm của tất cả đám ăn chơi trác táng. Mỗi gì, đều cân nhắc một chút, liệu phạm tay Nam Quận vương .
Còn ít từng chuyện , đều bắt đầu thu tay, hoặc là bồi thường cho những bá tánh từng bọn họ hãm hại.
Kỳ thực, Úc Ly thể nhanh chóng nắm giữ việc phạm tội của đám công tử , phần nhiều là nhờ đám du côn lưu manh trong kinh thành.
Hẳn gọi là nguyên du côn lưu manh.
Từ khi kinh năm ngoái đến cả năm nay, hễ rảnh là nàng chỉnh đốn trị an kinh thành, đem đám du côn lưu manh trong các phố lớn ngõ nhỏ sửa trị một trận, khiến bọn họ nước mắt lưng tròng mà cải tà quy chính. Sau đó, đám đều tự giác trở thành tiểu của nàng.
Muốn tin tức linh thông, vẫn là đám du côn lêu lổng len lỏi khắp các phố lớn ngõ nhỏ , bọn họ luôn thể lấy một tin tức ai từ đủ ngóc ngách.
Có bọn họ mật báo, đám công tử ăn chơi bất kể gì, nhanh Úc Ly , thậm chí còn nắm ít chứng cứ phạm pháp.
Vì thế, trị an kinh thành cũng lên, Kinh Triệu Doãn hận thể tôn Nam Quận vương thượng khách.
Sở Thiếu Duật cũng ngờ, đám du côn lưu manh mà Úc Ly thu thập đây, thể dùng như .
Sau khi Úc Ly chuẩn rời , nàng đem đám du côn cải tà quy chính giao cho Sở Thiếu Duật, để bọn họ kết nối với , tin tức gì, thể trực tiếp tìm.
Cũng để bọn họ công, nếu cung cấp tin tức hữu dụng, thể đến chỗ Sở Thiếu Duật lĩnh thưởng bạc.
Đám công tử ăn chơi cho rằng nàng rời là bọn họ thể giải thoát, đó là chuyện thể nào!
Dù nàng ở đây, những gì cần vẫn .
Biết bọn họ nam hạ thăm , bạn bè thích tất nhiên là nỡ, Úc Ly trong thời gian cũng tránh từ biệt từng .
Về phần Phó Văn Tiêu, càng bận hơn, công việc cần bàn giao ít.
Các đại thần cũng ngờ, Nam Quận vương nam hạ, Trấn Quốc công cũng theo. Đây là quyến luyến tức phụ đến mức nào?
Quốc công gia, ngài như trông thật mất giá! Nam nhi đại trượng phu cứ quấn lấy nữ nhân?
Tuy nghĩ , nhưng bọn họ cũng dám gì.
Không ít vẫn còn nhớ công tích vĩ đại của Phó Văn Tiêu thời tiên đế. Vị là hạng nhân từ nương tay, đừng thấy hiện tại hòa khí, phảng phất cam nguyện Nam Quận vương, nâng niu tức phụ, giống như kẻ bám váy, Nam Quận vương , theo đó.
Nếu thật sự coi là kẻ vô dụng chỉ bám theo tức phụ, là sai mười mươi, chừng ngày nào đó đột nhiên tay, khiến ngươi đau đớn c.h.ế.t.
Bọn họ quyết định xem thái độ của Nữ hoàng .
Nữ hoàng chỉ một con trai như , mẫu , chắc sẽ vui khi thấy con cứ quấn lấy con dâu?
Nữ hoàng ngoài mặt gì, càng thể để đám đại thần xem náo nhiệt, ngầm thì gọi con trai ruột đến, giao cho một ít nhiệm vụ.
Con trai theo con dâu, bà thấy gì, chỉ là dù , cũng việc cho bà.
Nữ hoàng cũng thương con trai, ban thưởng đồ vật ít.
Đối với chuyện , Phó Văn Tiêu quen, sớm mẫu là thể thấy khác nhàn rỗi.
Là con trai, ngoài việc nỗ lực chia sẻ gánh nặng, còn thể gì?
Nên nhận thì cứ nhận, còn nuôi tức phụ.
Nữ hoàng khi đăng cơ vô cùng cần cù, thậm chí cần cù đến mức khiến các triều thần lệ nóng doanh tròng. Bọn họ một bên theo Nữ hoàng bận tối mắt, một bên hoài niệm sự thanh nhàn thời tiên đế, một bên mừng rỡ vì quốc triều một minh quân chăm chỉ như …
Tóm tâm trạng vô cùng phức tạp.
Cứ bận rộn như , chớp mắt đến tháng Hai.
Trước ngày rời , Úc Ly và Phó Văn Tiêu cố ý cung dùng bữa cơm, tạm biệt Nữ hoàng.
Sau khi ăn xong, Úc Ly kéo tay Nữ hoàng, truyền dị năng ôn dưỡng cơ thể, cải thiện thể chất cho bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-541pn.html.]
Phó Văn Tiêu một bên, bưng , mỉm các bà.
Trong điện chỉ ba một nhà, cung nhân hầu hạ đều lui ngoài chờ, quấy rầy, ngay cả ám vệ bảo vệ Nữ hoàng cũng tránh .
Nữ hoàng cảm giác thể vốn đang mệt mỏi lập tức trở nên tinh thần, cảm thấy còn thể phê duyệt thêm một trăm bản tấu chương, phấn đấu đến hừng đông.
Chờ Úc Ly thu tay , Nữ hoàng khỏi nắm chặt tay, nhắm mắt cảm nhận cơ thể .
Một lúc lâu , bà mở mắt Úc Ly, đột nhiên hỏi: “Ly Nương, con thấy trẫm còn bao nhiêu thọ nguyên?”
Phó Văn Tiêu lập tức qua. Chàng mím môi, nhưng nhanh dời ánh mắt.
Đế vương kiêng kỵ nhất là hỏi về thọ nguyên, Nữ hoàng đầu tiên thẳng thắn hỏi như , nếu là khác ở đây, e là sợ đến quỳ xuống xin tha tội.
Úc Ly để ý, thậm chí : “Mẫu nếu cũng luyện thể thuật, sống trăm tuổi thành vấn đề.”
Giống như Tuyên lão tướng quân, từ khi luyện thể thuật, thể càng ngày càng cứng cáp, sống thêm 20 năm nữa cũng vấn đề.
Trăm tuổi …
Ánh mắt Nữ hoàng lóe lên, bà còn gần 50 năm nữa, như là đủ . Nhìn thấy kết cục của tiên đế vì cầu trường sinh mà , Nữ hoàng đối với trường sinh cũng chấp nhất, thậm chí chán ghét vẻ mặt xí của tiên đế.
Bà là vô cùng lý trí, hiểu rõ nên buông bỏ thế nào.
Thư Sách
Nữ hoàng : “Xem thể thuật , trẫm rảnh cũng luyện một chút.”
Úc Ly cao hứng : “Mẫu nếu luyện, con bảo Thanh Hoàn qua đây dạy .”
Nghĩ đến Nữ hoàng tuổi tác nhỏ, thể luyện kiểu cấp tốc một năm, nhất là giống Tuyên lão tướng quân, cứ từ từ, luyện dăm ba năm, sẽ hiệu quả.
Gần đây nàng cũng bảo Chu thị luyện cùng, đều là phù hợp với lớn tuổi. Nàng cảm thấy, với sự thông tuệ của Nữ hoàng, hẳn là nhanh sẽ quen.
Mãi đến khi cửa cung sắp hạ chìa khóa (đóng cửa), hai rốt cuộc cũng bái biệt Nữ hoàng.
Nữ hoàng điện, theo bọn họ rời . Ánh đèn lồng hành lang chiếu lên bà, vài phần thưa thớt, một sự kiên định sợ hãi mà bóng tối cũng thể ăn mòn.
Đế vương định sẵn là cô độc. Bà chọn con đường , sẽ hối hận, mà thẳng tiến lùi.
Úc Ly đầu thoáng qua, trong lòng khẽ động, chạy về với bà: “Mẫu , con và Tiêu ca rảnh sẽ về thăm . Người nếu chuyện gì, cứ báo tin cho chúng con.”
Nữ hoàng ngờ nàng sẽ đột nhiên , khỏi bật .
Bà đứa con trai đang chờ ở đó, mặc cho gió đêm xuân lạnh buốt thổi qua gò má, dịu dàng : “Ly Nương , con thì , nếu mệt mỏi thì trở về.”
Úc Ly với bà, tiến lên ôm bà một cái, đó xoay rời .
Nàng qua, kéo tay Phó Văn Tiêu, đầu vẫy tay với Nữ hoàng, hai cùng cung.
**
Ngày rời , ít bến tàu tiễn bọn họ.
Sở Thiếu Duật hốc mắt đỏ hoe, phảng phất như sắp tới nơi: “Phó biểu ca, biểu tẩu, khi nào hai về? Hay là tìm các ngươi nhé…”
Hắn thầm tính toán, nếu biểu ca biểu tẩu ở luôn nam địa về, cũng thể qua đó.
Phương Bích Hạc cũng tới tiễn, dở dở : “Sở Thế tử, ngài đừng , Thụy Vương mà , e là mắng ngài.”
Cặp cha con nhà Thụy Vương , trong mắt kinh thành cũng thật thú vị.
Trước đều coi Sở Thiếu Duật là đồ ăn chơi trác táng, ngay cả Thụy Vương cũng năm bảy lượt thở dài, cảm thấy đứa con cả bình thường vô dụng, bằng đám con vợ lẽ tài cán.
Hiện giờ ai còn dám là đồ ăn chơi?
Ai mà khen Sở Thiếu Duật mắt , lúc ai cũng tránh vợ chồng Phó Văn Tiêu như tránh tà, chỉ dám sáp gần, mang về cho Thụy Vương phủ tám đời phú quý.
Sở Thiếu Duật hừ một tiếng, dù cha tới, cũng sợ.
Quay đầu Úc Ly và Phó Văn Tiêu, rốt cuộc nhịn mà lau nước mắt.
Úc Ly thấy như , an ủi: “Ngươi đừng nữa. Không cần ngươi đến nam địa tìm bọn , đến lúc đó khi bọn cũng ở nam địa.”
“Vậy hai ?” Sở Thiếu Duật vội hỏi.
Úc Ly : “Chắc là sẽ đ.á.n.h giặc Oa.”
Sở Thiếu Duật hai mắt sáng ngời, cái thích, là…
Mạc Ngọc Thiền cũng tới.
Bụng nàng lộ rõ, nhưng tinh thần . Chịu đựng qua cơn ốm nghén, nàng bắt đầu ăn ngủ , thể dần đẫy đà, Trung Dũng Bá phủ chăm sóc nàng .
Lúc hốc mắt nàng ửng đỏ, kéo tay Úc Ly vô cùng nỡ: “Ly Nương, chờ cô về, đến lúc đó nhất định sẽ luyện thể thuật.”
Úc Ly : “ Cô nếu gì hiểu, thể thư cho .”
Mạc Ngọc Thiền nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, nỡ vô cùng hâm mộ sự tự do của nàng, thậm chí khiến trong lòng nàng cũng nảy sinh một ý nghĩ nào đó.
Trong sự lưu luyến chia tay của , Úc Ly và Phó Văn Tiêu bước lên thuyền rời .
Lần nam hạ, ngoài bọn họ, còn Hứa đại phu và vợ chồng Uông Hàm Xuân cùng.
Hứa đại phu rời nam địa lâu, họ về, chút do dự liền theo. Về phần vợ chồng Uông Hàm Xuân, cũng là trở về.
Kinh thành tuy , nhưng rốt cuộc hợp với bọn họ.
Lần trở về, Uông Hàm Xuân mở một thư viện ở huyện Sơn Bình, chuyên tâm dạy học.